Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 49: "Đừng khóc mà bé cưng."



Có lẽ là do gió lạnh đêm hôm trước, nên hôm sau tỉnh dậy Thời Niệm Niệm bị cảm một chút.

Hôm qua Hứa Thục mới liên lạc với Thái Dục Tài nói chuyện chuyển trường, Thời Niệm Niệm vừa mới đến trường, còn chưa kịp thả cặp xuống thì đã bị gọi lên văn phòng.

Thành tích của cô tốt như vậy, nhà trường đương nhiên không nỡ để cô đi, vốn Thái Dục Tài còn muốn khuyên cô, dù sao thì tỉ lệ đậu đại học của trường trung học Số 1 rất không tồi, giáo viên các bộ môn cũng rất tốt, nếu học tiếp chắc chắn có thể đậu đại học, nhưng kết quả lại nhìn thấy cô gái nhỏ với hốc mắt phiếm hồng đi vào.

Thái Dục Tài không hỏi nhiều, trước đó nghe mẹ Thời nói khái quát nội dung thì cũng đã có thể đoán được đại khái, vì nguyên nhân gia đình nên mới đưa ra quyết định.


“Ngày mai là phải đi rồi, sau này tới trường mới thì cũng phải cố gắng thật nhiều nhé.” Thái Dục Tài mỉm cười, đứng lên vỗ vỗ bả vai cô, “Nhưng mà từ trước tới nay em luôn tự gò bó mình, thầy tin là dù em có đi đến đâu thì cũng sẽ cố gắng, và chắc chắn cũng sẽ rất xuất sắc.”

“Em cảm ơn thầy.” Lúc Thời Niệm Niệm nói chuyện giọng mũi rất nặng.

“Bị cảm à?” Thái Dục Tài nhíu mày.

“Dạ.” Cô gật đầu, “Có một chút ạ.”

Ông mở ngăn kéo cạnh bàn làm việc ra, ánh mắt Thời Niệm Niệm nhìn theo tay ông, thấy được cả cái ngăn kéo kia đều là các loại thuốc được chuẩn bị sẵn, còn có mấy túi giấm khử độc còn thừa hồi virus cúm A trở nên nghiêm trọng trước đây.

Thái Dục Tài lục lọi một lát, rút một cái gói ra: “Em về uống viên thuốc cảm này, đừng để ngày mai lên đường vẫn còn cảm cúm khó chịu.”


Mũi Thời Niệm Niệm cay cay, nhanh chóng chớp chớp mắt, lại nói một câu, “Em cảm ơn thầy.”

“Với thầy thì nói cảm ơn làm gì chứ, những thứ thuốc này chẳng phải là chuẩn bị cho các em sao.” Thái Dục Tài khẽ thở dài, “Lũ nhóc bọn em ấy à, có đôi khi đúng là không quan tâm chính mình, được rồi, thầy cũng không nói nhiều nữa, về lớp nói lời tạm biệt với các bạn đi.”

“Dạ.”

“Cũng đừng buồn quá, các em còn trẻ, sẽ luôn có cơ hội gặp lại.”

Trong lớp đang học tiết tự học sáng sớm môn tiếng Anh, Thời Niệm Niệm đi vào, cũng chưa kêu “Báo cáo” thì Lưu Quốc Khải đã lập tức vẫy vẫy tay với cô, không gào rống như ngày thường, mà lại nói: “Mau vào đi.”

Không biết có phải Lưu Quốc Khải đã nói với mọi người tin cô phải chuyển trường hay không, cô vừa mới đi vào lớp thì ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.


Thời Niệm Niệm để ý thấy đôi mắt Khương Linh cũng đỏ cả lên, hàng mi ướt nhẹp thành mấy dúm, rõ ràng là đã khóc.

Cô vừa lo lắng, vừa khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô vốn cũng không biết phải nói với cô nàng thế nào.

Hôm nay Giang Vọng cũng không đi muộn, đã ngồi tại chỗ, không nhìn cô.

Thời Niệm Niệm về chỗ ngồi, nhìn về phía Giang Vọng, trên bàn anh là một tập đề thi tiếng Anh, là bài tập ngày hôm qua, đang làm cho xong đề điền vào chỗ trống.

