Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 57: "Cần."



Buổi chiều Thời Niệm Niệm tới đại học B học, sau khi tan học vào 3 giờ rưỡi thì lại bị thầy hướng dẫn gọi đi, Giang Vọng đợi ở bên ngoài học viện một lúc lâu thì cô mới đi ra.

Cô gái nhỏ mặc áo blouse trắng, khẩu trang kéo xuống dưới cằm, sợ anh chờ sốt ruột, còn chưa kịp tháo đã chạy ra.

“Anh đợi đã lâu rồi phải không?” Thời Niệm Niệm cảm thấy rất có lỗi nói, “Thầy hướng dẫn của em có việc tìm em.”

“Bây giờ đã xong chưa?” Giang Vọng hỏi.

“Rồi ạ.”

“Vậy đi thôi.”

Lúc trưa Giang Vọng nói với cô tối nay phải tới một chỗ với anh, lúc ấy cô vội vàng đi học chưa kịp hỏi kĩ càng, sau khi lên xe mới hỏi: “Chúng ta phải đi làm gì vậy?”

“Tham gia một buổi dạ tiệc với anh.” Anh thoải mái trả lời.

Thời Niệm Niệm quay đầu nhìn sang, lặp lại: “Dạ tiệc ư?”


Cô bỗng hơi căng thẳng, không quen với những nơi như vậy, “Có nhiều người lắm sao?”

“Tàm tạm, em cứ đứng cạnh anh là được.” Giang Vọng mỉm cười,  “Nếu em không muốn nói chuyện chúng ta đã kết hôn thì cứ nói anh là bạn trai em.”

Dạ tiệc thì đương nhiên phải mặc lễ phục dạ hội, Giang Vọng đã chuẩn bị trước, để người ta trang điểm đơn giản cho cô, bình thường Thời Niệm Niệm không trang điểm, chỉ khi tham gia hoạt động ở đại học thì mới trang điểm vài lần.

Đường nét khuôn mặt của cô tinh tế, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mày cong như lá liễu, đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ cũng không cần phải trang điểm nhiều lắm, là một khuôn mặt trong sáng thuần khiết vừa đứng trước mặt sẽ khiến người ta cảm nhận được sự dịu dàng khiến đầu quả tim ngứa ngáy.


Giang Vọng ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thư kí Triệu giúp Thời Niệm Niệm mặc xong lễ phục, là một bộ lễ phục ngắn bằng voan mỏng có ren, một đôi chân thon dài cân đối, làn da được tôn lên càng thêm trắng ngần, thanh lịch thuần khiết tột cùng.

Trong lòng thư kí Triệu bùi ngùi, tổng giám đốc Giang không chỉ có đôi mắt quan sát tinh tường độc đáo trong việc làm ăn, mà chọn người cũng  giỏi như vậy.

Dạ tiệc lần này sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tham gia, Giang Vọng là chủ tịch tập đoàn Giang Thị đã sớm trở thành tiêu điểm trong giới kinh doanh, có không biết bao nhiêu người muốn gả con gái nhà mình cho anh tạo điều kiện làm thông gia. Khuôn mặt đẹp, năng lực mạnh, không có mấy tin tức ăn chơi trác táng lung tung bên lề, quan trọng hơn cả là Giang Thân đã qua đời, không có vướng mắc về mặt lợi ích.


Mà Giang Vọng lựa chọn đưa Thời Niệm Niệm tới buổi dạ tiệc lần này chính là muốn công khai bản thân đã không còn trong trạng thái độc thân nữa, cũng chặn hết mấy ánh mắt ngấp nghé.

Thư kí Triệu có chút cảm thán, lúc đầu khi mọi người trong công ty nghĩ tới tổng giám đốc Giang của bọn họ cuối cùng cũng gia nhập cuộc sống của mấy cậu ấm cô chiêu trong giới kinh doanh, nuôi một người đẹp trong nhà cũng là chuyện rất bình thường, có người còn quá hơn, không chỉ nuôi một người.

