Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 72: Ngoại truyện 7



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Hôn lễ.”

Cuối tháng tám, ánh mặt trời chói chang.

Từ sáng sớm buổi hôn lễ long trọng này đã thổi bay internet, cũng may Giang Vọng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ khi có thiệp mời thì mới có thể vào trong.

Hôm qua sau khi cúp máy Thời Niệm Niệm trái lại ngủ rất ngon, sáng sớm đã dậy trang điểm mặc váy cưới.

Mợ tạm thời giúp cô giấu diếm chuyện mang thai này, tuy rằng vẻ mặt tươi cười kia thật sự cũng có chút vui vẻ quá.

Thời Niệm Niệm ngồi trước gương để chuyên gia trang điểm làm tóc cho cô, hai tay nhẹ nhàng che bụng, váy cưới có chiết eo, cũng may bây giờ chưa lộ ra nên cũng không khó chịu.

Cô nhìn bụng rồi thầm nghĩ, hôm nay con phải ngoan chút đó nha, hôm nay là ngày cưới của bố mẹ con, không được xông ra làm loạn đâu đấy.

Đương nhiên là không có phản ứng gì, cô cong môi nở nụ cười, cảm thấy bản thân mình đúng là ngây thơ.

Chuyên gia trang điểm chú ý tới vẻ mặt của cô, cười nói: “Hôm nay là ngày trọng đại, cô có vui không?”

“Ngày nào cũng vui vẻ ạ.” Thời Niệm Niệm cũng cười đáp lại.

Giữa chừng Khương Linh và Trần Thư Thư có đến phòng trang điểm một chuyến, hai người mặc trang phục phù dâu, vô cùng hào hứng kéo nhau đi vào.

Trần Thư Thư tốt nghiệp hệ chính quy rồi kết hôn sinh con, bây giờ đứa bé đã gần một tuổi rưỡi.

Mà gần đây Khương Linh đang tính đến chuyện kết hôn với Hứa Chí Lâm, khác với bọn cô, bây giờ Hứa Chí Lâm cũng đã sắp đầu ba, ông cụ nhà họ Hứa bên kia thúc giục rất gấp.

“Moá Niệm Niệm, mình xem hôn lễ của cậu mà cảm giác như mình không làm đám cưới ấy, hội trường cũng đẹp quá xá!” Trần Thư Thư nói.

“Cục cưng của cậu thế nào rồi, không mang đến cùng hả?” Thời  Niệm Niệm mỉm cười nói.

Trần Thư Thư nói đùa: “Để mẹ mình trông rồi, cứ khóc mãi, cũng không thể để khi cậu và Giang Vọng trao nhẫn hôn môi trên bục thì nó gào khóc bên dưới chứ.”

“Tất cả mọi người đều đến hết rồi à?”

“Đúng vậy, sau khi thi đại học xong mọi người đều chưa gặp lại Giang Vọng lần nào, nhờ phúc của cậu mà vẫn còn có thể nhìn lại hot boy số một của trường trước đây như thế nào đấy.”

Trần Thư Thư và Khương Linh như đang hát kịch, một tay Khương Linh nắm lại như đang cầm micro để gần cằm Trần Thư Thư: “Vậy xin hỏi cậu có hài lòng với vẻ ngoài của người từng là hot boy trường hiện giờ không?”

Trần Thư Thư vỗ tay hai cái, dựng thẳng ngón cái: “Quá là hoàn hảo luôn, chưa hề tàn phai chút nào, lại còn ngày càng đẹp trai nữa chứ!”

Rất là nể mặt.

Nói đến phai tàn Khương Linh sẽ nổi hứng, kể ra một loạt người nào với người nào hồi đi học nhìn đẹp trai bây giờ đầu đã bắt đầu trọc lóc, còn có cái bụng bia của ai đã sắp chống được thuyền.

Cho đến khi Hứa Thục bước vào thì hai cô mới quay lại sảnh trước.

Cô đã trang điểm xong, tóc cũng đã làm xong, chuyên gia trang điểm đang đeo khăn voan cho cô, một tầng sa hơi mỏng gắn vào trước mặt, cô nhìn về phía cửa: “Mẹ ạ.”