Ngón tay với đốt xương thon dài cầm bút đen, vừa quen tay lại dứt khoát viết một loạt đáp án ra.

Chữ viết của anh rất đẹp, chữ cái* cũng vậy, liền mạch trôi chảy.

(*) Từ “chữ viết” phía trước là chỉ chữ Hán, còn “chữ cái” phía sau là chỉ chữ cái trong tiếng Anh.

Tiết tự học sáng sớm là tiết viết từ mới tiếng Anh, Thời Niệm Niệm vừa về lớp đã bắt đầu viết, cô lấy quyển vở luyện viết trong bàn học ra, nghiêm túc viết một lần cuối cùng, cho dù kết quả của lần viết này có lẽ cũng không kịp trả về tay cô.
Viết xong, chuông reo.

Trên sân thượng gió rất lớn, cách đó không xa là một toà bệnh viện phụ sản, bên sườn của toà nhà là tấm bảng LED màu đỏ đang sáng, còn có cầu vượt ngoằn nghoèo, xe cộ như nước chảy.

Thời Niệm Niệm nhớ rõ ngày đầu tiên mình đến thành phố này, rất không quen với một thành phố lớn đông nghìn nghịt và nhịp sống vồn vã như vậy, cũng thường xuyên không phân biệt được rõ đông tây nam bắc. Tuyến đường sắt có nhiều nhánh như vậy, đến một nơi còn phải nghiên cứu tuyến đường thay đổi một lúc lâu, trên đường lại thường xuyên bị kẹt xe, mùa hè nóng như bếp lò, mùa đông lại lạnh lẽo thấu xương.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã dần dần yêu nơi này.

Vậy sau này cô cũng sẽ yêu cái thành phố mới mà mình sắp tới sống đó sao, có lẽ là vậy.
Thời Niệm Niệm khép cổ áo vào, tay nắm tay với Khương Linh đứng cạnh lan can sân thượng.

Giọng nói của Khương Linh cũng có chút run rẩy: “Sao lại đột ngột thế?”

“Ừ, trong nhà có chút chuyện.”

“Vậy cậu và Giang Vọng phải làm sao đây?”

Tóc mái trên trán Thời Niệm Niệm bị gió thổi tung: “Khương Linh, thật ra mình hoàn toàn không biết, sau này mình với anh ấy…sẽ thế nào nữa, còn lâu lắm, mình không thấy được.”

Bọn họ vẫn còn quá trẻ, đã từng nghe quá nhiều mối tình lãng mạn hư cấu, cũng đã từng gặp không ít mối tình tan vỡ chân thực, không biết khoảng cách và chênh lệch múi giờ trên con đường dài đằng đẵng phía trước rốt cuộc có sức mạnh lớn tới nhường nào, cũng không biết khi bọn họ đối mặt với những thứ đó thì liệu có thật sự vượt qua* được hay không, hay sẽ bị đả kích tháo chạy liên tiếp, mệt mỏi bất lực.
(*) Nguyên văn convert là “Gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật”: Có nghĩa là không ai có thể ngăn cản chuyện mình muốn làm.

Thời Niệm Niệm không cách nào thuyết phục bản thân mình tin tưởng một cách vô điều kiện rằng chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.

Làm sao có thể không thay đổi được.

Cô thổi một hơi gió, lòng tĩnh lặng, nói: “Nhưng anh ấy mãi mãi là…một món quà trong cuộc sống của mình.”

Trước đây cô từng đọc được một câu, nói rằng khi hai con người gặp gỡ, nếu không phải là món quà, thì chính là bài học. Bất kể cuối cùng bọn họ có như thế nào, Giang Vọng sẽ mãi mãi là món quà của cô.

Anh quá tốt, tốt đến mức, đời này có lẽ cô không cách nào buông bỏ được.

Trong một buổi sáng, tin Thời Niệm Niệm phải chuyển trường lập tức truyền khắp toàn trường, tin này tới quá đột ngột, ai cũng không ngờ được sẽ bất ngờ chuyển trường, đồng thời Giang Vọng lại là người bị bàn tán.
Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng quan hệ giữa hai người, Thời Niệm Niệm phải chuyển trường, vậy Giang Vọng thì sao?

