Cẩm Y Vệ

Chương 920: Đông Thi Nhăn Mày



Dứt lời, Tần Lâm rút Thất Tinh kiếm ra ném mạnh vào một thân cây khô gần đó, cắm sâu vào thân cây chừng một thước, thân kiếm vẫn còn rung động.

Trương Thăng đã rét lạnh trong lòng, ra sức cắn môi, cảm thấy mùi vị tanh mặn, hiện tại y đã bắt đầu hối hận....

- Tên mập, lấy bao tay ra!

Tần Lâm mang bao tay bằng lụa sống do Lục Viễn Chí đưa tới, cẩn thận lấy búa sắt từ trong túi yên ngựa ra. Quả nhiên đầu búa dính thứ gì đó nhớp nháp, có thể ngửi thấy mùi máu tanh, cẩn thận quan sát còn có thể phát hiện vài cọng tóc, không thể nghi ngờ chính là hung khí đánh chết Hoắc Thiết Sơn.

Lúc này Lục Viễn Chí mới hiểu ra dụng ý thực sự của Tần Lâm trong kế hoạch này. Khởi điểm vụ án này khó khăn, nguyên nhân cái chết và động cơ gây án bởi vì Thiếu Sư phủ giết người diệt khẩu là không cần đoán, điểm khó khăn chân chính là làm thế nào tìm ra hung thủ.

Dù sao trong Thiếu Sư phủ có tới mấy ngàn người ai cũng có khả năng gây án, thậm chí còn có thể mời lục lâm cao thủ từ bên ngoài, gây án xong rồi bỏ trốn, Tần Lâm biết đi đâu mà tìm. Muốn quăng lưới bắt cá như vậy quả thật vô cùng phí sức, e rằng không biết tới năm tháng nào mới có kết quả.

Thấy Trương Thăng dẫn quan binh châu nha tới vây bắt mình, tự nhiên Tần Lâm thầm nghi ngờ cho dù là tên Trương Thăng này không phải là hung thủ, hẳn cũng là kẻ chử sử phía sau màn.

Chuyện Trương Thăng vu hãm cũng nằm trong dự liệu của Tần Lâm. Bây giờ Trương Tứ Duy còn đang trên đường, lại mất đi quyền bính, nếu muốn lật đổ Tần Lâm, vu khống hắn trong lúc bị cách chức lưu đày còn bất pháp giết hại dân chúng, chính là biện pháp tốt nhất.

Tần Lâm tương kế tựu kế, thử dò xét dẫn dụ từng bước một, cố ý làm ra dáng vẻ phương tấc đã loạn, dụ Trương Thăng rơi vào bẫy. Từ đó cũng chứng thực tên này biết tình huống hiện trường, hẳn là người có mặt ở hiện trường. Cùng lúc đó, vì tình thế bắt buộc quả nhiên Trương Thăng bị xỏ mũi, từng bước đi về phía bẫy rập do Tần Lâm bày ra, cuối cùng nhảy vào trong đó.

Điểm mấu chốt là Trương Thăng không biết trên đời còn có kỹ thuật làm cho vân tay hiện ra.

Còn chuyện sau khi người của y giết chết Hoắc Thiết Sơn có vứt bỏ búa sắt hay không, búa sắt này có phải là hung khí thật sự hay không cũng không quan trọng lắm. Bởi vì chỉ cần tìm được vân tay trên búa, tiến hành so sánh với người ở chỗ này là có thể bắt được tên kia, từ đó sẽ lần ra tất cả đầu mối. Tìm trong số mười mấy tên tôi tớ tay sai Thiếu Sư phủ ở chỗ này, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với tìm trong mấy ngàn tôi tớ gia đinh hộ vệ hộ viện.

Tần Lâm cầm búa sắt lên cực kỳ cẩn thận, mang nó vào trong phòng đặt lên bàn. Sau đó mới lệnh cho Lục Viễn Chí lấy bột bạc và cọ quét vân tay từ trong túi da trâu ra.

Hắn lấy cọ quét vân tay khẽ chấm vào bột bạc, lông cọ nhất thời nhuộm thành màu bạc, sau đó chậm rãi quét lên búa. Trong quá trình này còn phải ngừng thở tránh cho thổi bay bột bạc, vả lại phải nghiêng đầu sang bên cạnh…

Khắp cả búa sắt đều bị quét qua một lần, bề ngoài dính một lớp bột bạc mờ mờ, nhưng có một vài vị trí dính bột bạc nhiều hơn hiện ra hình dáng bàn tay cầm trên đó. Tần Lâm tiếp tục quét, những dấu tay này hiện ra càng ngày càng rõ ràng, rốt cục trên cán búa đen kịt đã hiện ra một dấu bàn tay màu bạc vô cùng nổi bật.

Trong lòng Trương Thăng nhất thời giật thót, không tự chủ được lui về phía sau quan sát. Nhưng cổ y vừa xoay đã lập tức quay trở lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi kinh khủng không hiểu vì sao.

