Thật ra trước đây Thời Niệm Niệm cũng không ngủ nhiều như vậy, bây giờ cứ dăm ba bữa không ngủ đủ hoàn toàn là tại Giang Vọng.
Thể lực của người này tốt vô cùng, có lẽ là do trước đây từng tập thể thao, lại còn nặng h.am muốn với cô, nên cô thường xuyên bị giày vò đến nát nhừ.
Không biết là khách sạn này quên chuẩn bị hay thế nào, tối qua không dùng ‘áo mưa’, cái người này càng điên cuồng hơn, tuy rằng cuối cùng không bắn vào trong cơ thể, Thời Niệm Niệm vẫn mệt mỏi đến mức không nhúc nhích nổi, chăn trượt từ bả vai xuống, để lộ mảng lớn những dấu vết mập mờ.
Cô mơ màng cầm quần áo mặc vào, đánh răng rửa mặt.
Ngoài cửa có vài người tụ tập ở một góc sáng sủa đùn đẩy nhau.
“Còn lâu tôi mới đi! Nếu làm phiền tổng giám đốc Giang ‘tập thể dục buổi sáng’ thì tôi sẽ thất nghiệp ngay và luôn đó!!”
“Chắc không đâu, cô nghe xem, chẳng có tiếng động gì mà.”
“Khách sạn này cách âm tốt lắm đấy, cậu tưởng là giết heo hay sao mà kêu gào đến mức người ở ngoài cũng nghe được hả?”
“Hay là cô gọi cho Niệm Niệm, bất kể bây giờ cô ấy có nghe máy hay không, thì cũng tiện thể nhắc nhở một chút?”
Mọi người duyệt phương án này, phó phòng lấy di động ra gọi cho Thời Niệm Niệm, không ngờ lại có người nghe máy thật, cô đang đánh răng, ậm ờ “Alo” một tiếng.
Phó phòng: “Niệm Niệm à, tổng giám đốc Giang đã dậy chưa vậy?”
Thời Niệm Niệm nhìn Giang Vọng đang ngồi ở bên ngoài qua tấm gương: “Ừm, dậy rồi ạ, chị tìm anh ấy à?”
“Chỗ nhà máy bên kia gọi qua cho tôi, cần tổng giám đốc Giang bàn bạc một chút, nếu tiện thì cô có thể bảo tổng giám đốc Giang đi một chuyến được không, tôi đang ở trước cửa phòng hai người đây.”
Không tới một chốc, cửa mở, Giang Vọng đi ra, người đàn ông vừa mới gội đầu, mái tóc đen ươn ướt, đã mặc sơ mi trắng vào, có điều vẫn chưa cài hết cúc, để mở hai cái, mơ hồ lộ ra vết móng tay cào màu đỏ.
Phó phòng chớp mắt, bật chế độ ‘phi lễ chớ nhìn*’ nhìn sang hướng khác, đưa di động qua.
(*) Không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Giang Vọng gọi lại, đứng trước cửa sổ hành lang, vừa vê cúc áo sơ mi vừa nói chuyện với đầu bên kia điện thoại một cách mạch lạc có trật tự.
Rất nhanh đã kết thúc, Giang Vọng trả di động: “Chín giờ tập hợp ở sảnh lớn khách sạn.”
“Dạ vâng.”
Anh lại quay về phòng, Thời Niệm Niệm nhanh tay sửa soạn bản thân, cầm di động nhìn thời gian, đã gần 9 giờ.
Giang Vọng ôm lấy eo cô từ phía sau, hơi thở nóng rực: “Có mệt không em?”
Thời Niệm Niệm mỉm cười: “Vẫn ổn ạ.”
Hai ngày sau đó Thời Niệm Niệm đều theo Giang Vọng và mọi người tới một vài nơi, cô cũng không được xem là nhân viên chuyên nghiệp ở mảng này, trong tình huống bình thường thì chỉ cần ngoan ngoãn đứng một bên là được, nghe mọi người tiến hành tham khảo một ít vấn đề kỹ thuật nòng cốt một cách trôi chảy ngắn gọn, tự tin lại thành thạo.
Có thể đi trải nghiệm công việc của Giang Vọng như vậy, khiến Thời Niệm Niệm cảm thấy rất thích thú.
