Câm

Chương 8



Cô gia sư đứng lên phủi bụi trên người, khoanh tay chờ lục thái thái lồm cồm bò dậy. Cô đưa mắt liếc xéo cha thiếu gia núp ở phía đằng xa, không hề quay đầu nhìn anh và nhóc câm.

Lục thái thái chua ngoa thế nào ai cũng biết. Bà ta ôm mặt bò dậy, bất chấp xông lên ra đòn trả đũa. Kết quả, cánh tay của bà bị cô gia sư dùng một tay túm chặt. Tay kia cô giáo lại vung lên, đánh lục thái thái văng xa hai bước, bên tai ong ong quay cuồng.

Thiên kim nhà thị trưởng – tức cô gia sư – vỗ vỗ hai tay, nhân viên phục vụ lập tức mang khăn mặt tới. Cô lau chùi qua quýt, ném trả chiếc khăn vào ngực người nhân viên, khinh bỉ xì một tiếng nhìn lục thái thái: “Cái ngữ như bà cũng có thể nói ra những lời này à?” Cũng có tư cách làm nhục em trai tôi?

Cô cùng cha vất vả tìm kiếm suốt mười mấy năm nay mới lần ra tung tích đứa em nhỏ, sao có thể để nó bị người khác mắng nhiếc tùy ý như vậy được?  

Cô không giống với tên thiếu gia tâm địa hiểm độc kia đâu.

Nhóc câm không nghe thấy gì, người khác cũng không cần phải nghe, cô không có ý định công bố thân phận của em trai ở một nơi rách rưới như vậy. Ân oán năm xưa còn chưa giải quyết, cô chịu đến đây là đã nể mặt cha thiếu gia lắm rồi. Chẳng qua chỉ là phát tiết cơn cáu giận mà thôi, làm gì có đại tiểu thư quen được cưng chiều nào mà không hay cáu giận?

Trong mắt mọi người, hành động vừa rồi của thiên kim tiểu thư cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì to tát. Chưa kể lục thái thái mở miệng cũng không biết xem tình hình, không nể nang giữ thể diện cho ai, quả thực hết sức khó nghe.

Cha thiếu gia tự biết mình không thể chọc vào gia đình thị trưởng, phản ứng cũng phải nói là nhanh. Lục thái thái còn đang gào thét chói tai muốn ăn thua đủ, đã bị ông lôi đi xềnh xệch, vừa đi vừa gượng cười với khách khứa xung quanh: “Cứ tự nhiên, mọi người cứ tự nhiên.”

Tóm lại lần này chẳng còn biết giấu mặt mũi vào đâu, tiệc sinh nhật gì gì cũng bỏ phứt. Chủ nhân đi rồi, bữa tiệc thành ra cái yến hội miễn phí. Khách quan túm tụm thành từng đám, vừa ăn thả cửa vừa nói chuyện phiếm giết thì giờ.

Thiếu gia che mắt nhóc câm suốt từ đầu đến cuối, không để cậu trông thấy dáng vẻ chị ruột tung hoành uy vũ(1). Anh ngẫm nghĩ, kể ra dáng vẻ cô ta náo loạn om sòm thế mà cũng có điểm giống với cậu nhóc câm này. Quả thật thám tử không nói dối anh, con cái nhà thị trưởng cũng không phải đèn cạn dầu.

(1): Từ gốc là 飒爽英姿 (Táp sảng anh tư), chỉ dáng vẻ hiên ngang dũng mãnh. Lấy ý từ câu thơ “Anh tư táp sảng lai hàm chiến” trong bài “Đan thanh dẫn, tặng Tào Bá tướng quân” của Đỗ Phủ.

Thế giới của nhóc câm vô cùng tĩnh lặng, từ lúc bị che mắt, cậu tựa hồ đánh mất toàn bộ giác quan. Nhóc câm gỡ tay thiếu gia, anh lại kéo trở về áp chặt trên mặt cậu, không cho nhìn. Bởi lẽ cô gia sư đã đi đến đứng trước mặt hai người, biểu cảm lạnh lùng nói: “Thiếu gia, ngài biết tôi là ai rồi nhỉ.”