“Liệu Giang Vọng có chuyển cùng không?”

“Không thể nào, nghe nói Thời Niệm Niệm muốn ra nước ngoài học tập, cái này cũng đâu thể chuyển cùng nhau được, hơn nữa bố của Giang Vọng anh ta vẫn còn là cổ đông của trường, nếu ông ấy không đồng ý chuyển trường thì không có khả năng đâu.”

“Vậy chẳng phải bọn họ sẽ phải yêu xa sao?”

“Đâu chỉ dừng ở đó, yêu xa còn có chút hi vọng duy trì, bọn họ thế này chính là yêu khác nước luôn rồi.”

Giữa trưa, trong căng-tin trường bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người.

Bỗng nhiên, một nữ sinh trong đó dùng khuỷu tay chọc người bạn bên cạnh, hất cằm về một hướng.

Giang Vọng vốn hiếm khi xuất hiện ở căng-tin đang cầm đồ ăn đi thẳng sang, đôi chân dài sải bước, ngồi xuống trước mặt Thời Niệm Niệm.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều bị hấp dẫn tới.

“Vừa nãy Lưu Quốc Khải tìm em.” Giang Vọng nói, giọng điệu rất bình tĩnh.

Thời Niệm Niệm ngẩng đầu, “Tìm em sao?”

“Phần viết của em trong tiết tự học sáng sớm đã chấm xong rồi, còn có bài thi ngày hôm qua, ông ấy bảo em lát nữa tới văn phòng tìm ông ấy mà lấy.”

“Được.”

Cô cúi đầu ăn tiếp, nhưng ăn rồi lại lập tức nghẹn ngào.

Trước kia cô thật sự rất ít khóc, cho dù khi đó bị đám người Trình Kỳ bắt nạt một cách quá đáng như vậy cũng sẽ không thấy cô khóc tý nào, bình tĩnh giống như căn bản không cảm nhận được ý xấu và ý tốt của xã hội ngoài kia.

Giang Vọng thở dài, mặc kệ những ánh mắt ở xung quanh, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô, đặt ngón tay cái lên đôi mắt cô.

Thời Niệm Niệm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe giọng anh dịu dàng nói: “Đừng khóc mà bé cưng.”
Ngày hôm sau Thời Niệm Niệm đã đi rồi, Thời Hậu Đức vẫn còn chút chuyện chưa xử lí xong, phải muộn vài ngày nữa mới đi được.

Ở trên máy bay, bởi vì không thích nghi được với cảm giác mất trọng lực khi cất cánh, Thời Triết lại hét chói tai, thời gian rất lâu, Thời Niệm Niệm lặng im nhìn thành phố dần dần thu nhỏ lại bên ngoài cửa sổ.

Trước kia luôn cảm thấy thành phố này rộng lớn, nhưng khi nhìn từ trên cao xuống, dường như cũng chỉ vậy mà thôi.

Cô đi không lâu, tin cô chuyển trường vốn khiến mọi người bàn tán sôi nổi lúc trước cũng dần dần lắng xuống, mọi người lại lần nữa bị bài tập chất đống và áp lực học tập trước mắt đè lên.

Giang Vọng tham gia thi đấu.

Thật ra anh vốn không được coi là một người nói nhiều, khoảng thời gian này lại càng lạnh lùng hơn, hiếm khi lên tiếng, không đến trường, tăng cường độ huấn luyện.
Khoảng thời gian ấy rất khó chịu đựng, còn khó khăn hơn cả khoảng thời gian trong tù kia, anh thường xuyên mất ngủ, cho dù ngủ thì cũng ngủ rất nông.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tinh thần cả người sa sút, thế nên trong cuộc thi đấu ngày đó huấn luyện viên rất lo lắng cho trạng thái của anh, cuộc thi đấu lần này rất quan trọng, chính thức tuyển chọn thành viên đội tuyển quốc gia.