Ba ngày công tác kết thúc, tới cuối tháng bảy, Giang Vọng không để Thời Niệm Niệm đến công ty nữa, còn hơn một tháng nữa là sẽ đến bệnh viện nhậm chức, nên cô ở nhà xem lại các ca bệnh mình đã sắp xếp lại và sách chuyên ngành.
Sản phẩm bận bịu một tháng trước cũng chính thức được tung ra thị trường vào tháng tám, Giang Vọng còn lấy việc công làm việc tư viết tên Thời Niệm Niệm lên dòng tổng giám sát sáng tạo của sản phẩm.
Buổi tối cần phải tham gia một bữa tiệc phát hành sản phẩm.
Giang Vọng rất ít khi mang Thời Niệm Niệm tham gia những trường hợp này, thứ nhất là cô không quen, thứ hai là trước đây bài vở của Thời Niệm Niệm quả thật rất nặng, lần dự tiệc gần nhất là không lâu sau khi Thời Niệm Niệm đeo chiếc nhẫn kia, xem như công bố hiện tại mình đang không độc thân.
Buổi tiệc phát hành sản phẩm được tổ chức rất lớn, đây là bước đầu Giang thị đặt chân vào lĩnh vực kỹ thuật-y dược, các nhân vật nổi tiếng lớn nhỏ trong giới kinh doanh đều được mời đến.
Tóc của Thời Niệm Niệm đã dài hơn một chút, mái tóc được búi thấp, bên dưới là một bộ lễ phục đơn giản, trong kiểu trường hợp này, giữa một nhóm thiên kim ăn mặc trang phục lộng lẫy tham dự lại có vẻ trong sáng thuần khiết vô cùng.
Nhưng lại mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt, cô trong trẻo thuần khiết, khiến người ta khi nhìn sẽ nghĩ tới một phép so sánh rất quê kệch, thiên thần lạc vào trần gian, nhưng sự thật đúng là như thế, nhất là khi đặt mình vào khung cảnh danh lợi như này.
Ở bên Giang Vọng hai năm mà vẫn có thể giữ được vẻ thuần khiết này, không bị thương trường nhuốm bẩn một chút nào, cũng đã đủ thấy được sự trân trọng và bảo vệ mà Giang Vọng dành cho cô bạn gái nhỏ này.
“Có khát không, có muốn uống gì không?”
Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, Giang Vọng ngồi cạnh Thời Niệm Niệm hỏi.
Bên cạnh đặt các loại rượu và đồ ngọt, Thời Niệm Niệm lướt qua một vòng, vươn người ra cầm một chiếc ly chân dài chứa chất lỏng đang dần chuyển màu xanh lam nhạt.
Đồ uống có cồn, nhưng nồng độ rất thấp, uống vào mùa hè cũng khá ngon, Giang Vọng cũng không ngăn cản, mặc cho cô uống.
Thời Niệm Niệm vừa nhấp một ngụm đã nhíu mày lại.
“Mùi vị của rượu này cứ là lạ.” Thời Niệm Niệm nhíu mày nói, “Có vị hơi chua.”
Giang Vọng nhấp một ngụm trên cái ly của cô luôn, nói: “Không có vấn đề gì đâu, chỉ là vị rượu thôi.”
Thời Niệm Niệm lại nhấp một ngụm nhỏ, vẫn nhíu mày: “Không quen uống.”
Giang Vọng nở nụ cười, giơ tay để nhân viên phục vụ lấy ly rượu kia đi, lại cầm một cốc nước hoa quả đưa cho Thời Niệm Niệm: “Em uống cái này đi, đừng uống rượu nữa.”
Sau khi bữa tiệc bắt đầu thì Giang Vọng lập tức đứng lên đi vào trung tâm của sảnh, anh bị một đám người vây quanh, cái cảm giác xa cách lạnh lùng của người đàn ông lại lặng lẽ phơi bày, sườn mặt góc cạnh rõ ràng dưới ánh đèn.
Chỉ khi Thời Niệm Niệm quan sát từ xa thì mới cảm nhận được thân phận ‘tổng giám đốc Giang’ của Giang Vọng một cách rõ ràng, khí chất vừa xa cách lại lạnh lùng, đó chính là hình dung của các tạp chí thương nghiệp.
Cô ngồi ở phía xa nhìn một lát, nhấp môi một cái, rồi không nhìn nữa.