Trong số đám tôi tớ Thiếu Sư phủ có mặt tại trường có một tên mặt đen râu ngắn, chỉ trong thoáng chốc sắc mặt tái xanh, đương nhiên y biết dấu tay trên cán búa kia là của ai.

Tần Lâm cười hắc hắc:

- Bây giờ tìm ra hung thủ đã không khó nữa, đến đây đi, chư vị Thiếu Sư phủ, tất cả lấy dấu tay hết cho ta.

- Bằng vào cái gì?!

Sắc mặt của Trương Thăng âm trầm bất định, ngoài mạnh trong yếu kêu lên.

- Bằng vào cái này!

Trương Công Ngư tiến lên trước một bước, tay trái nhẹ nâng vạt áo bào, tay phải giơ thánh chỉ bảo tháp thác thiên lên, hai mắt lấp lánh như thành thực chất, nghi biểu đường đường, uy phong lẫm lẫm. Quan uy quét ngang bát hoang xông thẳng chín tầng trời, thân hổ rung lên, có không biết bao nhiêu người muốn phục lạy ngay tức khắc.

Cũng không ít cẩm y huynh đệ sắc mặt cổ quái nhìn trưởng quan bọn họ, buồn cười lại không dám cười, kìm nén đến đau bụng.

Tần Lâm lấy tay vỗ trán, lão bái huynh bắt chước mình…

Trương Công Ngư còn không quên quay đầu lại đưa mắt nhìn Tần Lâm. Sao hả, tư thế của lão ca như vậy có được chăng…?

Tần Lâm miễn cưỡng gật đầu một cái, trong lòng thầm nói bốn chữ: Đông Thi nhăn mày.

Cơ mặt Hoàng Chí Liêm giật giật, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống từng giọt một. Thật sự trong lòng y không muốn nghe lệnh, nhưng thánh chỉ ở trên cao, Trương Công Ngư là đường đường Hữu Phó Đô Ngự Sử, Tuần Phủ Sơn Tây kiêm Đề Đốc quân vụ Nhạn Môn quan, bên trong Sơn Tây tỉnh lên ngựa quản quân xuống ngựa quản dân, ai dám cãi lệnh, trừ phi đó là kẻ mưu đồ phản nghịch.

Rốt cục cũng là quan văn triều Đại Minh, cho dù là Hoàng Chí Liêm hồ đồ mê muội tới mức nào cũng còn cách công khai tạo phản có mười vạn tám ngàn dặm, bất đắc dĩ nghiến răng một cái vung tay áo lên:

- Ba ban nha dịch Bồ Châu nghe lệnh, hầu hạ chư vị người làm Thiếu Sư phủ, lấy dấu tay hết thảy cho ta!

Đám quản gia người làm Thiếu Sư phủ từ trước tới nay toàn là mắt mọc trên trán, người nhà Tể Tướng quan thất phẩm, bình thời không xem vị Tri Châu Bồ Châu nho nhỏ này ra gì. Hiện tại mồm năm miệng mười mắng y ăn cây táo rào cây sung, quên đi ân điển của Đại lão gia, chờ Đại lão gia biết tin này sẽ bắt y cách chức hạ ngục, lột da rút gân.

Chỉ có Trương Thăng cười khổ liên tiếp, bùi ngùi thở dài một tiếng, nhìn rõ ràng hơn đồng bạn của mình.

Thật ra nếu Hoàng Chí Liêm không hạ lệnh, đám nha dịch bộ khoái thổ binh Bồ Châu cũng chuẩn bị động thủ. Rốt cục chênh lệch chức quan giữa hai bên Tri Châu Hoàng Chí Liêm Hoàng Đại lão gia và bản tỉnh Tuần Phủ Trương Đô Đường Trương Đại lão gia là bao nhiêu, vậy phải từ từ tính. Nhưng vấn đề là vị Đại lão gia nào lớn hơn, cho dù là tính bằng đầu gối cũng có thể biết được.

Không cần chúng huynh đệ Hiệu Úy động thủ, thổ binh Bồ Châu đã lập tức ùa lên bắt lại hết thảy người làm Thiếu Sư phủ, luôn miệng nói đắc tội, Tuần Phủ Đại nhân có lệnh, xin đừng trách…

Đám người làm hộ vệ Thiếu Sư phủ giận đến thất khiếu bốc khói, nhưng không có cách nào, dù bọn họ nằm mơ cũng không ngờ ngay cả nha dịch cũng dám động thủ với mình.

Lục Viễn Chí lấy ra một tờ giấy và hộp mực đỏ lăn tay, đi lên phía trước cười ha hả nói:

- Các ngươi ồn ào gì vậy, chỉ là lấy vân tay mà thôi, không đau đớn gì cả, chỉ cần trong lòng các ngươi không có quỷ, vậy không cần phải sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.