“Cậu thế này không được đâu, thành tích quan trọng nhưng sức khoẻ cũng quan trọng mà.” Huấn luyện viên nhìn anh nói.

Giọng anh chỉ lạnh nhạt: “Không sao.”. truyện tiên hiệp hay

Kết quả thi đấu được công bố.

Giang Vọng đứng nhất, giành được huy chương vàng.

Vào buổi tối cùng ngày, anh đưa huy chương cho Hứa Ninh Thanh.

Tay kẹp điếu thuốc của Hứa Ninh Thanh dừng lại, im lặng nhìn sang với vẻ ngờ vực.
“Trước đây có đồng ý với cô ấy, phải cho cô ấy một tấm huy chương vàng, nếu cậu có cơ hội đi tìm cô ấy thì hãy đưa cho cô ấy giúp tôi.”

Khi anh lên tiếng cổ họng khàn vô cùng, tựa như ma sát trên tờ giấy thô ráp.

“Cơ thể cậu không sao đấy chứ?” Hứa Ninh Thanh nhíu mày nói, một lúc lâu sau thì gọi người phục vụ ở bên cạnh xin một cốc nước, rồi mới hỏi, “Cậu không tự đi tìm nó à?”

Giang Vọng uống ngụm nước, cổ họng dễ chịu hơn một chút, không trả lời câu hỏi đó của hắn.

Hứa Ninh Thanh hiểu rõ, không nhiều lời thêm nữa.

Học kì 2 lớp 11 Giang Vọng rất ít khi xuất hiện ở trường, mọi người đều nói nguyên nhân là vì từ sau khi Thời Niệm Niệm đi rồi thì anh cũng không tiếp tục đến trường học nữa, trái lại chủ nhiệm lớp chọn lại thấy may, người vốn đứng nhất đứng nhì kì thi đều không còn nữa, bây giờ hạng nhất cuối cùng cũng thuộc về lớp bọn họ.
Nhưng khi bắt đầu lên 12, Giang Vọng lại quay lại trường, cùng lúc đó, bọn họ nghe nói cổ đông của trường là Giang Thân xảy ra tai nạn xe cộ, đang trong bệnh viện, sống chết chưa rõ.

Anh càng trầm lặng, nhưng học tập lại nghiêm túc hiếm thấy.

Trước đây anh ngạo mạn, rất nhiều đề bài đều chỉ liếc mắt một cái là thôi, đi học cũng luôn không nghe giảng, Lưu Quốc Khải thường xuyên mắng anh, nhưng sau khi lên 12 Giang Vọng chưa từng đi muộn một ngày nào, lần nào thi cử anh cũng đứng nhất bảng vàng, cách người đứng thứ hai tận mấy chục điểm.

Có đôi lúc Khương Linh sẽ nhìn thấy anh đứng ngẩn người trước bảng vàng, ngửa đầu nhìn vị trí thứ nhất.

Không hiểu tại sao, Khương Linh luôn cảm thấy không phải là anh đang nhìn chính mình, mà là đang nhớ đến Thời Niệm Niệm hồi trước luôn chiếm giữ vị trí kia.
Cô ấy và Thời Niệm Niệm vẫn giữ liên lạc, nhưng từ sau khi lên 12 áp lực học tập quá lớn nên cũng ít liên lạc hơn rất nhiều, hơn nữa lệch múi giờ và phạm vi sinh hoạt không giống nhau, có đôi khi cô ấy muốn tán dóc cũng phải nghĩ xem lát nữa phải nói cái gì.

Ban đầu cô ấy vẫn còn nhắc tới Giang Vọng với Thời Niệm Niệm, sau đó thì cũng không nói tới nữa.

Tình bạn thì còn có thể duy trì dễ dàng, nhưng tình yêu thì hoàn toàn không giống thế.

Thời gian là một thứ rất kì diệu, trước đây luôn cảm thấy một ngày rất dài, ban ngày hay đêm đen cũng chậm chạp, bấm đốt ngón tay chờ đến ngày nghỉ, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, thời gian lại tựa như bóng câu qua khe cửa*.

(*) Ý chỉ thời gian trôi qua nhanh.

