Sau một lúc thật lâu im lặng thì Xuân Đức mới lên tiếng:
“ Trước lúc mẫu thân cô bé mất có nói thêm gì nữa không?”
Hải Băng gật gật đầu.
Xuân Đức tiếp tục hỏi:
“ Nói gì?”
Hải Băng len lén nhìn hắn một cái sau đó mới nói:
“ Mẫu thân nói ta theo tiền bối học nghệ.”
Xuân Đức mặt không biểu tình tiếp tục hỏi:
“ Vậy cô bé có nguyện ý không?”
Nhẹ gật đầu, Hải Băng nhỏ giọng nói:
“ Có.”
Xuân Đức lúc này cũng gật đầu nói:
“ Vậy sau này cô bé đi theo ta. Từ hôm nay ta sẽ trở thành sư phụ cũng như người bảo vệ cô bé. Cô bé lại đây ta có thứ này cho cô bé.”
Hải Băng lúc không hiểu vì sao rất nhu thuận nghe lời,cô bé tiến lại ngồi ở bên cạnh hắn.
Xuân Đức lúc này nâng ngón tay út lên, từ ngón tay hắn phun ra ánh sáng màu tím yêu dị, Hải Băng nhìn thấy ánh sáng kia thì liền cả người có rúm.
Xuân Đức an ủi nói:
“ Không cần sợ, hãy nhớ lấy dù bất kỳ người nào có thể hại cô bé duy ta sẽ không bao giờ hại cô bé.”
Xuân Đức nói ra lời này còn sử dụng ma tâm chú in sâu vào trong linh hồn cô bé, Hải Băng nghe được thì lập tức trở nên tin tưởng hắn vạn phần. Ánh mắt tuy còn sợ hãi những đã không còn giống lúc đầu.
Xuân Đức lúc này bắt đầu khắc lên trên giữa trán Hải Băng một cái đồ án phức tạp, máu từ trên trán cô bé bắt đầu chảy ra, Hải Băng cũng vì đau mà khóc lên có điều cô bé cố chịu đựng không dám phát ra thành tiếng chỉ dám thi thoảng nấc lên một cái nhưng nước mắt cô bé thì cứ ào ào tuôn ra như suối.
Nhìn cô bé như vậy, Xuân Đức ma xui quỷ khiến thế nào lại an ủi nói:
“ Chịu đau một chút, sắp xong rồi. Cố chịu đựng.”
Hải Băng trong lòng không khỏi một mảnh ấm áp, đã rất lâu rồi mới có người quan tâm nàng như vậy, dù là phụ thân cũng không có quan tâm nàng qua như thế, từ lúc mẫu thân nàng chết đi thì phụ thân của nàng liền trở nên lạnh lùng, nhiều lúc ánh mắt nhìn nàng còn có phần chán ghét, mỗi lúc như vậy nàng liền cảm thấy trong lòng rất đau.
Một lúc sau thì Xuân Đức cũng đã khắc xong “ Thái Cổ Phù Ấn”, có thứ này thì sẽ không lo cô bé này gặp nguy hiểm nữa, dù có gặp tinh vương cảnh cường giả hắn cũng có đủ thời gian đến cứu.
Về phần Hải Băng vì quá đau đớn mà ngất đi rồi, lúc này đang nằm trong lồng ngực của Xuân Đức. Xuân Đức cũng không có biểu hiện không thích hợp gì mà chỉ lặng yên ôm cô bé.
Trong lòng hắn lúc này lại nhớ đến đại đệ tử Thiên Tuyết của hắn, không biết cô bé kia bây giờ sao rồi, không biết đã đột phá chưa, sống có tốt không. Đã có được người trong lòng hay chưa? Nghĩ đến lúc hắn trở về có khi cô bé kia đã có con rồi cũng nên đến lúc đó hắn lại có… À mà thôi nghĩ xa quá rồi.
…….
Sau khi suy nghĩ lung tung một hồi thì cuối cùng đoàn người cũng đã đi tới nơi tổ chức Thuật Vũ Song Hội.
Vì là đại hội thuật vũ lớn nhất của Nam Việt Quốc nên không chỉ có thanh niên tài tuấn Nam Việt Quốc tham gia mà còn có những tu chân quốc lân cận sang góp vui. Nên người ở nơi này đông như kiến nếu đến muộn muốn đi lên phía trước là vô cùng khó khăn.
Nhưng mà cái gì cũng có ngoại lệ, Hải Gia là một đại gia tộc lớn nên vừa tới nơi này thì đám người liền nhường ra một con đường để cho đoàn người của Xuân Đức đi vào.
Xuân Đức có thể nghe được xung quanh đang nhao nhao bàn luận.
“ Các ngươi nhìn, kia không phải thú xa của nhị tiểu thư Hải Gia sao, vì sao nàng cũng tới, không lẽ nàng cũng muốn tham gia sao?”
“ Ta nhìn nàng tới là muốn xem phu quân tương lai, không phải gia chủ Hải Gia nói rằng ai đoạt giải nhất lần này sẽ có cơ hội làm con rể hắn sao.”
“ Ha ha. Không biết vị Hải Băng tiểu thư kia thế nào, ta cũng chỉ nghe người nói chưa lần gặp mặt nghe nói nàng cũng giống mẫu thân nàng là một mỹ nhân bại hoại à.”