Trưởng phòng và phó phòng của phòng thiết kế cũng để cố vấn kỹ thuật tham gia bữa tiệc lần này, phó phòng có quan hệ tốt với Thời Niệm Niệm, nhận phỏng vấn xong thì đi một vòng rồi tìm được cô, ngồi xuống bên cạnh.
“Niệm Niệm, cô không đi cùng tổng giám đốc Giang à?” Phó phòng ngồi bên cạnh hỏi.
Thời Niệm Niệm đang cầm một chiếc thìa nhỏ ăn bánh ngàn lớp, nghe vậy thì cắn thìa, nghiêng đầu: “Tôi không quen biết những người đó, Giang Vọng bảo tôi đợi ở đây.”
Phó phòng mỉm cười, “Chậc chậc” hai tiếng, dựa vào ghế không nói gì nữa, cô ấy nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt quay trở về Thời Niệm Niệm, không khỏi nói: “Thứ đồ ngọt này lượng calo rất cao, cẩn thận béo lên đấy.”
“Không sao, tôi không dễ béo đâu.” Thời Niệm Niệm nói.
Phó phòng duỗi thẳng ngón trỏ: “Cô nói thế này khiến người ta giận lắm đó nha.”
Thời Niệm Niệm mỉm cười, sửa lời: “Cũng không phải, gần đây ngày nào tôi cũng ở nhà nên cũng béo lên một chút.”
Phó phòng xem thường ngược lại: “Lời an ủi của cô cũng chân thành thật đấy!”
“Không có đâu, tôi béo lên thật mà, tối qua mới cân, tăng 2 kg rồi.”
Cô ấy nâng má nhìn chằm chằm Thời Niệm Niệm một lúc: “Nhưng mà nhìn cô cũng không béo mà, không nhìn ra được béo thì không được xem là béo lên đâu.”
Vừa dứt lời, MC đã kết thúc phần giới thiệu ngắn gọn, Giang Vọng lên bục, người đàn ông đứng trước bục, giới thiệu sản phẩm một cách mạch lạc ngắn gọn.
Thời Niệm Niệm ngồi bên dưới nhìn anh, bên tai truyền đến tiếng bàn tán của mấy người phụ nữ.
“Chẳng phải Giang Vọng và cô ta đã công khai quan hệ được hai năm rồi sao, đến giờ vẫn chưa đăng kí kết hôn, đoán chừng mối quan hệ này cũng chưa chốt đâu.”
“Bên cạnh tôi còn có rất nhiều người bạn yêu đương nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn chia tay, rồi lại đột ngột kết hôn với một người đàn ông chỉ mới quen biết mấy tháng đấy.”
“Nhưng chẳng phải có tin đồn bảo rằng hai người họ đã đăng kí kết hôn rồi sao, chỉ là không làm đám cưới mà thôi.”
Một người trong đó hừ lạnh một tiếng: “Ngay cả đám cưới mà cũng lười làm thì thích được đến đâu chứ, cô thấy đó người như Giang Vọng không giống kiểu sẽ thích một ai đó, nói không chừng mối quan hệ này đã sớm chỉ còn là trên danh nghĩa mà thôi.”
Thời Niệm Niệm nhìn sang, có một người trong đó nhìn hơi quen, cô nhìn một lát mới nhận ra là đã từng thấy cô ta đi cạnh Thịnh Hướng Vãn trước đây, trong bữa tiệc hôm nay Thịnh Hướng Vãn thế mà lại không tới.
Mấy người bên cạnh chú ý tới ánh mắt của Thời Niệm Niệm nhìn sang, ho khan mấy tiếng, rồi ngậm miệng.
Phó phòng lại gần bên tai cô nói: “Cô đừng để ý tới mấy cô ấy, đều là con gái của mấy cổ đông trong công ty, ngày nào cũng ngại không có việc gì làm nên thích bàn tán vớ vẩn.”
Thời Niệm Niệm mỉm cười, cũng không để bụng.
Trước đây thật ra cô và Giang Vọng có nhắc đến chuyện làm đám cưới, có điều lúc đó cô vẫn đang đi học nên quyết định tạm thời gác lại, thật ra Thời Niệm Niệm không quá cố chấp hay ảo tưởng gì về đám cưới, cảm thấy được như bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Sau đó không biết Giang Vọng nghe được chuyện này từ đâu, cùng ngày về nhà tìm Thời Niệm Niệm nói chuyện này.