Trên bảng đen ghi rõ ‘Cách ngày thi đại học còn 7 ngày’.
Khương Linh đưa sổ lưu bút của mình cho Giang Vọng.

Anh vẫn còn ngồi ở chỗ chếch phía sau cô ấy, vị trí của Thời Niệm Niệm vẫn luôn để trống.

“Giang Vọng, anh có thể viết cho tôi một tờ không?”

Anh ngước mắt, mệt mỏi vuốt mặt: “Được.”

Anh viết chữ rất nhanh, chữ viết mượt mà xinh đẹp, lời nhắn cuối cùng chỉ viết sáu chữ “Thi đại học suôn sẻ nhé”, Khương Linh nhìn anh viết từng chữ từng chữ một ra, cô ấy vốn cho rằng anh sẽ không viết dòng cuối cùng kia.

Thật ra anh đã thay đổi rất nhiều, không chỉ trầm lặng, mà còn có thêm sự chín chắn.

Hàng ngày học trong cùng một lớp thì cảm giác này không được rõ ràng lắm, nhưng nếu so sánh với anh vào năm khai giảng lớp 11, chàng trai bình tĩnh thờ ơ đứng trên bục giảng, giản dị giới thiệu “Giang Vọng”, cùng với kẻ điên cầm dao đâm người trong tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người lúc ấy, qua thời gian mấy năm thì đã rất khó mà liên hệ hai chàng trai này với nhau.
“Không biết Niệm Niệm ở nơi đó thế nào rồi.” Khương Linh bỗng nói.

Tay cầm bút của Giang Vọng hơi ngừng, bởi vì dùng sức mà đốt ngón tay cũng trở nên hơi trắng, viết xong một chữ cuối cùng, anh trả sổ lưu bút lại cho Khương Linh.

“Xong rồi.”

“À, ừ.”

Hai ngày thi đại học cũng rất nhanh, hôm đó thời tiết rất nóng, cái quạt trên đỉnh đầu cần mẫn quay vòng, trong môn tiếng Anh cuối cùng, lúc Giang Vọng viết xong bài văn cuối thì vẫn còn 30 phút.

Anh kiểm tra qua loa một lần, rồi nộp bài trước đi ra.

Cuộc sống thời cấp 3 kết thúc, trong đời sống cấp 3 dài đằng đẵng này, giữa chừng có một năm bị lãng phí kia, rồi học lại lớp 11 lần nữa, anh cũng đã 20 tuổi.

Giang Vọng ra khỏi trường thi rồi cũng không quay về lớp, trước đó có rất nhiều người thi môn nào xong là xé luôn sách vở môn đấy, cũng có người xếp sách vở đề thi ngay ngắn gọn gàng, muốn để lại một minh chứng kỷ niệm một năm phấn đấu nhiều nhất này.
Anh không định quay lại lớp lấy sách, mấy ngày nữa nhà trường sẽ thuê người tới quét tước dọn sạch toàn bộ.

Không biết đã đi đến sân thể dục từ lúc nào, đường băng bằng nhựa màu đỏ sẫm, một khoảng lớn sân bóng đá màu xanh lục, ánh mặt trời chói chang rọi xuống, chói đến mức không mở nổi mắt.

Anh bỗng nhớ tới Thời Niệm Niệm.

Khoảng thời gian sau này thật ra anh đã không còn giống trước đây, thường xuyên nhớ đến cô như vậy nữa, bị tra tấn đến mức ngủ không yên như vậy nữa, Thời Niệm Niệm chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của anh, hoặc là trong một khoảnh khắc không hề báo trước, xông vào đầu óc anh như trước đây.

Người con gái ấy vẫn như thuở ban đầu, nét tươi cười thấp thoáng, dáng vẻ thuỳ mị lại dịu dàng.

Giang Vọng nhếch môi, lấy di động ra click mở khung trò chuyện cao nhất.
- Anh thi xong rồi.

Phạm Mạnh Minh và đám bạn xấu đã sớm hẹn là tối hôm nay cùng chúc mừng Giang Vọng cuối cùng đã thoát khỏi bể khổ của thời cấp 3, ngay cả chỗ ngồi ở ‘Dã’ cũng đã đặt xong rồi.

