Ngày em nghỉ đông, tôi chuẩn bị sẵn hoa tươi và nhẫn để cầu hôn em.
Lại chẳng ngờ tới, chờ đợi tôi lại là một tin nhắn.
Em muốn chia tay tôi.
“Thân Mặc, học kỳ sau em phải đi thực tập, mẹ đã nhờ quan hệ sắp xếp cho em, chắc là đôi ta sẽ phải chia xa. Em không thích yêu xa, vì em không có cảm giác an toàn. Nên là… chúng mình chia tay đi.”
Tôi từng tưởng tượng giữa những cặp đôi yêu nhau có thể sẽ phát sinh mâu thuẫn.
Nhưng tôi không ngờ, chúng tôi còn chưa từng cãi nhau một lần nào đã trực tiếp đi tới bước cuối cùng.
Gọi điện thoại cho em thì phát hiện ra bị block, tôi đến trường học để tìm em, em đã đi rồi.
Sao em không thể nghe tôi nói một chút chứ?
Em ấy sợ yêu xa, tôi có thể đến thành phố của em ấy mà.
Tôi thỏa hiệp không phải sẽ ổn ư?
Bất đắc dĩ, tôi nhờ các mối quan hệ để tìm được phương thức liên hệ với người nhà của em.
Lúc ấn số điện thoại, tôi nhận ra mình đã lưu số từ trước rồi.
Thế mà mẹ của Khanh Khanh lại là chị của tôi?!
Sau khi sự kinh ngạc qua đi, tôi có chút vui mừng.
Ít nhất, tôi có thể mượn danh nghĩa đi thăm chị để tâm sự với Khanh Khanh.
…
Nhưng tôi nghĩ sai rồi.
Tôi cho rằng nhìn thấy tôi em sẽ vui vẻ, nhưng không hề.
Yêu xa chỉ là cớ mà thôi, em cảm thấy ham muốn chiếm hữu của tôi quá cao, dính em quá chặt, đây mới là lý do thật sự khiến em muốn chia tay.
Đúng vậy, ham muốn chiếm hữu của tôi quá cao.
Nhưng những điều này tôi đều nói em cả rồi.
Vì mẹ tôi luôn miệng nói yêu tôi và bố, kết quả là mẹ tôi vẫn chạy theo một người đàn ông khác.
Nhưng sau khi về nhà, tôi cũng đã cẩn thận nghĩ lại.
Chỉ cần em có thể trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ không giống dính chặt em ấy như trước nữa.
Tôi sẽ tận lực cho em đủ không gian tự do.
…
Tuy rằng em muốn chia tay tôi, nhưng bằng hiểu biết của tôi về em thì trong lòng em vẫn có tôi.
Vì lúc tôi hôn cổ tay em, dù em trốn tránh, dù em mắng tôi, nhưng trong ánh mắt của em vẫn thẹn thùng như lúc đã chúng tôi từng ân ái.
Tình cảm nửa năm của chúng tôi không phải giả.
Chỉ cần trong lòng em còn có tôi, tôi có thể dùng chiêu hiểm.
Tôi nhớ lại chuyện tôi và em ấy dùng chung Apple ID.
Tôi cố ý đi xem mắt, hơn nữa bỏ 4000 tệ thuê một cô gái diễn vở kịch xem mắt với tôi.
Thật ra tôi rất sợ.
Tôi không xác định liệu Khanh Khanh có xem ảnh chụp màn hình tôi cố ý lưu trong iCloud hay không, cũng không xác định liệu sau khi xem em có thể đến chỗ hẹn tìm tôi hay không.
May mắn thay, em đã tới.
Nhưng tôi không ngờ em sẽ mang cho tôi một tin tức động trời.
Em mang thai!
Lúc nhìn thấy máu chảy dưới chân em, tôi thật sự rất sợ.
Tôi biết trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì chuyện đầu tiên phải là đưa em tới bệnh viện.
Nhưng tôi không nhịn được, nghĩ ngợi: Đang yên lành sao lại mang thai chứ? Rõ ràng là tôi có dùng biện pháp mà.
Nhưng tôi tin tưởng Khanh Khanh, Khanh Khanh không phải loại con gái này.
Nếu thật sự có con, vậy đối với tôi mà nói là chuyện tốt.
Trước đó, khi xem lịch sử hoạt động, tôi từng đọc một quyển truyện tranh.
Một nhà ba người của nam nữ chính, sau khi có con thì bọn họ càng hạnh phúc hơn.
Tôi đọc xong không kìm được đi tìm hiểu thử, làm thế nào mới khiến phụ nữ thụ thai.
