Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1230: Vấn đề phiền phức



Nhìn thấy gần trăm người quỳ ở trước mặt mình, Lý Thanh Huyền cười lớn nói:

“ Được, các ngươi bây giờ là đệ tử của Bắc Thiên Môn, là thuộc hạ của ta, bây giờ trong các ngươi ai bắt được nữ tử kia ta sẽ ban thưởng cho một kiện Thánh Khí hạ phẩm.” 

Hắn chỉ tay về phía Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm đang đứng phía sau Huyết Vận. Ngay khi nhìn đến cái khuôn mặt lạnh tanh vô cảm kia của Huyết Vân thì hắn liền nổi lên sát tâm, lúc này hắn tức giận nói:

“ Ai giết được tên kia ta liền ban thưởng cho một kiện Thánh Khí trung phẩm.”

Lời này vừa ra đám đệ tử Bắc Thiên Môn cùng Linh Cung đều sôi trào lên, ngay sau đó liền có người đứng ra nói:

“ Thiếu chủ, ta nguyện đi lấy đầu tên kia.”

Lý Thanh Huyền vung tay nói:

“ Nhiều lời vô ích. Chỉ cần người nào cầm đầu hắn lại đây thì sẽ có Thánh Khí trung phẩm.”

Hắn vừa dứt lời thì liền có không ít người bay về phía Huyết Vận đánh tới. Nhưng vào lúc này đột biến phát sinh, lý do Huyết Vận chỉ có một mà người lại quá đông vì thế mà sinh ra tranh chấp.

“ Hắn là của ta.”--- Một tên thiếu niên một thân mặc bạch y hét lớn, sau đó trực tiếp lấy ra binh khí trảm đến, người hắn trảm đến cũng không phải Huyết Vận mà là những kẻ đang cản hắn ở phía trước.

“ A a a a a.”

Lập tức một mảnh tiếng kêu thê lương vang lên, 5-6 người không kịp đề phòng bị tên thiếu niên kia chém bị thương. Có người còn trực tiếp mất mạng.

Mấy người tránh được một kiếm kia thì phẫn nộ không thôi, một người gầm lên giận dữ hét:

“ Bạch diện thư sinh ngươi đánh chết dám đánh lén ta.”

Tên kia vừa hét lớn liền vung kiếm chém về tên thiếu niên bạch y, thiếu niên bạch ý thấy người đánh tới là ai thì cũng cả kinh, hắn vội hoành kiếm trước ngực ngăn lại.

“ Ầm ầm…”

Một cự lực mạnh mẽ truyền vào tay hắn khiến cho cánh tay hắn run lên, lòng bàn tay cầm kiếm cũng rách tan chảy cả máu. Cự lực kia sau khi truyền vào trong cánh tay thì trực tiếp đánh vào trong thân thể hắn, khiến cho hắn khí huyết hỗn loạn không chịu được phun ra búng máu.

Quá kinh sợ tên thiếu niên bạch y kia quay đầu liền chạy, có điều hắn còn chưa kịp chạy liền bị bảy tám đạo công kích đánh tới, trong nháy mắt hắn liền hóa thành một đống thịt.

Tình cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn vô cùng, Huyết Vận đứng nói đó mà không biết nói gì cho phải,địch nhân thì chưa giết mà đã tranh chấp nội bộ rồi, đáng lý ra cũng phải lấy đầu của hắn được rồi thì mới tranh chấp chứ.

Khóe miệng của hắn lúc này không khỏi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười vô cùng tà dị.

Đang nắm chặt góc áo của hắn Ngọc Khiết nhìn hắn cười như vậy thì không khỏi lo lắng nói:

“ Sư huynh, nên làm sao bây giờ? Hay chúng ta trốn đi.”

Nàng vừa nói xong thì một âm thanh trêu tức vang lên:

“ Chạy, còn muốn chạy đi đâu nữa. Nhanh đi theo ta quay về phục vụ thiếu chủ, được phục vụ thiếu chủ chính là vinh hạnh lớn nhất đời ngươi rồi.”

Chủ nhân âm thanh này chính là cái tên bên cạnh Lý Thanh Huyền lúc trước, hắn lúc này không hiểu vì sao lại lẽn được tới đây mà không bị đám người khác ngăn lại.

Sau khi vừa nói xong thì hắn lại nhe răng ra cười, một tay hướng tới bộ ngực Ngọc Khiết mà chụp tới, Ngọc Khiết thấy vậy thì sợ hãi la lên:

“ Sư huynh cứu ta.”