“Ừ.” Hứa Thục đáp lời, đã lâu rồi bà không về nước.

Đợi cho chuyên gia trang điểm gắn khăn voan xong đi ra ngoài lấy bó hoa, thì Hứa Thục mới khẽ giọng hỏi: “Nghe mợ con nói, con mang thai rồi à?”

“À.” Cô gật đầu, ý cười lan ra từ đáy mắt, “Dạ, hôm qua mới dùng que thử thai kiểm tra ạ.”

Hứa Thục giơ tay, chạm vào khuôn mặt cô cách tầng sa.

Hai người đều ngừng một chút, Hứa Thục chưa từng chạm vào đứa con gái của mình như vậy, Thời Niệm Niệm cũng chưa từng được cảm nhận cái vu.ốt ve của mẹ.

Ngón tay Hứa Thục gập vào, rút về: “Có thể thấy con được như bây giờ, mẹ cũng yên tâm rồi.”

Thời Niệm Niệm mỉm cười, không nói gì.

Trước ngày cưới không thể gặp nhau, Giang Vọng luôn ở sảnh trước của hội trường tiếp đón mọi người, ngoài những người bạn cùng trường này nọ, còn có mọi người trong công ty, một vài bạn làm ăn trên thương trường.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, cài một đoá hoa trước ngực.

Anh hiếm khi thấy căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Phạm Mạnh Minh vỗ bả vai anh: “Các anh cũng đã đăng kí kết hôn được hai năm rồi, sao mà nhìn anh kiểu gì cũng thấy như tối nay là đêm động phòng hoa chúc đầu tiên thế?”

Giang Vọng liếc cậu ta một cái, không nói gì.

Phạm Mạnh Minh cười run cả người: “Có cần em đi tìm em Thời của em xem coi chuẩn bị đến đâu rồi không?”

“Hứa Ninh Thanh đã đi rồi.”

Hứa Ninh Thanh là người duy nhất không mặc đồ phù rể trong nhóm bọn họ, hôm nay hắn không phải phù rể, mà là người nhà.

Lúc hắn gõ cửa vào thì Thời Niệm Niệm đang cầm bó hoa chuẩn bị ra ngoài.

“Xong rồi à?” Hắn hỏi.

Hứa Ninh Thanh hơi cúi người làm một tư thế lịch lãm: “Để anh dẫn em tiến vào hội trường nhé.”

Trong hôn lễ có một khâu vốn là con gái kéo tay bố mình, rồi người bố lại cầm tay con gái trao cho chú rể, Thời Niệm Niệm vốn tưởng rằng không có phần này.

Thời Niệm Niệm chợt thấy hốc mắt ướt át, cô không muốn khóc trôi mất lớp trang điểm vào lúc này, nên nghiêng mặt đi phẩy phẩy tay, nuốt nước mắt vào trong.

Cách lúc bước vào còn một lúc, cô đổi sang một chủ đề không dễ khóc: “Sao Thường Lê không đến cùng anh vậy?”

Lúc ấy khi phát thiệp mời cô cũng đã gửi cho Thường Lê một tấm.

“Đúng lúc phải ra nước ngoài tham gia thi đấu.”

Thời Niệm Niệm suy nghĩ: “Hội hoạ sao ạ?”

“Ừ.”

“Giỏi thật đấy.”

Hứa Ninh Thanh nở nụ cười, lại “Ừ” một tiếng.

“Các anh định đến khi nào vậy, mợ hy vọng được nhìn thấy anh kết hôn lắm đấy.”

“Vẫn còn sớm mà, con nhóc kia vẫn còn ‘màn hình phẳng’*, có hiểu gì đâu.”

(*) Chưa phát triển hết, chưa trưởng thành, còn phẳng cái gì thì mn biết rồi đấy =)))

Hứa Ninh Thanh uể oải dựa vào tường, đến khi tiếng chuông trong hội trường vang lên, những thanh âm hỗn loạn bên ngoài cũng lắng xuống, hắn đứng thẳng lên, gập khuỷu tay, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Đi thôi.”

Thời Niệm Niệm khoác tay hắn xuyên qua hành lang, cánh cửa hội trường từ từ mở ra.