“ Ồ, vì sao thú xa dừng lại rồi mà vị Hải Băng tiểu thư kia không đi xuống?”
“ Ta đoán là nàng ngượng ngùng đấy. Ha ha ha.”
Xuân Đức nghe được những lời này thì lông mày hơi nhướng lên, hắn lúc này cũng đã đoán ra vì sao cô bé này lại muốn bỏ trốn.
Đúng lúc này một âm thanh càn rỡ quen thuộc vang lên:
“ Băng Băng muội tử, nhanh đi ra cho mọi người nhìn xem một chút nào, cho đám độc thân cẩu này nhìn thấy một lần bằng không tối nay trở về lại ray rứt không ngủ được.”
Đối với cái âm thanh này Xuân Đức cũng không xa là gì, chính là cái tên Tô Húc biểu ca của Lâm Thừa Vũ, cái giọng nói có phần đê tiện của tên này vô cùng đặc trưng, dù có là ở đâu cũng như vì sao sáng.
Đám đông người nghe được âm thanh này thì đồng loạt kinh ngạc nhưng khi nhìn thấy là ai nói thì cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Vào lúc này một tiếng “hừ” lạnh vang lên, sau đó một âm thanh mang theo sự châm chọc vang lên:
“ Đúng là Tô Tiện Nhân có khác, miệng chó không mọc ra được ngà voi, vừa mở miệng là muốn bị ăn đòn. Nếu còn dám nói loạn, ta chính là người đầu tiên đánh ngươi.”
Tô Húc nhìn qua người mới phát ngôn, thấy là tên Mã Thương Sinh luôn đối nghịch với hắn thì cười lạnh nói:
“ Bất quá Nguyên Anh sơ kỳ tam tinh mà thôi, lại còn nghĩ mình là đại nhân vật, thích thì cứ đến, ta lại sợ ngươi.”
Ngay vào lúc hai người tranh chấp thì một tên thanh niên cười lên ha hả nói:
“ Tô huynh, Mã huynh cứ ở đó đấu khẩu đi, còn về phần mỹ nhân cứ để ta dẫn về Trình Gia chúng ta đi.”
Vừa nói xong thì tên này lao nhanh đến chiếc xe nơi Hải Băng ở lại, ý định muốn cướp người.
Nhưng ngay vào lúc này một tên hộ vệ chỉ có trúc cơ kỳ tu vi đang đứng lặng yên đột nhiên quát lên:
“ Con sâu cái kiến mà thôi, cũng muốn vọng tưởng tiểu thư nhà chúng ta.”
Cùng lúc hắn nói ra lời này thì tay hắn cũng xuất kiếm, ánh kiếm lóe lên một vệt kiếm quang ác liệt hiện lên chém thẳng về tên thanh niên Trình Gia đang bay tới.
Nhìn thấy một tên hộ vệ chỉ có tu vi trúc cơ kỳ hướng về phía bản thân ra tay thì tên kia ban đầu là kinh ngạc sau đó là cười lạnh nhưng rất nhanh thì lông tóc hắn đều dựng ngược.
Một luồng cảm giác nguy hiểm đến tính mạng khiến hắn cả người hơi cứng lại nhưng vào đúng lúc này một tấm lệnh bài từ trong ngực hắn bay ra, trong nháy mắt đón gió mà lớn thành một tấm khiên che phía trước.
“ Ầm…”
Kiếm quang va chạm cùng với tấm khiến, tấm khiên kia trực tiếp phá thành từng mảnh nhỏ nhưng kiếm quang kia cũng tiêu biến đi hơn phân nửa, uy lực giảm đi đáng kể.
Thiếu niên họ Trình kia lúc này mới có thể gian nan tiếp được, tuy tiếp được nhưng cũng bị đánh bay ngược về phía sau, bay vào trong đám người, trên đường bay ngược lại liên tục thổ huyết không ngừng.
Một mảnh vắng lặng, khắp nơi chỉ còn những tiếng hít thật sâu. Ngay cả trận chiến bên trên võ đài cũng bị ngừng lại, đến cả đám người đang ngồi ở trên cao xem kịch vui cũng đều đứng lên.
Mãi sau một lúc lâu thì một kẻ bên trong đám đông vừa nuốt nước miếng vừa nói:
“ Ực. Trúc cơ tu sĩ, một kiếm tí nữa liền giết chết một Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong tu sĩ, đây là ta hoa mắt hay là bị làm sao rồi.”
Một người ở bên cạnh cũng là gian nan nói:
“ Ngươi không nhìn lầm đâu, ta cũng nhìn thấy, ta còn biết tên vừa mới xuất thủ, tên kia chính là bạn nhậu của ta mà, đêm qua chúng ta còn ở Túy Hương Lâu. Hôm qua ta còn nói hắn không được, vậy mà hôm nay…”
Nghe vậy đám người bắt đầu xôn xao cả lên, đúng vào lúc mọi người bàn luận náo nhiệt nhất thì một tiếng gầm giận dữ vang lên.
“ Muốn chết, dám làm thiếu chủ bị thương.”
Cùng lúc đó một người trung niên sắc mặt dữ tợn từ bên cạnh thiếu niên họ Trình lao về phía tên trúc cơ hộ vệ.