Nhưng sau đó lại phát hiện tổng giám đốc Giang căn bản không mang thái độ chơi đùa, vô cùng nghiêm túc lại còn chung thuỷ, đi học tan học đều tự đón đưa, mọi người đều cảm thán cái cô Thời này đúng là đã tích phúc tám đời.

Cho đến ngày hôm qua, trong công ty cuối cùng cũng có người đào ra truyền thuyết về tổng giám đốc Giang hồi trước.
Cũng không phải là mọi người chưa từng nghe về truyền thuyết này, nghe đồn hồi cấp ba Giang Vọng có yêu đương với một cô bạn gái là học sinh giỏi, hai người ngọt ngào như keo như sơn, đáng tiếc lại là một cô nàng đểu cáng, sau đó cô gái ấy không nói tiếng nào đã ra nước ngoài, bỏ rơi Giang Vọng.

Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, mọi người không ai tin tưởng. Cho tới ngày hôm qua có một người ‘đào mộ’ ra mấy cái bài đăng trên Tieba của trường Trung học Số 1 vào mấy năm trước, trong đó còn có ảnh chụp của hai người, thì mọi người mới biết được cô gái hiện tại chính là cô nàng học sinh giỏi đểu cáng siêu cá tính đã bỏ rơi tổng giám đốc Giang hồi trước.

“Thế này là được rồi sao ạ?” Thời Niệm Niệm mặc lễ phục xoay một vòng hỏi, khi nhìn về phía thư kí Triệu thì phát hiện ánh mắt đang nhìn tới của cô ấy dường như có hơi…khâm phục?
“Đúng ạ.” Thư kí Triệu nhanh chóng nở nụ cười chuyên nghiệp, “Thế này là được rồi ạ.”

Vén rèm đi ra ngoài, thư kí Triệu đi theo sau cô ra, gọi một tiếng: “Thưa tổng giám đốc Giang.”

Giang Vọng mở mắt, nhìn về phía Thời Niệm Niệm, ngẩn ngơ.

Xinh đẹp khiến anh không thể dời mắt, thuần khiết hoàn mỹ, môi tô chút son, xinh đẹp lộng lẫy hơn rất nhiều so với màu môi bình thường, lộ ra vẻ quyến rũ trong sáng.

Đúng là tới giờ phút này Giang Vọng mới nhớ ra kết hôn cần có một vài nghi thức, cầu hôn, nhẫn kim cương, lễ cưới, du lịch, bọn họ chẳng có gì cả đã đăng kí kết hôn luôn, cũng thiệt thòi Thời Niệm Niệm phải đồng ý gả cho anh.

Lúc ấy anh nhìn thấy Thời Niệm Niệm, khi hai người ngồi trong xe, anh đã nghĩ mặc kệ như thế nào, cứ thực sự cột người vào bên cạnh mình đã rồi nói tiếp, sau khi đăng kí kết hôn thì vẫn luôn bị sự vui sướng và cảm giác lo được lo mất bao phủ, cũng chưa kịp nghĩ gì đã đưa Thời Niệm Niệm về nhà, liệu cô gái nhỏ có cảm thấy ấm ức hay không đây.
Tuy rằng với tính tình của Thời Niệm Niệm bây giờ mà muốn làm lễ cưới thì chắc chắn là không sẵn lòng, nhưng dù sao thì vẫn phải có nhẫn.

Trên xe, Giang Vọng ngồi thoải mái, nửa người nghiêng sang tựa vào người Thời Niệm Niệm, cầm ngón tay cô đặt trên đùi chơi đùa, ánh mắt cụp xuống, véo ngón áp út của cô, hỏi: “Có muốn nhẫn không?”

“Hả?” Cô quay đầu, lặp lại. “Nhẫn ư?”

“Ừ, có muốn không?”

Cô hơi dừng một lát, nháy mắt lại lắc đầu, tiếng nói rất khẽ, giải thích tỉ mỉ: “Em sắp phải tới bệnh viện thực tập rồi, bác sĩ luôn phải rửa tay khử trùng, không tiện đeo trang sức, hơn nữa lúc nào cũng tháo ra em sợ làm mất.”