Kết quả canh thời gian lái xe đến cổng trường đợi hồi lâu cũng không thấy người, mắt thấy người cũng sắp đi hết rồi mà vẫn chưa phát hiện ra Giang Vọng, rốt cuộc đành phải vào trường tìm.

Cuối cùng tìm được anh ở sân thể dục.

Giang Vọng ngồi trên khán đài, không biết là ánh mắt đang dừng chỗ nào, hay chỉ đang ngẩn người mà thôi.

“Anh Vọng!” Phạm Mạnh Minh gọi anh, giơ giơ tay.

Giang Vọng nhìn sang, cất điện thoại vào rồi mới đứng lên đi về phía cậu ta.

Phạm Mạnh Minh hỏi: “Thi thế nào rồi ạ?”

Anh cười cười: “Cũng được.”

Đêm đó, ‘Dã’ được bao thầu toàn bộ, Hứa Ninh Thanh cũng đã tới.
Giang Vọng ngồi ở chính giữa, đầu ngón tay vê một điếu thuốc, làn khói màu trắng xanh hoà cùng khuôn mặt anh, vẻ xa cách và lạnh lùng được hình thành từ tất cả những gì từng trải qua trước đây vốn chỉ có ở anh lại kéo đến.

Có một người đẹp chân dài eo thon cầm menu rượu đi tới trước mặt nhóm người bọn họ.

Mấy tên không đàng hoàng lập tức lưu manh huýt sáo mấy tiếng.

Cô gái ấy thoạt nhìn vẫn còn rất nhỏ tuổi, có lẽ là kiên trì đi tới đây: “Mấy anh xem xem, muốn, muốn chọn những loại…rượu nào ạ.”

Gần như là trong tích tắc, Giang Vọng ngước mắt nhìn sang khuôn mặt người nọ, đuôi mắt hẹp dài tạo thành một đường cong lạnh lẽo thấu xương, tay kẹp điếu thuốc run lên, rơi trên mặt đất, rất nhanh đã bị giẫm tắt.

“Bọn anh chọn xong rồi lại gọi em nhé.” Một anh chàng trong đó nói.
Cô gái gật gật đầu, rồi đi rất nhanh.

“Anh Vọng, hôm nay anh mới là nhân vật chính, anh xem coi muốn uống gì.”

Thật ra anh cũng chẳng có vẻ thất thố gì, ngoại trừ việc điếu thuốc kia rơi xuống đã hoàn toàn phơi bày sự dậy sóng nơi đáy lòng anh, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, rút một cây bút, thành thạo chọn rượu.

Sau khi lên 12 Giang Vọng rất ít tụ tập với mấy người này, ngay cả Hứa Ninh Thanh và Phạm Mạnh Minh cũng đã rất lâu rồi không gặp mặt, người bạn gái trước kia của anh cũng đã sớm bị mọi người lãng quên.

Chẳng phải chỉ là một cô bạn gái thôi sao, trong đám bọn họ đa số mọi người không biết đã thay bao nhiêu người rồi.

Ai sẽ thật sự cảm thấy một mối tình thời cấp 3 có thể khắc cốt ghi tâm đến mức nào chứ.

Giang Vọng chọn rất nhiều rượu mạnh.
Mắt Hứa Ninh Thanh lướt qua loại rượu, ở chỗ này có lẽ chỉ có hắn biết nguyên nhân tại sao người phục vụ vừa nãy kia lại khiến Giang Vọng phản ứng như vậy.

Giọng hắn lạnh nhạt: “Được rồi, cậu định không say không về đấy à?”

Phạm Mạnh Minh ở bên cạnh lập tức phản bác: “Anh Hứa à, đây là anh không đúng rồi, hôm nay tụi mình đúng là không say không về đấy! Thanh niên mà! Uống rượu thì phải có thái độ này!”

Rượu được đưa lên rất nhanh, một nhóm người chơi xúc xắc ở một bên, còn Giang Vọng lại im lặng ngồi uống rượu ở một bên.

