Từ lúc ra khỏi khu chung cư, tay anh vốn đang ôm bả vai tôi đã dịch xuống thành ôm eo.
Suốt dọc đường tôi cố gắng đẩy anh ra mà chẳng hề si nhê gì. Nhìn thoáng qua, vẻ mặt anh rất hưởng thụ, giống như đây chỉ là đang ve vãn đánh yêu thôi vậy.
“Sao nào, thấy anh không vui à?” Anh nhích lại gần, ánh mắt có ý xấu.
“Đầu tiên, chúng ta đã chia tay, mời giáo sư Thân buông tôi ra trước.”
Thân Mặc không những không buông mà còn ôm chặt hơn. Anh hơi cúi đầu, hơi thở phả vào tai tôi: “Đầu tiên, cái gọi là chia tay chỉ là một tin nhắn của em, anh không đồng ý. Thứ hai, lý do chia tay của em là “khi đi thực tập sẽ phải yêu xa”, nhưng sắp tới em sẽ đến viện nghiên cứu của anh thực tập nên lý do này không tồn tại.”
Đậu mòe!
Từng gặp người không biết xấu hổ rồi nhưng chưa gặp ai không biết xấu hổ đến mức này.
“Thứ hai!!! Thân Mặc!!! Tôi phải gọi anh là cậu, tuy không phải ruột thịt nhưng xét về bối phận, anh thử nói xem? Anh còn cần mặt mũi không!”
Tôi quơ tay lên muốn đập anh.
Anh lại túm lấy tay tôi.
Thế mà anh lại thè đầu lưỡi ra liếm cổ tay tôi một cái!!
Tôi sợ tới mức cả người cứng đờ, nổi hết cả da gà da vịt.
“Phản ứng của em vẫn đáng yêu như hồi trước…”
Nụ cười của anh càng lúc càng tươi, nhất là dáng vẻ đeo kính híp mắt lại làm tôi liên tưởng tới kẻ biến thái trong truyện tranh.
“Ừ nhỉ. Thế em thử nói xem anh nên gọi là mẹ em là chị hay nên gọi là mẹ vợ đây?”
“Đậu…”
Suýt nữa tôi đã buột miệng phun quốc túy ra, nhưng giáo dục trong gia đình không cho phép tôi văng tục với người lớn.
Tôi không ngừng hít thở sâu, nhưng vẫn không nhịn nổi: “Thân Mặc, giáo sư Thân, cậu nhỏ!”
“Hử?”
“Đậu má nhà anh, anh muốn ch.ế.t à! Đệt ***.”
Đây là lần đầu tiên tôi văng tục chửi bậy trước mặt anh.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, người ngày thường luôn duy trì tư thái ưu nhã như anh đã đanh mặt lại.
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng trở nên nghiêm túc: “Bé yêu à, là bậc bề trên của em, nghe thấy em văng tục chửi bậy anh có nên phạt em không nhỉ…”
Địu mé!
Ánh mắt này, biểu cảm này...
“Có phải anh trộm xem truyện tranh 18+ không? Sao anh lại biến thái vậy chứ!”
Anh nhún vai: “Không phải em chia sẻ với anh à? Em không thích anh giống như vậy à?”
“Hả???”
Tôi chia sẻ lúc nào chứ!!
Anh đột nhiên hiểu ra, nụ cười càng làm tôi thấy sợ hơn: “Hóa ra không phải chia sẻ với anh mà em lén lút xem trộm à.”
“Bé yêu, chắc em quên mất là em đăng nhập ipad bằng Apple ID của anh nhỉ?”
-
Chương 04:
Đậu mòe!!!!
Tôi đột nhiên nhớ ra rồi!
Khi đó, bạn cùng phòng nói với tôi, thế giới ngoài kia rất nhiều phong phú, tôi muốn “trèo tường”* ngắm nhìn.
*ý nói muốn vượt tường lửa.
Nhưng mà tôi lại chẳng có thang…
Tôi chợt nghĩ Thân Mặc đi du học về, chắc hẳn anh sẽ có tài khoản bên ngoài nên mới tìm anh để mượn.
Thân Mặc vẫn tiếp tục vạch trần khuyết điểm của tôi: “Em không biết dùng chung tài khoản thì nhật ký trình duyệt sẽ được đồng bộ à?”
Mặt tôi nóng bừng, giọng nói run run: “Anh anh anh, anh đã xem bao nhiêu rồi.”
“Mỗi tối em xem bao nhiêu thì anh xem bấy nhiêu… Kể cả việc em ở trên mạng khoe rằng bạn trai em có bụng tám múi, anh cũng biết.”
Móa!
Mất hết cả mặt mũi, bây giờ tôi chỉ muốn tìm ngay một chỗ cái lỗ để chui xuống thôi.
Thân Mặc đắc ý cười: “Cho nên anh vẫn không thể hiểu nổi vì sao em lại muốn chia tay? Ở trước mặt người khác, em khen anh đẹp trai lại có thể lực tốt, còn là giáo sư có IQ cao. Vậy nên em không hài lòng chỗ nào?”
“Tính chiếm hữu của anh quá cao.”
Tôi ăn ngay nói thật.
Anh là người hay ghen, mà tôi là sinh viên khoa tự nhiên, trong lớp học không thiếu nhất chính là sinh viên nam.
Ngày nào anh cũng sẽ hỏi tôi như điều tra, hôm nay có ngồi cùng sinh viên nam khác hay không.
Từ khi ở bên anh, cuối tuần tôi chưa từng được thấy sinh vật nam nào, ngay cả anh shipper cũng không nốt.
Tối thứ sáu, anh mời tôi ăn một bữa thật ngon, sau đó dẫn tôi về chung cư của anh, mãi đến thứ hai tôi phải đi học anh mới đưa tôi về.
Ban đầu rất hạnh phúc, tôi thích mê khi được ở chung với anh.
Nhưng sau đó, tôi vô tình đọc được một quyển truyện tranh bệnh kiều* dọa tôi sợ hết hồn …
*Yandere, tình yêu điên loạn và nồng cháy.
Từ lúc đó tôi lập tức bắt đầu tưởng tượng ra đủ tình huống, lỡ như anh thật sự là bệnh kiều thì phải làm sao, dần dần, tôi không nhịn nổi muốn thoát khỏi anh.
Anh ngừng cười, đứng thẳng người nhìn chằm chằm tôi.
Khí tràng này trong nháy mắt áp chế xung quanh: “Khương Khanh, những cái khác anh đều có thể thỏa mãn em, chỉ duy nhất cái này thì không được.”
“Em quên rồi à, trước đây là em theo đuổi anh. Hơn nữa trước khi chúng ta yêu nhau anh cũng đã nhắc nhở em rằng tính chiếm hữu của anh rất cao. Anh rất ghét người khác chạm vào đồ của anh, huống chi là người…”
Chính đôi mắt nhìn chằm chằm này làm tôi không thở nổi.
“Thân Mặc! Chia tay không phải chuyện của một người, từ giờ trở đi, tôi sẽ coi anh là bề trên, là cậu, nhất định không phải là bạn trai…”
Tôi cứ ngỡ rằng anh sẽ nổi giận, nhưng anh còn bình tĩnh hơn tôi tưởng.
“Được, anh tôn trọng quyết định của em, hy vọng em đừng hối hận.”