Giải thích nhiều như thế là vì sợ anh tức giận, Giang Vọng nhếch môi khẽ cười, tiếng nói cũng thoải mái: “Thay đổi rồi, trước đây khi tặng quà cho em còn nói muốn đấy.”
Anh đang nói cái lắc tay vào lễ Giáng Sinh năm lớp 11 hồi trước.

Lúc ấy hai người vẫn chưa ở bên nhau, Thời Niệm Niệm muốn quà anh tặng, nói muốn một cách thẳng thắn rõ ràng.

“Không thay đổi mà.” Cô nhỏ nhẹ lên tiếng: “Do nhẫn đắt đó mà, em lại chẳng đeo được mấy lần, không có lời.”

Giang Vọng cười, ngón trỏ nâng cằm cô lên: “Tiết kiệm tiền cho anh hả, có biết chồng em là ai không thế?”

Cô đỏ mặt, ngước mắt nhìn tài xế, ánh mắt hai người đúng lúc chạm vào nhau qua kính chiếu hậu, khuỷu tay Thời Niệm Niệm chọc anh một cái: “Gì vậy chứ?”

Cô không thật sự hiểu lắm Giang Vọng của bây giờ rốt cuộc có thân phận như thế nào, chỉ biết công việc của anh rất bận, tan làm về nhà cũng bận đến khuya, cho đến khi theo Giang Vọng vào phòng tiệc nghe thấy người ở xung quanh lễ phép cung kính gọi một tiếng “Tổng giám đốc Giang”, còn có những ánh mắt quan sát và ngưỡng mộ ghen tị không hề kiêng dè hướng về phía cô, cô mới thực sự có chút hiểu biết về thân phận của Giang Vọng.
Trong hoàn cảnh này cô lại trở nên mất tự nhiên.

Giang Vọng vươn tay về phía cô: “Nào.”

Nắm tay đi vào trong, có không ít người cầm ly sâm panh tới chào hỏi, cuối cùng đề tài tự nhiên chuyển tới Thời Niệm Niệm ở bên cạnh anh.

“Bạn gái của tôi.” Giang Vọng nói đơn giản, cũng không thật sự định giới thiệu với người ta.

“Ồ?” Người đàn ông nhướng mày, kinh ngạc nói: “Thiên kim nhà ai vậy?”

“Nhà tôi.”

Giang Vọng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, âm thầm niết mu bàn tay cô, “Xin lỗi, cô ấy sợ người lạ, chúng tôi đi trước.”

Tay Thời Niệm Niệm cũng cầm một ly rượu vừa mới được người phục vụ đưa tới, đi theo Giang Vọng tới một góc bàn, nâng ly đặt trên bàn.

“Có mệt không?”

Cô lắc đầu: “Anh đều quen những người này sao?”

“Cũng kha khá.”

“Vậy thì giỏi thật đấy.” Cô nhìn trong phòng, “Em cảm thấy đều na ná nhau.”
Anh nở nụ cười, ngồi bên cạnh cô, tay phải cầm ly rượu vòng qua lưng ghế phía sau cô, ngón tay gõ lên chuôi ly.

Tư thế này kề rất sát, Thời Niệm Niệm dựa ra sau chính là dựa vào ngực anh, nghe anh thấp giọng hỏi bên tai: “Có biết tại sao anh lại đưa em tới chỗ này không?”

Cô nghiêng đầu, câu “Tại sao vậy ạ?” còn chưa nói ra thì đã bị anh chặn miệng.

Son môi có vị ngọt, Giang Vọng liếm môi, lại buông cô ra, hài lòng cười: “Sau này rất nhiều người sẽ giúp anh theo dõi em, nếu em và thằng đàn ông khác có quan hệ thân mật quá thì sẽ có người tới nói cho anh biết.”

Vừa mở miệng là lại nói xạo.