Thiếu gia hất đôi móng vuốt nhỏ cào loạn trên tay anh, ôm nhóc câm vào lòng, giữ cậu cách xa cô giáo một chút. Ông nhõi con có cái mũi rất tinh, tình cờ làm sao hôm nay cô lại xịt loại nước hoa chưa bao giờ dùng đến, bằng không cậu đã ngửi ngay ra là ai.

“Thị trưởng tiểu thư, nghe danh đã lâu.”

Cô gia sư chợt nhớ tới hôn ước từng tồn tại giữa hai người bọn họ. Kéo dài đúng ba ngày rưỡi, còn chưa gặp mặt đã bị thiếu gia cự tuyệt. Phương thức từ chối của thiếu gia cũng thực mới mẻ, thuê phóng viên vào hẳn trong phòng chụp ảnh giường chiếu của mình với mấy cô nàng. Báo đăng tin lên, ngài thị trưởng tức đến suýt vẹo cả mũi. Lúc ấy hôn ước mới bị hủy bỏ.

Thế nhưng tiểu thư lại cảm thấy người này quả là thú vị. Có ai đời gọi kỹ nữ đến mà mặt lạnh như tiền, chính trực trang nghiêm, chẳng giống như đang chơi gái mà lại giống như bị gái chơi. Sau này khi biết thiếu gia cho người đi mời gia sư, cô giấu thân phận, thay đổi cách ăn mặc tới ứng tuyển. Không ngờ người cô tìm được không phải đức lang quân trong mộng, mà là đứa em trai của mình. 

Thấy tiếu gia ngả bài nhanh chóng, cô giáo bèn hỏi tiếp: “Vậy anh cũng biết em ấy là ai đúng không?”

Lúc nghe thám tử tiết lộ kết quả điều tra, thiếu gia cũng không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Nhưng nhóc câm lạc nhà từ khi còn nhỏ, giờ cũng lớn rồi, có là chị gái ruột cũng chưa chắc nhận ra. Anh không nghĩ cô giáo tìm đến nhà mình là vì cậu em trai, cho nên chẳng để tâm đến nữa. Trải qua sự việc vừa rồi thiếu gia mới vỡ lẽ, ngẫm lại thì lúc thuê cô làm gia sư, anh nào đã điều tra được nhóc câm là đứa con thất lạc của gia đình thị trưởng. Thiếu gia chỉ còn biết cảm khái, thủ đoạn của tiểu thư nhà giàu thực đáng kinh sợ, còn mau lẹ hơn mình nhiều.

Nhưng anh mới là người giữ văn tự bán mình của nhóc câm cơ mà. Lẽ phải nắm chắc trong tay, thiếu gia dứt khoát đáp: “Biết chứ. Là món đồ chơi nhỏ tôi mua về nhà, vừa câm vừa điếc, cũng thích làm loạn, rất khác với bộ dạng trước mặt cô giáo.”

Cô gia sư tức đến sắp bùng nổ. Nhưng xung quanh biết bao người nhìn vào, cô không thể không hạ giọng: “Anh nói cái gì vậy?! Nó là em trai tôi! Là con trai thị trưởng! Sao có thể là đồ chơi của anh?!”

Suy cho cùng vẫn chỉ là một cô bé, chưa biết kiềm chế cảm xúc.

Thiếu gia rất tự nhiên dùng một tay che mắt nhóc câm, vuốt ve cằm cậu. Song cô giáo lại tưởng là anh bóp cổ cậu. Cô còn chưa kịp ngăn cản, thiếu gia đã chặn lại cánh tay cô vung tới định giành người: “Không phải à? Không phải gia đình cô làm em ấy lạc mất sao? Chẳng phải cha cô khiến em ấy phải chịu bao nhiêu khổ cực bấy lâu ư? Người tôi tìm được mua được, chẳng lẽ ngài thị trưởng còn không thể tìm thấy? Đừng diễn trò nữa thưa tiểu thư, khó coi lắm.”

“…” Nhưng em trai tôi làm sao, làm sao có thể trở thành đồ chơi của đàn ông? Sao có thể trở thành cái dạng tình nhân mèo mả gà đồng, đến một ả ca nữ cũng có thể coi rẻ em ấy? 

Những lời này thực sự chối tai. Dù nhóc câm không nghe thấy được, cô giáo cũng không nỡ nói về cậu bằng thứ ngôn từ ác độc như thế. Nhưng trong lòng cô vẫn luôn quẩn quanh day dứt với suy nghĩ ấy. 

