Cẩm Y Vệ

Chương 962: Uy Phong Đốc Chủ



Dung ma ma thấy Vương Hoàng hậu dần dần thất sủng, bà lại nghĩ hết biện pháp kết giao với Trương Kình, gần đây cũng đi lại tương đối chuyên cần với Vương Cung Phi sinh hạ Hoàng trưởng tử trong cung. Trong mắt những người đang nắm quyền, thật ra thì Dung ma ma không bằng cái rắm, bà đã mặt dày như vậy cũng không có đạo lý nào đuổi đi, cho nên bà vẫn được tiếp tục cuộc sống ung dung nhàn nhã của mình trong cung.

Dù là quan hệ giữa Chu Nghiêu Anh và Lý Thái hậu đang dần dần trở nên tốt, Dung ma ma cũng không sợ. Bà đã nhắm chuẩn vị Công chúa hiền lành nhu nhược này tuyệt sẽ không làm gì mình.

Chẳng những Vĩnh Ninh không làm gì bà, bà còn nảy sinh chủ ý nhắm vào Vĩnh Ninh. Lần trước tuyển Phò mã Lương Bang Đoan không thành, bà tổn thất một khoản bạc không nhỏ. Vĩnh Ninh lại như không vội vàng thành gia thất, tối ngày nhốt mình trong cung cấm. Chuyện này cũng làm cho Dung ma ma lo lắng, nếu như Công chúa không xuất giá, vị ma ma giáo dưỡng như bà biết tìm Phò mã đâu ra để thu hối lộ?!

Nói ra thật đáng thương, đời Minh Công chúa và Phò mã là chia ra ở, Phò mã muốn gặp Công chúa phải cho ma ma giáo dưỡng một khoản tiền.

Cắt đứt tài lộ cũng cầm bằng giết chết cha mẹ người ta, Dung ma ma rất tin tưởng điểm này, vì vậy bà dùng tất cả biện pháp muốn cho Vĩnh Ninh mau mau xuất giá.

- Không phải là lão thân nhiều chuyện, thật sự là Trưởng Công chúa đã lớn tuổi, nếu không sớm tìm Phò mã e rằng bên ngoài sẽ nói bóng nói gió…

Dung ma ma lải nhải một hồi, chớp mắt một cái, lại nhăn nét mặt già nua:

- Công chúa đang tuổi thanh xuân mơn mởn, phong hoa đang vượng, cô độc một mình rất là khó chịu…

Rào một tiếng, bên trong có một chậu nước hắt ra, Tích Họa bưng chậu mắng:

- Lão bà kia, nói nhăng gì đấy? Bà có dám nói những lời khốn kiếp này trước mặt Thái hậu nương nương không?

Dung ma ma ướt hết nửa người đùng đùng nổi giận:

- Con nhãi kia, ngươi dám mắng lão thân ư?

- Tích Họa, thôi, làm cho ta đau đầu. 

Vĩnh Ninh nghe lời của Dung ma ma cũng thật sự có chút tâm phiền ý loạn, tiện tay gảy đàn vài tiếng, lại nói:

- Dung ma ma, ta khuyên bà cũng một vừa hai phải thôi…

Tích Họa cũng nói giúp:

- Bà muốn cái gì, Trưởng Công chúa không có cho bà thứ gì sao? Bà đã thu hết bạc hàng tháng của Công chúa, có từng hỏi qua câu nào không? Bệ hạ, Thái hậu ban thưởng lễ vật, phàm là bà mở miệng xin, Trưởng Công chúa có từng nói qua một chữ không?!

Dung ma ma cười lạnh một tiếng: 

- Hai chủ tớ ngươi cũng chớ khoe khoang, có cái gì mà lão thân không biết? Nói ra mọi người đều mất mặt cả, ôi, hảo tâm không có hảo báo, quả thật là lòng lang dạ sói!

Mặt trái xoan của Vĩnh Ninh giận đến đỏ bừng, bí mật nàng và Từ Tân Di chạy ra cung đi chơi bị Dung ma ma tra biết, bèn lấy chuyện này ra uy hiếp nàng.

Tích Họa cũng chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xoay tròn liên hồi, suy nghĩ chạy ra ngoài chơi cũng không có gì, mấu chốt là tâm tư của Trưởng Công chúa… Bản thân mình chắc chắn là không để lộ ra chút phong thanh, nhưng không bảo đảm người khác không nhìn ra điểm gì đó, tiết lộ phong thanh cho lão tú bà này.

Bọn cung nữ thái giám trực nhật bên ngoài đều lặng im không nói, tránh ra xa xa. Đương nhiên Trưởng Công chúa là chủ nhân bọn họ, nhưng nàng quá mềm yếu dễ bị khi hiếp. Dung ma ma hung ác bá đạo, cũng không phải là bọn họ có thể chọc nổi, đến lúc đó bà nói loạn trước mặt chủ nhân, mọi người đều xui xẻo, Trưởng Công chúa yếu đuối như vậy không thể che chở được cho ai.