Lúc này Thời Niệm Niệm không bị lừa, lại khó có lúc ngước mắt nhìn về phía anh: “Rõ ràng là anh đang đối phó với mấy cô gái khác nên mới lấy em ra làm tấm bia đỡ đạn.”
Phản ứng của cô đôi lúc có hơi chậm chạp, nhưng không hề ngốc nghếch, bắt đầu từ lúc tiến vào không thể nào không chú ý tới những ánh mắt ở xung quanh.

“Không phải là tấm bia đỡ đạn.” Giang Vọng cười, “Mà là tấm bia chính thức.”

Dù sao cũng là buổi dạ tiệc móc nối quan hệ dự án làm ăn, Giang Vọng cũng chẳng phải là rảnh rỗi không có việc gì làm nên đưa Thời Niệm Niệm cùng xuất hiện, anh và Thời Niệm Niệm ở một bên trò chuyện một lúc, cho cô ăn no lưng bụng rồi mới đi bàn chuyện làm ăn với người khác.

Thời Niệm Niệm không đi theo, vẫn đứng trong góc, cô là một người có thói quen chờ đợi trong thế giới bé nhỏ của mình.

Bên cạnh cô có một cái giá để tạp chí, không biết có phải là quên cất hay không, tạp chí đều đã cũ lắm rồi, quăn hết cả.

Cô rảnh rỗi nhàm chán, rút đại một quyển coi, là tạp chí kinh doanh, số mới nhất, trang thứ nhất chính là một trang bình luận tràng giang đại hải phát biểu về tình hình kinh tế hiện nay.
Thời Niệm Niệm lật xem, chợt lướt qua một khuôn mặt quen thuộc, người đàn ông trong ảnh cao gầy tuấn tú, là ảnh của Giang Vọng.

Hai trang đó là một bài phỏng vấn về Giang Vọng, Thời Niệm Niệm hào hứng đọc tỉ mỉ.

Bỗng nhiên, bên người có tiếng vang, một cô gái lại đây, giữ cái ghế chân cao ngồi lên, cầm một cây kem trong tay.

Cô ấy không mặc lễ phục, chỉ mặc một cái váy giản dị, nhưng lại không có vẻ đường đột trong căn phòng này, là một cô gái xinh đẹp.

Thời Niệm Niệm để ý cô ấy có một đôi tay rất xinh đẹp, đốt xương thon dài, móng tay màu hồng nhạt, thon dài vô cùng, chỉ là trong lòng bàn tay có mấy vết thuốc màu khô lại.

Nhận ra được ánh mắt của cô, cô gái ấy huơ huơ cái tay của mình: “Vẽ tranh nên bị dơ.”

Thời Niệm Niệm cười với cô ấy: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“18 ạ.”

“Vậy là vẫn đang học cấp ba nhỉ.”

“Dạ.” Cô gái gật đầu, liếm kem, “Sinh viên nghệ thuật ạ.”

Thời Niệm Niệm khen cô nàng: “Giỏi thật đấy.”

Cô nàng thờ ơ nhún vai, nhìn vào cuốn tạp chí đang mở ra của Thời Niệm Niệm, nhướng mày, cô nàng chỉ vào hỏi: “Đây chính là bạn trai chị hả?”

Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao…

Thời Niệm Niệm hỏi: “Sao em biết vậy?”

“Vừa nãy em nhìn thấy bọn chị ngồi ở đây trò chuyện đó, em quen bạn trai chị, anh ta rất thân với bạn trai em.” Cô gái nói rất bình tĩnh.

“Hả?” Thời Niệm Niệm đã không còn theo kịp mạch não của cô ấy, chỉ thuận theo hỏi tiếp: “Bạn trai em là ai vậy?”

Cô ấy không trả lời, lấy cuốn tạp chí trong tay Thời Niệm Niệm qua nhanh chóng lật từ đầu tới cuối, cô nàng nhíu mày, dường như không hài lòng lắm vì không tìm được.
“Chị cầm giúp em một chút.” Cô ấy đưa kem qua, rồi đứng dậy ngồi xổm trước giá để tạp chí, lẩm bẩm, “Trong cái loại báo rác rưởi này chắc chắn có bạn trai em.”