Thiếu gia tiếp tục: “Thêm nữa người là do tôi mua về, dùng vàng mười bạc trắng đổi lấy khế ước bán thân, một lòng một dạ chăm lo cho em ấy từ một thằng nhóc ăn mày trở nên như bây giờ. Hay là chúng ta cùng đi hỏi xem hiện tại em ấy muốn chọn theo ai, theo người chị gái là cô, hay là theo tôi?”

Cảnh ba người giằng co lọt vào mắt dăm ba kẻ hay để tâm. Họ sực nhớ đến hôn ước béo bở trước đây giữa thiếu gia và vị tiểu thư này, lại nhìn nhóc câm được thiếu gia ôm một tấc không buông, ngay tức khắc mường tượng ra một câu chuyện ly kỳ.

Nhà giàu rửng mỡ, chẹp chẹp. 

Nhóc câm ở trong ngực thiếu gia cảm thấy mấy lần rung chuyển, song cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thiếu gia che mắt cậu rất lâu, lúc được phép nhìn rồi thì lại bị đèn đóm rực rỡ ở sảnh tiệc chiếu sáng chói lòa, không mở ra nổi. Cậu chỉ lờ mờ thấy bóng dáng một vị tiểu thư phục sức lộng lẫy hoảng hốt chạy đi, dáng vẻ nhìn trông thê lương vô cùng. Mà ở ngay bên cạnh, không biết từ lúc nào thiếu gia đã nắm chặt tay cậu.

“Em ở trong nhà gây náo loạn mà không nói lý do, ngay cả chính em cũng không rõ tại sao mình không muốn làm người bình thường. Em ra ngoài cũng chẳng giúp được gì cho cậu, thân thể yếu đuối, vừa điếc lại vừa câm, chẳng được cái tích sự gì cả. Thế mà thiếu gia ơi, tại sao cậu cứ nắm lấy tay em mãi, không chịu buông ra thế?”

Nhóc câm nghĩ như vậy đấy.

18.

Từ khi thiếu gia đưa nhóc câm đến tiệc sinh nhật lục thái thái, ngoại trừ những kẻ không thuộc vòng giao thiệp của anh ra, còn lại mọi người đều biết anh đã có người bên cạnh.

Tuy nhiên người được mời đến khi đó không quá nhiều, thiếu gia lại che chở nhóc câm hết sức nghiêm mật. Thế nên các vị tiên sinh, phu nhân, các vị thiếu gia, tiểu thư đều rỉ tai nhau rằng thiếu niên bên người anh ngạo mạn khó gần, tính tình thanh cao không dễ kết thân. Không những không chịu hòa thuận với cha mẹ chồng, ngay cả khi thiên kim nhà thị trưởng đứng trước mặt, cũng chẳng thèm mở miệng nói một câu.

Cô gia sư không đến nữa, thiếu gia ngắm nhóc câm ngồi tựa trong lồng ngực mình nghiêm túc đọc sách, nghĩ thầm đám người ngoài kia đui mù hết cả lượt rồi. Vị này ấy hả, kiêu ngạo xấu tính ấy ư?  

Không hề kiêu ngạo, tính tình rất ngoan, chỉ là bướng bỉnh, đến tận bây giờ vẫn không chịu nói cho anh biết vì sao đêm đó cứ vừa khóc vừa gào. Ngoài ra cậu cũng chưa từng hỏi anh tại sao bữa sinh nhật ấy lại che mắt không cho cậu xem đánh lộn, hay là vì lý do gì cô giáo đột nhiên không đến nữa.

Lúc ăn cơm, thiếu gia hỏi cậu tự học một mình thấy thế nào, hay là đi tìm gia sư mới.  Nhóc câm nuốt cơm trong miệng, đáp lại bằng thủ ngữ: “Không cần đâu ạ. Vốn dĩ cô giáo cũng chỉ đưa em ra ngoài chơi thôi.” 

Tính cách cậu đơn thuần lại yên tĩnh, còn rất thích bám anh. Đó cũng là lý do trước đây thiếu gia ưng ý cậu, mua cậu về nhà. Thế nhưng càng chung sống, thiếu gia càng cảm thấy không ổn.