Huyết Vận đang tận hưởng cảnh giết chóc trước mắt, lâu lắm rồi hắn không có ngửi thấy mùi máu tươi, đang lúc hắn đê mê thì lại nghe được âm thanh của tiểu sư muội hắn.

Hắn lúc này cũng chẳng nhìn lại, cũng không thèm mở mắt ra, tùy tiện hướng phía sau đánh ra một chưởng.

“ Ầm…’’

Tên nam tử đang chụp đến Ngọc Khiết lập tức nổ tung trên không trung, hóa thành một đoàn xương máu, xương máu kia bao trùm lấy bốn người vào bên trong.

Huyết Vận cảm nhận được mùi máu tươi nồng đậm thì không khỏi si mê hít lấy mấy hơi dài nhưng bỗng dưng hắn nhăn mày lại, hắn đột nhiên không nghe thấy tiếng chém giết nữa mà chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập.

Lúc hắn mở mắt ra thì liền nhìn thấy một đám người đang mắt lớn, mắt nhỏ nhìn hắn, hắn cau mày lại khẽ quát:

“ Vì sao dừng lại, tiếp tục chém giết đi chứ.”

Một tên nam tử vốn là Linh Cung đệ tử nhưng bây giờ đã đầu nhập Lý Thanh Huyền nhìn Huyết Vận tức giận mắng:

“ Thật lớn gan chó, dám giết người của Bắc Thiên Môn, dù ngươi có là đệ tử thân truyền của Cung Chủ cũng không ai có thể cứu được ngươi.”

Huyết Vận ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua tên kia, vung tay chém nhẹ một cái, một vệt huyết quang hiện lên chém tên kia thành 2 khúc. Nhìn hai khúc thi thể trên mặt đất hắn chán ghét nói: 

“ Một con tiểu côn trùng mà thôi cũng muốn trước mặt ta la lối. Người của Bắc Thiên Môn lại là thế nào?”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo quét qua người nơi này nói:

“ Bây giờ các ngươi tự mình chém giết lẫn nhau hay là muốn giúp một tay.”

Huyết Vận vừa nói xong thì tên Lâm sư huynh lúc trước vừa giết một tên đệ tử Linh Cung lúc này gầm lên:

“ Làm càn.”

Vừa nói tên này vừa tán ra khí thế Hằng Quân Tiên Cảnh trấn áp về phía Huyết Vận, tiếp sau đó hắn lấy ra một thanh trường kiếm hướng về phía đầu Huyết Vận chém xuống.

Nhìn thấy trường kiếm chém xuống Huyết Vận cũng chẳng thèm né, mặc kệ trường kiếm chém lên người.

“ Keng.”

Trường kiếm chém lên cơ thể Huyết Vận phát ra âm thanh như kim loại va chạm.

Nhìn thấy một màn này, mọi người cơ hồ muốn trừng mắt đi ra ngoài. Huyết Vận nhìn tên nam tử trước mắt lạnh lùng nói:

“ Cặn bã.”

Vừa nói hắn vừa đoạt lấy kiếm của đối phương, tiện thể chém ra vài đường cơ bản, gọt sạch tứ chi của đối phương, tên Lâm sư huynh kia trực tiếp hét thảm.

“ A a a a. Ngươi đáng chết, ta là..”

“ Bộp”

Mất đi tứ chi tên kia liền ngã xuống dưới chân Huyết Vận, thấy tên kia thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn còn nói nhảm thì Huyết Vận trực tiếp đạp xuống một cước, một cước này liền đạp nát đầu tên kia.

Tên kia đang la hét cũng liền im bặt mà dừng, hành động giết người lưu loát, cùng tàn nhẫn của Huyết Vận dọa cho những người nơi đây sắc mặt tái nhợt.

Lần này dù có là người ngu cũng nhìn ra điểm không đúng, kinh ngạc nhất hẳn là người của Linh Cung rồi, ai cũng không ngờ vị đệ tử chân truyền của cung chủ luôn luôn cầu toàn không thích chiến đấu lại có một mặt như vậy.

Nhìn thủ pháp lưu loát cùng vẻ mặt không biểu tình kia thì bọn họ liền biết người này đã từng giết không ít người rồi. Trong lòng mọi người thoáng cái trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.