Cô ấy rút một tờ báo ra ném lên bàn.

Thời Niệm Niệm nhìn, nhận ra là tờ báo chuyên đăng các tin tức bên lề hoặc thật hoặc giả trong giới kinh doanh.

Cô gái mở ra, đầu đề chính là nội dung cô ấy muốn tìm, cô nàng nhíu mày “Chậc” một tiếng, thấp giọng than thở cái gì mà “Đồ đàn ông đểu cáng”, chỉ vào tấm ảnh chụp lớn trên mặt báo đưa cho Thời Niệm Niệm xem.

“Đấy, đây chính bạn trai em.”

Tấm ảnh được chụp lén từ một góc, nên nhìn cũng không được rõ ràng lắm, nhưng mà cũng đủ để cô nhận ra là ai.

Trong tấm ảnh là một người đàn ông và một người phụ nữ bước ra từ trong xe, chiếc áo sơ mi trắng nghiêm chỉnh được mặc trên cơ thể của người đàn ông kia khiến hắn trở nên không đàng hoàng lắm, khoé miệng còn chứa nét cười phong lưu hàm súc.
Thời Niệm Niệm chết lặng nhìn tiêu đề tin tức, ‘Cậu Hứa-Hứa Ninh Thanh gặp gỡ một người mẫu nữ trong đêm, nghi ngờ qua đêm cùng nhau’.

“…”

Buổi tối sau khi về nhà thì Thời Niệm Niệm nhắc tới việc này với Giang Vọng, khi Giang Vọng đang nói chuyện với người khác thì cũng chú ý tới Thời Niệm Niệm ở bên này, nên cũng nhìn thấy hai người trò chuyện một lúc.

“Là một cô gái hay dính lấy Hứa Ninh Thanh dạo gần đây.” Giang Vọng uể oải giải thích, “Nghe nói rất biết cách làm loạn.”

“Không phải là bạn gái sao?”

Giang Vọng hơi dừng: “Cô nàng nói với em mình là bạn gái của Hứa Ninh Thanh à?”

Thời Niệm Niệm gật đầu.

Anh biếng nhác mỉm cười hừ một tiếng, quay đầu sang hôn lên vành tai cô: “Sao anh lại cảm thấy mình hơi mệt nhỉ.”

Thời Niệm Niệm ngồi trên giường, bị anh hôn thì nhích ra sau tránh: “Hả?”
“Bạn gái của người ta 18 tuổi đã lấy chồng ở chung, còn anh thì chờ em bao lâu rồi.” Giang Vọng đặt cô lên giường, bụng ngón tay vuốt một vòng quanh môi cô, cúi người dùng răng nanh gặm cắn ma sát, “Cô nhóc vô lương tâm.”

Thời Niệm Niệm đặt trọng tâm ở nửa câu đầu, lại nghĩ tới cô gái nhìn thấy vừa nãy, cùng với lời khuyên mà Hứa Ninh Thanh đã từng nói với cô rất lâu trước đây “Đàn ông đều cực kì không phải thứ tốt lành gì.”

“Anh trai và cô gái kia ở chung sao?”

Giọng Giang Vọng lạnh nhạt: “Ừ.”

Rõ ràng là anh không muốn lại lằng nhằng vấn đề về người khác với Thời Niệm Niệm nữa, giữ một nửa cằm cô cưỡng hôn, không cho cô cơ hội nói nữa.

Trong hoàn cảnh không có người nào, Thời Niệm Niệm đã dần dần có thể quen với nụ hôn của anh, đã không còn sự trúc trắc và mất tự nhiên khi mới gặp lại nữa.
Cô nâng cánh tay lên, tìm một tư thế thoải mái trên giường, ngước cằm hôn môi với Giang Vọng, lại còn rất ngoan nữa.