Quần áo đặt riêng cho nhóc câm đã về tay, là Âu phục xinh xắn mà cậu vẫn hằng ao ước. Thế nhưng cậu không mặc. Anh chọn cái gì cậu mới mặc cái đó, bất kể là xường xám hay váy vóc, cái gì cũng chấp nhận. Máy trợ thính lắp vào tai, thiếu gia thấy cậu cũng không hẳn là không thích. Nhưng cậu chưa từng giấu người khác tự ý đeo lên, chỉ sờ một cái, nhìn một cái, rồi lại bỏ xuống.

Thiếu gia ngầm cảm thấy có gì đó không đúng. Anh gọi thám tử trở về, đưa cho y nhiều tiền hơn cả lần trước, yêu cầu thăm dò cho đích xác xem đám buôn người kia rốt cuộc từng làm gì với cậu.

Thám tử lên đường. Ngày lặng lẽ trôi.

Thiếu gia đi làm, nhóc câm ở nhà chờ anh. Ngày qua ngày, bầu không khí giữa hai người kì quái đến mức bà quản gia cũng nhận ra là có chuyện. Thế là một hôm, thừa dịp thiếu gia đi làm, bà lén hỏi thầm nhóc câm: “Có phải là chuyện ấy có vấn đề gì không?” 

Nhóc câm sững người, huơ tay hỏi: “Chuyện gì cơ ạ?”

Thời gian nhóc câm ở với bà có khi còn dài hơn cả ở với thiếu gia. Cậu không có ký ức về mẹ, từ nhỏ cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào lớn tuổi mà đối với mình lại tốt như thế. Trong lòng cậu, bà quản gia thực thân thương gần gũi. Về phần bà quản gia, lúc đầu đúng là có lấy làm khó chịu với mối quan hệ giữa thiếu gia và nhóc câm. Nhưng đứa nhỏ này đáng yêu dễ mến, bà cũng biết rằng không thể lay chuyển quyết tâm của thiếu gia. Thế là bà quản gia chủ định dạy bảo nhóc câm nhiều hơn một chút, khoa tay nói: “Thì là chuyện ấy đó! Trên giường đó!”

Nhóc câm lúc ấy đương uống nước, trông thấy thì hoảng hốt sặc một ngụm. Mặt cậu đỏ phừng phừng, không rõ là vì nghẹn hay vì ngượng nữa. Việc việc việc, việc này, sao có thể nói thẳng ra như thế!

Huống hồ cậu với thiếu gia chưa hề… 

Nhóc câm mặt mũi đỏ bừng, tay chân lóng ngóng chẳng biết đặt vào đâu, khua khoắng loạn xị: “Không không không, không có… Cháu, thiếu gia, không có…”

Bà quản gia nghĩ rằng cậu thẹn quá nên không muốn nhắc đến chuyện này, rất là thấu hiểu, vừa giúp cậu vỗ lưng cho xuôi vừa nói tiếp: “Việc này vẫn phải tùy theo thiếu gia, nhưng cậu cũng đừng lơi là quá. Thiếu gia cho cậu ở bên lâu như vậy, đối xử tốt với cậu như vậy, cậu phải hiểu rõ.”  

Đang luống cuống vì xấu hổ, nhóc câm bỗng dừng phắt lại. Ho khan vẫn không ngừng lại được, nhưng tâm trạng bất chợt trở nên ủ rũ. Bà quản gia nhớ đến lời thiếu gia dặn mình hãy chiếu cố tiểu tiên sinh nhiều hơn, trong lòng tự nhủ già đây cũng đâu có chọc vào chỗ đau nào, chuyện này là sao đây?

“Cháu biết ạ.” Nhóc câm trầm mặc hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại thì nói với bà một câu như thế. Cậu đi lên lầu, không xuống dưới nhà nữa. 

Bà quản gia chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Bà tự thấy mình đã đi theo gia đình thiếu gia bao nhiêu năm như vậy, mắt nhìn người phải nói rằng không tồi. Thế nhưng cái cậu nhóc câm tính tình sớm nắng chiều mưa này lại khiến bà thực là bối rối.  

Cậu bảo biết, ý là biết mình nên báo ân, hay biết mình phải làm gì trên giường? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.