Cẩm Y Vệ

Chương 892: Dấn Thân Vào Nguy Hiểm



Tần Lâm cau mày, thật sự không yên lòng để một mình ái thê lưu lại nơi đầm rồng hang hổ này, Trương Doãn Linh dám giết Chỉ Huy Sứ Giáng Châu vệ, chắc chắn sẽ không ngần ngại làm ra chuyện ác độc hơn. Hắn đã sớm phát hiện bên ngoài trạch viện của mình có không ít người không rõ lai lịch mắt hổ chằm chằm.

Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười, thần thái sáng láng đôi mắt trong trẻo:

- Vương Sùng Cổ và gia phụ làm quan cùng triều, năm đó liên thủ làm ra sự nghiệp thật lớn. Tiểu muội sẽ tới phủ lão bái phỏng, đi thăm vị thúc bá này.

Kế hay! Doãn Tân Thương cơ hồ muốn vỗ tay khen hay, đặt thân vào tử địa để cầu sinh, lấy thân phận thế giao con gái của cố nhân khua chiêng gióng trống đi bái phỏng Vương Sùng Cổ, xem thử vị Binh bộ Thượng Thư Tổng Đốc Tuyên Đại năm xưa này có dám bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ, làm chuyện xấu khiến cho sĩ lâm thanh lưu phải thóa mạ ngàn đời hay không.

Tần Lâm nhìn Trương Tử Huyên thật sâu, hồi lâu sau chợt mỉm cười một tiếng: mưu trí như vậy quả thật chính là thê tử của ta.

Tần Lâm ra lệnh một tiếng, mọi người phi thân lên ngựa, hắn mang theo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Doãn Tân Thương, mang theo mười vị Hiệu Úy huynh đệ, sáu tên võ sĩ Mông Cổ, bốn tên thị vệ tướng phủ, cứ như vậy tổng cộng có được chừng hai mươi người, đi đối phó Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy trong triều, Thiếu Sư phủ của Trương Doãn Linh cầm đầu thương nhân Bồ Châu Sơn Tây, thế lực dây mơ rễ má khắp Quan Trung.

Hơn hai mươi kỵ mã miệng hô hào lao ra khỏi phủ, kinh động hai bên đường phố người ngã ngựa tránh. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám tai mắt Thiếu Sư phủ giám sát, bọn họ lao xuống Bồ Phản, phóng ngựa lướt nhanh qua di tích Quán Tước lâu, chạy trên cầu phao Bồ Tân Độ Hoàng Hà bọt nước văng khắp nơi, bỏ rơi Hoàng Hà cuồn cuộn ở phía sau, giữa bụi mù chạy về phía Thiểm Tây.

- Tần huynh, mã đáo thành công!

Trương Tử Huyên đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Lâm biến mất ở phía xa, cười nhìn Du Thất gật đầu một cái, rồi nói một tiếng hãy tự lo lấy với Cát Phương và Thái Bình, sau đó nhẹ nhàng sửa lại tóc mai, sửa sang y phục vải xanh, ngang nhiên ra khỏi cửa chính phủ đệ.

Đám tai mắt Thiếu Sư phủ bên ngoài đang chuẩn bị cho người trở về báo tin, tỏ ra vô cùng kinh ngạc nhìn đại môn. Mã đội vừa đi lập tức có một vị tiểu thư mắt ngọc mày ngài ăn mặc hoa lệ quý phái bước ra, thân mặc trường quần màu nguyệt bạch lấm tấm hoa, mái tóc dài như thác búi lên cao, trên cài trâm ngọc nạm minh châu rực rỡ, làm nổi bật dung mạo xinh đẹp, bộc lộ khí chất ưu nhã thần vận cao quý.

Du Thất bên cạnh nàng cũng lộ ra khí chất của quản gia tướng phủ năm xưa, vác cái bụng khệ nệ khoác một chiếc trường sam màu lục sẫm đầy hoa, chân đi giày đen, nhìn qua giống như một vị viên ngoại giàu sang, khom lưng đi chếch sang bên phía trước dẫn đường.

Người ngoài đường thấy cảnh tượng này thảy đều trợn mắt há mồm, thời này tiểu thư nhà giàu xuất hành hoặc là ngồi kiệu hương đằng, hoặc ngồi trong xe ngựa. Nếu có tiểu thư nào muốn đi đường ngắm cảnh nơi thành thị cũng sẽ cải nam trang, còn có nha hoàn người làm tiền hô hậu ủng. Đi một mình ngoài đường giống như vị tiểu thư này quả thật là chưa từng thấy qua.

Đám tai mắt Thiếu Sư phủ an bài thè lưỡi thật dài, không biết vị thiên kim tướng phủ này muốn giở trò gì, lại thấy Du Thất ngoắc ngoắc tay với một tên du thủ du thực, vứt mấy miếng bạc vụn trên mặt đất, rất có khí phái lớn tiếng nói:

- Vương lão gia từng làm Binh bộ Thượng Thư Tổng Đốc Tuyên Đại ở nơi nào, đi trước dẫn đường!