Một bàn tay của Giang Vọng vòng qua cổ cô để cô gối lên, tay kia thì ôm mặt cô, không động tay động chân như bình thường, nụ hôn này cũng rất dịu dàng dài lâu, cạy mở cánh môi từng chút một, lại xâm nhập từng chút một, Thời Niệm Niệm có thể cảm giác được bản thân đang bị hoà tan từng chút từng chút một, là một nụ hôn có thể khiến người rung động.

Có lẽ là nụ hôn này quá tinh tế dịu dàng, cô trở nên trầm mặc, theo đó càng cảm thụ một cách rõ ràng hơn.

Bên tai là tiếng hít thở trầm khàn của Giang Vọng, đầu ngón tay như phải bỏng vì dòng cảm xúc cuồn cuộn, cùng với cơ thể dần dần có phản ứng sinh lý, hơi thở thuộc về đàn ông ầm ầm phả tới, thiêu đốt khiến linh hồn cũng nóng cháy lên.
Thời Niệm Niệm giật giật, thu cằm về tránh khỏi nụ hôn của anh.

Đáy mắt của người đàn ông đen kịt sâu lắng, nặng nề lẳng lặng nhìn cô một hồi, cuối cùng khàn giọng nở nụ cười.

Người kia thả lỏng, nằm trên người Thời Niệm Niệm, mặt nghiêng về phía cổ cô, tiếng nói như ma sát với giấy nhám, cuối câu lại kéo thật dài, như đang làm nũng: “Phải làm sao đâyyyy?”

“…”

Thời Niệm Niệm cảm giác được.

Anh dịch chuyển thắt lưng với phạm vi nhỏ, nhận ra phản ứng cứng đờ ở dưới người trong nháy mắt thì lười biếng mỉm cười hừ một tiếng, hôm nay mang Thời Niệm Niệm tham gia dạ tiệc đoán chừng cô cũng mệt rồi, không tiếp tục cố ý giày vò cô nữa, nên chống cánh tay chuẩn bị tới phòng tắm tự xử lí.

Kết quả anh vừa mới đứng dậy thì cô gái nhỏ lại lập tức giơ tay nắm tay áo anh, hàng mi tựa như chiếc bàn chải nhỏ chớp hai cái: “Có, có cần em giúp anh không?”
Ánh mắt của Giang Vọng dừng nơi lòng bàn tay đang mở ra của cô, nheo mắt lại, rồi cúi người xuống lần nữa, khàn giọng nói bên tai cô: “Bây giờ còn biết cả cái này nữa à!”

Cô đỏ mặt, cảm thấy đáy mắt cũng bị đốt cháy lên, cô có biết cái này đâu, còn chẳng phải là do mấy ngày nay bị Giang Vọng đè lên bắt nạt mà học được đó sao.

Thời Niệm Niệm lười phải trả lời mấy vấn đề xấu xa mà anh cố tình hỏi, cô gái nhỏ dụi khoé mắt một cách rất ‘cool’, nói: “Không cần thì thôi vậy.”

“Cần.” Giang Vọng trả lời rõ ràng.

Sao có thể không cần được chứ.

Giang Vọng cảm giác được, Thời Niệm Niệm đang nghĩ cách tới gần anh, cho dù có một số chuyện cô không quen, cũng rất khó mà quen, cô đang dùng cách thức của cô cố gắng kéo quan hệ của hai người lại gần gũi hơn một chút, gần gũi đến mức cuối cùng có thể hoàn toàn bù đắp lại khoảng thời gian mấy năm này.
Học sinh giỏi mà học mấy thứ này nọ đúng là học rất nhanh, cái kiểu như này trước đây chỉ từng có một lần, nhưng lần này cũng đã rất giỏi.

Hai người chen chúc trước bồn rửa tay trong phòng tắm, Giang Vọng nhìn dáng vẻ cô nhắm mắt không dám nhìn lung tung thì không nhịn được bật cười, lại gần cắn khoé môi cô.

Chờ tới khi rốt cuộc đã kết thúc, Thời Niệm Niệm cảm thấy tim mình cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

“Thình thịch” khó chịu không thôi, Giang Vọng cầm tay cô đặt dưới dòng nước cọ rửa, mỗi một ngón tay đều rửa sạch, rồi lại lấy khăn lau khô.