“Lần phát hành hôm trước đấy có người coi thường em à?”
Thời Niệm Niệm ngồi xếp bằng trên sô pha, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Dạ?”
Giang Vọng dịu giọng, thở dài, rồi hỏi: “Sao lại không nói với anh?”
Thời Niệm Niệm thật sự không biết anh chỉ chuyện nào, ngẫm lại một chút gần đây hình như mình cũng không có chuyện gì, cô chớp mắt mấy cái: “Anh đang nói đến chuyện gì vậy?”
Giang Vọng nửa dựa vào cạnh sô pha, nghe thế thì nở nụ cười, giơ tay véo mặt cô: “Bà Giang à, em có thể cáu kỉnh một chút được không vậy?”
Cô gái nhỏ mà anh cưng chiều bị coi thường ở bên ngoài, hôm nay anh tới phòng thiết kế nghe người ta nói xong thì có chút nén giận, ai biết được cô nàng đã sớm quên mất việc này, rộng lượng đến mức thật sự không có dáng vẻ của một phu nhân nhà giàu gì cả.
Thời Niệm Niệm đã quên, anh cũng sẽ không nhắc lại, cơm chiều vừa làm xong không lâu, trong bếp bật đèn, đồ ăn toả hương thơm bốn phía, khiến ngọn đèn cũng trở nên lãng mạn ấm áp.
Giang Vọng xoay người, trao cô một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng lên môi, không dính chút tìn.h dục nào, thuần tuý lại thẳng thắn, lấp kín kẽ hở.
Thời Niệm Niệm thả lỏng, ngẩng đầu lên, để mặc cho anh hôn, có thể ngửi thấy mùi hương rất quen thuộc trên người anh bị nhiệt độ cơ thể nung nóng toả ra.
Một lát sau Giang Vọng buông cô ra, lùi ra sau một chút, nói: “Thưa cô Thời, khi nào thì định cho anh một danh phận đây?”
“Hửm?” Cô ngước mắt.
Giang Vọng không nói gì, lại sáp đến hôn cô.
Thời Niệm Niệm hiểu được ý anh nói, đăng kí kết hôn rồi, cũng ở chung rồi, quan hệ cũng đã công khai từ lâu, danh phận cũng chỉ có thể là ám chỉ đám cưới, cô phản ứng lại được vừa nãy Giang Vọng bảo bị coi thường là cái gì.
Nháy mắt cô nhìn về phía anh, khẽ giọng hỏi: “Phải làm đám cưới sao ạ?”
“Ừ.”
Đương nhiên rồi, những cô gái khác đều có, cô gái của anh sao có thể không có được.
Chuẩn bị hôn lễ là chuyện lớn, bắt đầu từ lúc Thời Niệm Niệm tốt nghiệp thì Giang Vọng đã bắt tay vào chuẩn bị, anh thuê mấy nhà thiết kế hội trường nổi tiếng, bánh ngọt cho hôn lễ và nhẫn cưới đều đã sớm bắt đầu thiết kế và chuẩn bị.
Anh vốn định tự mình phụ trách toàn bộ, đến lúc đó mang lại cho Thời Niệm Niệm một niềm vui bất ngờ, nhưng giờ lại đổi ý, cái chuyện như hôn lễ này, thuần tuý là vì khiến Thời Niệm Niệm vui vẻ, phong cách trang trí đương nhiên cũng phải làm theo sở thích của cô.
Ngày hôm sau, Thời Niệm Niệm đang ăn trưa ở nhà thì nhận được cuộc gọi của Giang Vọng, hỏi cô có thể tới công ty một chuyến không.
Không biết có phải là vì trời nóng không, mà mấy ngày nay cô càng không ngủ đủ, mỗi ngày đều làm tổ ở nhà, cũng lười ra ngoài, cô nâng má, lên tiếng trả lời cũng miễn cưỡng.
“Khi nào vậy ạ?”
“Nửa tiếng nữa, đã kêu người đi đón em rồi.”
Thời Niệm Niệm dụi mắt, ngáp một cái: “Được thôi ạ.”