Nhưng tôi hiểu rõ, loại chuyện này không gấp được, huống hồ tôi không biết Khanh Khanh có thích có con hay không, lỡ như em không thích thì sao?
Mất nhiều hơn được.
Nhưng Khanh Khanh lại nói với tôi: “Thân Mặc, em nói cho anh biết, em và em bé đều không thể xảy ra vấn đề.”
Thời khắc này có lẽ là lúc tôi hạnh phúc nhất trần đời.
Tôi ôm em, liều mạng chạy về phía phòng cấp cứu.
Lúc chờ ở ngoài hành lang, tôi tìm hiểu nên chăm sóc thai phụ như thế nào, dưỡng thai cho em bé như thế nào, vừa tìm kiếm mà tay tôi vừa run.
Nhưng…
Bác sĩ tạt cho tôi một gáo nước lạnh.
Khanh Khanh không mang thai, em chỉ đến kỳ sinh lý thôi.
Người mang thai là một cô gái khác, là bạn thân của Khanh Khanh, tên là Dao Dao.
Nhưng cũng may là Khanh Khanh của tôi đã trở lại, tất cả đều còn cơ hội.
Tôi sẽ nghĩ mọi cách để đối tốt với em, tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của em.
Bên Khanh Khanh đã lo liệu ổn thỏa, tôi chỉ lo lắng mẹ vợ.
Hết lần này đến lần khác, tôi tìm cách thử chị, muốn dò hỏi một chút nếu tôi là con trai chị ấy thì chị ấy sẽ nghĩ gì.
Mẹ vợ hình như rất vừa lòng với tôi, cho nên áp lực của tôi cũng giảm đi nhiều.
Nhưng Khanh Khanh liên tục lo lắng sợ hãi, vừa thấy mẹ, vẻ mặt của em đã hốt hoảng.
Nhưng tôi không nghĩ tới chị lại thông minh như vậy.
Ngay từ lúc bắt đầu chị đã nhận ra manh mối, hơn nữa đã sớm tính toán xong chuyện của tôi và Khanh Khanh.
Không đúng!
Bây giờ nên gọi mẹ vợ chứ.
Tôi sắp kết hôn rồi.
Đợi mấy tháng nữa tôi phải đổi cách xưng hô, gọi mẹ.
Tôi nhớ rõ mẹ vợ từng hỏi tôi: “Gọi chị nhiều năm như vậy, bảo em đổi cách xưng hô gọi mẹ, da mặt của giáo sư Thân chịu nổi không?”
Tôi trả lời rằng: “Chỉ cần có thể cưới Khanh Khanh, da mặt này cần hay không cần cũng thế.”
…
“Vợ ơi! Hôm nay em diễn thuyết, biểu hiện thật tốt nhé.”
Kết hôn một năm, Khanh Khanh có tiến bộ vượt bậc trong lĩnh vực nghiên cứu.
Thậm chí còn được trường học cũ mời về diễn thuyết.
Em vừa đánh son xong lập tức hôn lên tai tôi: “Anh không đi cùng em à?”
“Đi chứ, chẳng qua lần này anh ở thính phòng.”
…
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ em lên sân khấu.
Khác với năm đó, lúc mới gặp nhau.
Bây giờ em tự tin hơn, mạnh dạn hơn.
Không chỉ riêng tôi mê em, đến cả những nam sinh khóa dưới lúc nhìn em hai cũng mắt phát sáng.
“ Ây, nghe bảo đây là đàn chị của chúng ta à.”
“Đậu mòe, đàn chị này xinh quá đi mất, chẳng biết chị đã có người yêu chưa, tí nữa phải đi xin phương thức liên hệ mới được.”
Tôi nhíu chặt mày, không thoải mái.
Chúng tôi đã kết hôn một năm rồi sao vẫn có người thấy em đang độc thân chứ.
Tôi quay đầu nhìn hai thằng nhóc không biết trời cao đất dày phía sau lưng.
Tôi cố ý lộ bên tai ra, chỉ dấu son môi bên trên.
Hai thằng nhóc kia hơi sửng sốt, móc giấy từ trong túi ra, “vô cùng tốt bụng” muốn lau giúp tôi.
Tôi sợ tới mức nhanh chóng hất tay thằng nhóc đó ra.
“Thầy làm gì đó, em có lòng tốt mà không được báo đáp! Không phải thầy bảo em lau cho thầy à?”
Tôi mỉm cười hạnh phúc: “Không, là muốn cho em nhìn. Dấu môi này là đàn chị của em hôn đó.”