Thật ra tửu lượng của anh khá tốt, cũng không phải say lắm, nhưng hôm nay lại không bình thường, có lẽ là muốn uống say, bên cạnh dựng ba cái chai rỗng, Giang Vọng đã ngà ngà say.

Anh đứng dậy đi WC, khi rửa tay xong đi ra thì nhìn thấy ở cửa có một người đàn ông đang quấy rầy người phục vụ đưa menu rượu cho bọn anh vừa nãy.
Cái người phục vụ lúc nói chuyện rất giống Thời Niệm Niệm ấy.

Giang Vọng cảm thấy mình quả thật đã say, khuôn mặt cô gái mặc đồng phục của ‘Dã’ từng chút chồng lên dáng vẻ Thời Niệm Niệm, người đàn ông nắm chặt cánh tay cô ấy, véo đến mức đỏ lên.

Một đốm lửa bỗng bùng lên, Giang Vọng lảo đảo hai cái, cổ tay đè lên huyệt thái dương lắc lắc đầu, đi thẳng qua, nắm đấm đánh thẳng về phía người đàn ông.

Tiếng gây rối ở cửa rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của những người khác, Hứa Ninh Thanh phản ứng nhanh nhất, dẫm chân lên bàn trà bằng pha lê tiến tới, kéo lấy Giang Vọng, tách hai người đang dính vào nhau ra.

“Cậu phát điên cái gì thế hả!” Hứa Ninh Thanh mắng anh.

Mọi người nhìn cô gái phục vụ co rúm ở bên cạnh, lắp bắp không nói nên lời, rồi chợt nhớ tới gì đó.
Phạm Mạnh Minh giật mình sững sờ: “Không thể nào…”

Hứa Ninh Thanh liếc cậu ta một cái: “Chỗ này cậu giải quyết rõ ràng đi, tôi đưa cậu ấy về trước.”

Hứa Ninh Thanh lôi người về nhà, vừa bực bội vừa mệt mỏi: “Giang Vọng, nếu cậu con mẹ nó không buông tay được thì đi tìm nó đi, đừng có mẹ nó nhìn thấy người nào hơi giống chút đã cảm thấy là em ấy, lại còn đánh nhau vì người ta, cậu thật đúng là càng sống càng thụt lùi!”

Giang Vọng ngửa ra sau sô pha, có lẽ là do uống say, lớp mặt nạ đeo mấy ngày nay cũng xuất hiện vết nứt, anh giơ tay lên che đôi mắt lại, giọng nói để lộ sự nghẹn ngào tràn ngập vốn luôn kiên cường chống đỡ.

Chỉ nói một câu: “Trước đây cô ấy cũng thường xuyên bị người khác bắt nạt.”

Hứa Ninh Thanh sững sờ một lát, sau lại thở dài: “Khoảng thời gian trước tôi có đi thăm nó, đã cởi mở hơn trước đây một chút, cũng có bạn bè, không bị ai bắt nạt cả.”
Anh “Ừ” một tiếng.

“Tại sao cậu chưa bao giờ đi tìm nó?”

“Có một số chuyện, nếu muốn giữ cho nó mãi không thay đổi, thì phải để nó dừng lại ở khoảnh khắc không thay đổi.”

Không phải không muốn, mà là không dám.

Hứa Ninh Thanh châm cho mình điếu thuốc, ngồi uể oải: “Thật ra tôi không ngờ được là cậu sẽ thích đến mức này.”

Giang Vọng ngồi dậy, đầu vẫn còn choáng váng: “Có đôi khi tôi sẽ nghĩ, nếu tôi và cô ấy cũng không thể đi đến cuối con đường, thì tôi không biết tôi còn có thể đi tiếp cùng ai nữa.”

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau vào 12 giờ trưa nha, chúng ta sẽ kết thúc phần “Vọng tưởng”, tiêu đề chương sau chính là “Nhớ mãi không quên”, lập tức sẽ gặp lại.

Có một vài chuyện trong mấy năm xa nhau này bây giờ vẫn chưa nói rõ thì sau này đều sẽ nói rõ.
Cuối cùng cũng bắt đầu phần yêu đương sau khi trưởng thành rồi, xúc động xoa xoa tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.