Giang Vọng nghe thế thì nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp vọng tới: “Mới dậy hả?”
“Dạ, ngủ được một giấc dài.”
“Gần đây sao ngủ nhiều vậy, sáng nay anh dậy cũng thấy em còn ngủ say.” Giang Vọng mỉm cười, tựa lưng vào ghế ngồi, “Cũng nên ra ngoài một chút, tới công ty anh, có việc cần tìm em quyết định.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Thời Niệm Niệm kinh ngạc hỏi.
Anh thừa nước đục thả câu: “Đến rồi biết.”
Một khoảng thời gian trước cô thường xuyên tới công ty của Giang Vọng, cũng có quen không ít người trong công ty, một đường chào hỏi lên tầng, đến tầng 19 thì mới yên tĩnh trở lại.
Vào văn phòng của Giang Vọng thì mới biết ‘quyết định’ mà anh nói là cái gì.
Trong tay anh là một cuốn album rất dày, bên trong là đủ kiểu trang trí hội trường, mơ mộng, cổ tích, lãng mạn, những kiểu hôn lễ đẹp nhất, khoa trương nhất trong tưởng tượng đều có hết.
Thời Niệm Niệm ngẩn người, hơi thở không khỏi khẽ hơn: “Đây, là gì vậy ạ?”
Giang Vọng kéo cô vào lòng, tay vu,ốt ve mu bàn tay cô vô cùng thân mật, khẽ cười: “Thiết kế hội trường hôn lễ, tốn chút thời gian, em xem thử xem có thích hay không.”
Làm gì có có thích hay không, căn bản là đều rất thích, không chốt được cái nào là đẹp nhất.
Cái kiểu mời nhà thiết kế nổi tiếng về hội trường hôn lễ đã rất tốn thời gian, chưa bàn đến thứ trong tay Giang Vọng bây giờ đã là thành phẩm.
Thời Niệm Niệm hỏi: “Anh đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm rồi sao?”
“Chuẩn bị trong khoảng thời gian em bận biện luận.” Giang Vọng nói qua loa, cụp mắt, thoạt nhìn rất tập trung nghịch ngón tay cô, “Ai không tim không phổi như em chứ, cả ngày chỉ biết ngủ, bên ngoài tất cả mọi người đều cười anh không có danh phận đấy.”
Thời Niệm Niệm bị anh chọc cười, dựa sang chọc mặt anh: “Còn có người dám cười anh hử?”
Giang Vọng nói nghiêm trang: “Nói sau lưng đó, ai cũng chê cười anh.”
“Vậy để em xem xem.” Thời Niệm Niệm cười dời cuốn album tới trước mặt, “Sau này không cho mọi người cười anh nữa.”
Mỗi một kiểu thiết kế hội trường đều có chủ đề khác nhau, Thời Niệm Niệm lật tới lật lui vẫn không thể quyết định được, nghiêng đầu hỏi: “Anh thích người nào?”
“Ai cũng được, xem em thích ai thôi.”
Tay Thời Niệm Niệm chống mặt, ngón tay gõ mặt, lọc ra ba kiểu, cuối cùng chốt một trong hai cái, cô có chút khó xử, ngẩn ra một lúc.
Giang Vọng cũng không gấp, xử lí tài liệu xong thì nghiêng đầu xem, cô gái nhỏ vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa nãy không thay đổi, xem ra là thật sự phiền muộn.
Anh cười, rồi lại chợt nghe thấy Thời Niệm Niệm gọi tên anh.
“Giang Vọng.”
“Ừ.”
“Sao anh lại tốt với em đến vậy chứ!” Giọng cô rất khẽ.
Giang Vọng ngước mắt, không nói gì.
Thời Niệm Niệm thở dài, đưa bàn tay sang, không hiểu sao hốc mắt lại nóng lên: “Bây giờ em đã quen rồi, vậy thì anh hãy đối xử tốt với em cả đời nhé.”
Cô rất ít khi nói như vậy, trên thực tế Thời Niệm Niệm rất ít khi đòi hỏi Giang Vọng cái gì, cũng không giống những người phụ nữ khác, sẽ yêu cầu người đàn ông cam kết, đây là lần đầu tiên Giang Vọng nghe được.
Biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Được.”
“Đối xử tốt với em cả đời, chỉ đối xử tốt với em thôi.”