Lúc này người đàn ông rơi vào trạng thái hết sức thả lỏng, từ trong ra ngoài đều để lộ sự biếng nhác, dây lưng rũ lỏng lẻo bên lưng quần, quần áo trên người đã sớm bị vò nhăn, một vùng bụng vừa mới bị dính nước, loáng thoáng hiện ra đường cong cơ thể.
“Có tắm không?” Anh cúi đầu hỏi.

Thời Niệm Niệm nói: “Anh tắm trước đi, em đợi một lát nữa.”

Tâm trạng của Giang Vọng tốt, không định lại trêu cô nữa, đứng thẳng dậy buông cô ra, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Em có muốn tới chỗ nào chơi không, Quốc khánh chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi.”

Cô hơi dừng: “Em cũng không biết là muốn đi đâu.”

Hình như không có chỗ nào đặc biệt muốn đi.

Giang Vọng: “Mấy ngày này em cứ suy nghĩ đi, nếu lười ra ngoài thì chúng mình ở nhà cũng không sao, đều được hết.”

Thời Niệm Niệm ra ngoài ngồi một lát, suy nghĩ một chút xem có thể đi du lịch ở đâu, đi du lịch với Giang Vọng, trước kia chưa từng có.

Nơi cô từng đến thật ra không nhiều lắm, trước đây ở cùng bố mẹ ở phía nam, sau đó lên cấp 3 lại học ở đây, cùng với nơi học đại học, cô không có gì để được xem như là từng đi du lịch cả.
Không nghĩ ra được, Thời Niệm Niệm định lên mạng tìm.

Cô nói với Giang Vọng một tiếng, lấy di động của mình tìm điểm du lịch, rồi lấy di động của Giang Vọng tra vé máy bay, Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, có thể tới nơi nào xa một chút hơn là những địa điểm thu hút khách du lịch.

Cô nằm bò ra giường, tay chống cằm xem, ánh mắt chợt tạm dừng.

Cô nhấp vào lịch sử ghi chép vé máy bay của Giang Vọng, hai cái đầu tiên chính là vé máy bay khứ hồi từ Bắc Kinh tới thành phố cô ở tại nước ngoài.

Cô ngẩn người, ngón tay run rẩy trượt xuống, không chỉ có mỗi cái đó, mà còn có rất nhiều, cả cơ thể cô bị sự khϊếp sợ tột cùng đánh trúng, căn bản không kịp phản ứng mà đi đếm xem rốt cuộc là Giang Vọng đã đi tìm cô bao nhiêu lần.

Chuyến sớm nhất là 8 giờ 45 phút, còn có 10 giờ, 20 giờ.
Mấy năm nay Thời Niệm Niệm đã nhìn không biết bao nhiêu lần, mỗi một chuyến bay đều có thể nhanh chóng nhớ kĩ, nhưng cô vẫn không thể quay về, cho tới bây giờ, được nhìn thấy những mã chuyến bay mà cô cực kì quen thuộc, xuất hiện trong di động của Giang Vọng.

Anh đã từng tới tìm cô.

Giang Vọng tắm xong ra khỏi phòng tắm thì thấy cô gái nhỏ gục đầu xuống, đôi mắt cố gắng mở to, không muốn để nước mắt chảy ra.

Anh sửng sốt, nhìn thoáng qua màn hình di động trong tay cô.

“Sao vậy?” Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng nhẹ nhàng.

Thời Niệm Niệm lấy tay đè lên mắt, vô cùng nghẹn ngào nói: “Anh đã từng tới tìm em.”

“Đúng vậy.” Anh mỉm cười với vẻ không sao cả, giơ tay lau đi nước mắt của cô, “Đi xem xem ở nơi đó có phải cục cưng của anh vẫn có thể đứng nhất kì thi hay không.”
Tác giả có lời muốn nói: Mong là đừng có khoá nữa…

Trước tiên cứ giữ lại bạn gái tương lai của anh trai Hứa đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.