Dung ma ma lộ vẻ oai phong ngẩng đầu lên cao, hừ lạnh một tiếng, bước đi thong thả rất có khí phái. Bà tin rằng chỉ cần tiến hành chuyện này kiên trì hàng ngày, rốt cục sẽ có một ngày có thể ép gả Vĩnh Ninh, vậy thì đại công cáo thành tài nguyên cuồn cuộn.

Đang lúc ấy chợt nghe nơi xa có tiếng bước chân vang lên, Dung ma ma không hề hạ thấp đầu đang ngẩng cao xuống, mà là dùng dư quang khóe mắt nhìn, là bóng của nam nhân.

Bà bèn hừ lạnh một tiếng trong mũi:

- Ai dám tới nơi này, Tử Cấm thành là nơi cho ngươi đi loạn sao? Ủaaaaa….

Tiếng ủa sau cùng của bà chợt kéo dài ra, du dương trầm bổng, ngân nga uốn lượn, dư âm rất lâu mới dứt, quả thật là một âm tuyệt diệu.

- Cút! 

Người tới hừ lạnh thật thấp một tiếng.

Người nào to gan như vậy? Mấy tên cung nữ thái giám tới sau đều sợ ngây người, từ trước tới nay chưa hề nghe người nào nói chuyện với Dung ma ma như vậy, hơn nữa người tới rõ ràng là nam nhân, không phải là quyền yêm trong cung, mà là quan viên bên ngoài. 

Nhưng Dung ma ma lại khác, nghe thấy giọng nói mà trong mộng vẫn còn sợ hãi này, toàn thân bà run lên lẩy bẩy, không dám tin mắt mình quan sát chăm chú, sau đó lập tức quỳ sụp xuống đất:

- Lão thân ra mắt Tần Đốc Chủ, Đốc Chủ phúc thọ kéo dài thăng quan tấn tước…

Người như Dung ma ma là điển hình bắt nạt kẻ yếu, ở trước mặt Vĩnh Ninh lên mặt hoạnh họe, gặp phải loại người hung tàn như Tần Lâm, bà lập tức như con chó lăn ra đất giả chết. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân giúp cho bà chìm nổi mấy chục năm ở trong cung thủy chung vẫn sống tốt, mặc dù tuổi tác đã cao.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực tụt lại phía sau một bước, Tần Lâm lấy mắt ra hiệu cho bọn họ chờ ở ngoài cửa, mình không lộ vẻ gì bước vào bên trong viện.

Vĩnh Ninh đã đi tới cửa phòng, nhìn thấy Tần Lâm, nhất thời nước mắt ngân ngấn, tay ngọc vịn khung cửa, đôi môi ngập ngừng nói không ra lời.

Tần Lâm lại hiểu sai ý, thấy vậy càng lộ ra vẻ âm trầm, sải bước đi vào trong phòng, đóng cửa lại sầm một tiếng.

Ngoài cửa, Dung ma ma và các cung nữ thái giám đều kinh ngạc ngây người. Trước kia Đốc Chủ Đông Xưởng dĩ nhiên là đi ngang trong Tử Cấm thành, trừ Từ Ninh cung, Càn Thanh cung, Khôn Ninh cung ra, muốn vào nơi nào mà không được. Nhưng vị Tần Đốc Chủ này lại khác với các vị Đốc Công đời trước, dù sao cũng là nam nhân chân chính, như vậy….

Trong phòng Vĩnh Ninh và Tích Họa ngơ ngác nhìn nhau, Tần Lâm xông vào phòng thẳng thừng như vậy, rốt cục muốn làm gì? Mặt trái xoan Vĩnh Ninh trở nên đỏ bừng, móng tay bấm vào lòng bàn tay: chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn muốn...

Tỏ tình, tỏ tình rồi! Tích Họa múa may quả đấm nhỏ, âm thầm cổ vũ cho Vĩnh Ninh và Tần Lâm, hai vị này là Thôi Oanh Oanh và Trương Quân Thụy trong Tây Sương Ký, nàng tình nguyện làm Tiểu Hồng Nương.

Tần Lâm móc từ trong ngực ra hai tờ giấy.

Thơ tình ư…. Thật là lãng mạn... Mắt Tích Họa sáng như sao, sắc mặt Vĩnh Ninh càng đỏ hơn trước, lông mi thật dài chơm chớp liên hồi, không dám nhìn Tần Lâm lần nào.

Không ngờ rằng Tần Lâm phá hỏng không khí lãng mạn này, chỉ tờ giấy hỏi:

- Hai món đồ này là muội và Từ Tân Di đi mua phải không, đã cho người nào rồi?

Vĩnh Ninh vẫn gục đầu như cũ, đầu cũng sắp sửa vùi sâu vào trong ngực, Tích Họa giương mắt nhìn qua chợt kêu lên:

- A, vật này hẳn là cho Trâu Ngọc Lang rồi, hì hì, tên này cũng mày thanh mắt sáng, chỉ tiếc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.