Ánh đèn rọi xuống, Giang Vọng đứng ở một đầu khác, ánh sáng chiếu xuống mặt anh, bộc lộ nét tươi cười mãn nguyện.

Âm nhạc vang lên, Hứa Ninh Thanh dẫn Thời Niệm Niệm bước từng bước một về phía trước, tim cô bỗng đập dồn dập, bốn mắt chạm vào nhau với Giang Vọng giữa khoảng không, xung quanh vang lên một tràng pháo tay.

Hứa Ninh Thanh đặt tay Thời Niệm Niệm vào tay Giang Vọng, hắn lơ đãng nhếch môi một cái, nói với Giang Vọng: “Lần này là thật sự giao cho cậu rồi đấy.”

Giọng Giang Vọng trầm xuống: “Yên tâm.”

Giang Vọng của năm 19 tuổi, cuộc đời bao trùm bởi một màu đen tối, thính lực bị tổn thương, thân ở chốn ngục tù dơ bẩn tăm tối, vô công rỗi nghề, cũng không có hứng làm gì.

Cũng vào mùa hè năm đó, Thời Niệm Niệm mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, đứng trước mặt anh, vừa sạch sẽ lại thuần tuý.

Cô là kho báu, là sự cứu rỗi, là phần thưởng quý giá nhất sau tất cả những khó khăn gập ghềnh tôi luyện bản thân trong cuộc đời anh.

Là vầng trăng trong trẻo nhất.

Giang Vọng nhìn cô, quỳ một gối xuống, trong tiếng vỗ tay sôi nổi của mọi người, anh một lần nữa đeo nhẫn cho Thời Niệm Niệm.

Thời Niệm Niệm nhìn thấy anh nở nụ cười, cuối cùng cũng không kìm được mà rơi lệ.

Giang Vọng đứng dậy, cúi người xoay qua, hôn lên môi cô.

Đến tận rạng sáng thì tiệc cưới mới kết thúc, Giang Vọng sắp xếp người đưa mọi người về, mà một bộ phận người ở xa thì tiếp tục ở lại khách sạn một đêm rồi ngày mai lại xuất phát.

Đám cưới nổi tiếng là khiến người ta mệt mỏi, sau khi kết thúc nghi thức, Giang Vọng bảo Thời Niệm Niệm đi nghỉ ngơi, một đám bạn bè trêu chọc sao lại không để cô dâu đến chúc rượu nhưng anh cũng không để Thời Niệm Niệm lại ra nữa.

Rạng sáng, một đêm tưng bừng đã trở nên tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng ve trên cây.

Giang Vọng đã uống không ít, cũng may vừa rồi khi tiễn khách thì đã hứng gió một lúc lâu, khi lên tầng lần nữa thì cảm giác say cũng đã vơi đi không ít.

Anh đẩy cửa vào: “Niệm Niệm ơi.”

Cô gái nhỏ ngồi ở mép giường, vẫn chưa thay bộ lễ phục mặc trên người, váy ngắn đến đùi, đính những đoá hoa bằng ren khéo léo tỉ mỉ, lúc ngồi làn váy không quá ngay ngắn trượt đến bắp đùi, tôn lên làn da trắng nõn.

Cô đứng dậy chạy đến trước mặt anh ôm lấy anh, hiếm khi chủ động như vậy, ngẩng đầu lên tì cằm lên ngực anh nhìn anh: “Cuối cùng anh cũng quay lại rồi.”

Anh véo mặt cô, khẽ cười: “Nhớ anh rồi à?”

Trước đó người đàn ông uống nhiều rượu như vậy nên cả người đều hiện ra vẻ lơ đãng và biếng nhác, cà-vạt bị kéo ra lỏng lẻo treo trên cổ, trong hơi thở vẫn còn một chút mùi rượu chưa bay hết.

Thời Niệm Niệm kiễng chân lên, tiến tới trước mặt anh hít mũi ngửi như con thú nhỏ.

“Anh đã uống nhiều rượu lắm à?”

Anh mơ màng trả lời: “Bị tên mập Phạm Mạnh Minh kia rót cho không ít.”

Thời Niệm Niệm cười: “Vậy bây giờ anh uống say rồi à?”