Thanh âm này khá lớn, rất nhiều người ngoài đường nhìn về phía này, ai nấy nghe thấy rõ ràng.

Bồ Châu ai mà không biết Vương Sùng Cổ Vương Đại Tư Mã, tên này nghe nói là khách quý phủ Vương lão gia vội vàng nhặt bạc dưới đất lên, gật đầu cúi người đi trước dẫn đường.

Cả đám người đi theo sau quan sát, miệng nói thời thế thay đổi, nữ khách tới bái Vương Đại Tư Mã lại đi bộ ngoài đường, cũng không sợ xuất đầu lộ diện.

Hỏng bét! Đám tai mắt Thiếu Sư phủ mơ hồ đoán được chút gì đó, nhưng hiện tại bọn chúng không làm gì được, dọc trên đường đi có không biết bao nhiêu người đang nhìn.

Thật ra thì Bồ Châu thành không lớn, nằm trên một sườn núi thoai thoải, phủ đệ Vương Sùng Cổ cách trạch viện Tần Lâm không bao xa, rất nhanh chủ tớ Trương Tử Huyên, Du Thất đã đến đại môn Vương gia.

Vương Sùng Cổ lăn lộn chín trọng trấn đã lâu, đám giữ cửa cũng có chút phong thái quân nhân, lăm lăm đao thương trong tay. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy hai chủ tớ Trương Tử Huyên cũng ngơ ngác không hiểu ra sao: nhìn khí độ, lão bộc kia vô cùng bệ vệ, so ra còn oai phong hơn cả lão đô quản nhà bọn họ mấy phần. Vị tiểu thư kia có khí chất nồng đậm của người đọc sách, cao khiết thanh nhã, hơn hẳn mấy vị điệt nữ của lão thái gia mình, cũng không biết là thần thánh phương nào.

Du Thất cầm bái thiếp tiến tới, cao giọng gọi to:

- Con gái của cố nhân Giang Lăng, bái kiến thế bá Vương Đại Tư Mã!

Cố nhân Giang Lăng! Bốn chữ này có sức mạnh ngàn cân, đám giữ cửa Vương gia nhất thời kinh hãi, một tên đô quản giơ hai tay nhận thiếp, cung kính mang vào trong.

Ngoài cửa yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa đầy đinh đồng chói sáng. Tai mắt Thiếu Sư phủ ẩn trong đám người dùng ánh mắt ác độc nhìn chăm chú vào chủ tớ hai người.

Du Thất cố gắng trấn định, ngẩng đầu thật cao, thế nhưng hai bàn tay giấu trong ống tay áo rộng lớn đã khẽ run. Chỉ có Trương Tử Huyên phong thái như ngọc, mỉm cười bình thản như thường, lẳng lặng chờ đợi.

Trong tiếng ken két, đại môn chậm rãi mở ra.

Vương Sùng Cổ đầu đội Trung Tĩnh quan thân mặc yến phục, bên cạnh lão còn có một vị lão phụ tóc bạc da mồi, chính là thê tử lão. Hai phu thê lão bước xuống thềm nghênh đón, Vương Sùng Cổ tươi cười:

- Thế điệt nữ đường xa tới đây, thật sự là niềm vui bất ngờ.

Lão thái thái vuốt ve tay của Trương Tử Huyên, càm ràm nói:

- Lão thân có mấy năm không gặp đứa cháu gái này rồi, còn lo rằng gần đây Trương gia gặp khó khăn, Tần cô gia lại bị cách chức, sợ rằng cháu có điều gì sơ suất, không ngờ rằng lại tới nơi này…

Trương Tử Huyên cười một tiếng thản nhiên, thân thiết dìu lão thái thái, linh quang chợt lóe trong mắt, thầm nhủ trong lòng: dù sao Vương Sùng Cổ cũng là Vương Sùng Cổ, không phải là Trương Doãn Linh!

Vương Sùng Cổ khẽ vuốt râu, tuy rằng bên ngoài tươi cười hớn hở nhưng trong bụng cũng đã dở khóc dở cười: ý tới của con gái Trương Cư Chính là gì, đương nhiên lão có thể đoán ra được. Về căn bản vẫn phải nghiêng về cháu mình Trương Tứ Duy, cũng không thể nào hướng ngoại được.

Nhưng con gái cố giao tới phủ thăm viếng, Trương Cư Chính lại là con cọp chết xui xẻo, nếu như đóng cửa không tiếp, trốn trong phủ làm rùa đen rút đầu, Vương Sùng Cổ lão sẽ mất mặt tới mức nào, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao, chẳng phải là khiến cho người trong sĩ lâm xỉ vả sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.