“Làm gì vậy?” Anh xoay người hôn lên khoé môi cô, mang nét cười, “Muốn nhân lúc anh uống say cướp sắc đó hả?”

Thời Niệm Niệm cười xuỳ một tiếng.

Anh ôm cô, một nửa trọng lượng cơ thể đè lên người cô, một tay ôm eo cô, khẽ giọng hỏi: “Hôm nay có vui không?”

“Vui ạ.” Cô trả lời rất ngoan ngoãn.

“Có mệt không?”

“Em không mệt, anh tất bật cả một ngày mới mệt.” Thời Niệm Niệm đỡ anh vào phòng tắm, “Anh đi tắm trước đi.”

Anh cụp mắt, cắn vành tai cô hỏi: “Không tắm cùng nhau à?”

“Em đã tắm rồi, anh mau đi tắm đi.” Thời Niệm Niệm giục hắn, “Ra rồi em có chuyện này muốn nói với anh.”

Anh nhướng mày: “Chuyện gì thế?”

“Anh ra rồi sẽ biết.”

Giang Vọng cũng thật sự mệt mỏi, anh cầm áo ngủ vào tắm rửa.

Hơn rạng sáng một chút, đèn trong phòng tắt, trên thảm của phòng tân hôn rải một tầng cánh hoa hồng rất dày, ánh màu đỏ sậm dưới ánh trăng.

Giang Vọng nhắm mắt, một bàn tay di chuyển trên cơ thể Thời Niệm Niệm, vén vạt áo ngủ lên trên, ngón tay của anh vừa chơi đùa, vừa hờ hững hỏi: “Vừa nãy em muốn nói chuyện gì với anh vậy?”

Thời Niệm Niệm nghiêng người đối mặt với anh: “Giang Vọng à.”

Ngay cả lên tiếng trả lời anh cũng lười: “Hửm?”

Cô nói: “Anh sắp được làm bố rồi.”

Cái tay đang xoa ngực cô của anh tiếp tục hai giây, rồi khựng lại, ngay cả hơi thở cũng chợt khẽ đến mức không thể nghe thấy, sau đó khuỷu tay bỗng chống thẳng lên, trong bóng đêm vẻ uể oải trong đôi mắt đã hoàn toàn biến mất, lúc lên tiếng giọng nói đã có chút run rẩy.

“Cái gì cơ?”

Thời Niệm Niệm mỉm cười lặp lại: “Anh sắp được làm bố rồi.”

Tin này tới thật sự rất đột ngột, Giang Vọng cứ chống nửa người trên như thế sửng sốt nhìn cô một hồi lâu, rồi mới giật mình hỏi: “Thật ư?”

Thời Niệm Niệm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô bị phản ứng của anh chọc cười: “Em lừa anh làm gì, đương nhiên là thật rồi.”

“Chuyện khi nào vậy?”

“Tối qua em bỗng thấy buồn nôn, lấy que thử thai kiểm tra, ra hai vạch, tức là mang thai rồi, hôm qua chẳng phải không thể gặp nhau sao, hơn nữa đã muộn rồi, nên em nghĩ tối nay mới nói cho anh.” Cô chậm rãi giải thích.

Giang Vọng nhíu mày: “Vẫn chưa tới bệnh viện kiểm tra sao?”

“Vậy chẳng phải sẽ không kịp làm đám cưới sao.” Cô cầm tay Giang Vọng, “Ngày mai chúng ta cùng tới bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”

“Không được.” Anh từ chối không chút do dự.

Thời Niệm Niệm không hiểu nổi.

Vì thế rạng sáng cùng ngày, Giang Vọng trực tiếp gọi hai bác sĩ tư nhân tới.

Thời Niệm Niệm vốn còn cảm thấy đã muộn như vậy rồi mà làm phiền người ta thì không ổn, nhưng Giang Vọng nhất quyết phải để bác sĩ kiểm tra một chút trước mới yên tâm được, cô có nói thế nào cũng không lay chuyển được anh.

Vì thế hai người làm một loạt các bước kiểm tra cả một đêm.

Cuối cùng bác sĩ đứng dậy cười nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Giang, bà Giang đã mang thai 6 tuần rồi, là thai đôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Hai đứa đó nha!

Hết ngoại truyện 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.