Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1280: Hỗn độn cương phong(phong bổn nguyên)



Bốn người kia nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Xuân Đức thì tay cầm binh khí cũng run lên, yết hầu mỗi người đều khô khốc, bọn họ gian nan nuốt nước miếng “ ực ực”, bọn họ đã giết ba người có chiến lực mạnh nhất trong mười người vậy mà đối phương đến mí mắt của không nháy một cái, điều đó chứng tỏ đối phương chẳng quan tâm đến sống chết của mấy người này, dù có giết hết cũng vậy thôi.

Người mà đối phương quan tâm thì lại đã đứng bên cạnh hắn, bây giờ muốn bắt lại cũng đã muộn, trong lúc nhất thời bọn họ lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. 

Bốn người lúc này hai mặt nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ quyết tuyệt, ngay sau đó cả bốn người đồng thời hét lớn:

“ Giết”

Bốn người đồng thời nắm chặt binh khí, thần dịch lực điên cuồng tuôn ra, sau đó hướng về phía Xuân Đức công đến. 

Bốn người như bốn vệt sáng, thoáng cái đã lao đến trước mặt Xuân Đức vung binh khí đánh xuống.

Xuân Đức ánh mắt lãnh đạm nhìn bốn người, bốn người này có được ấn ký cấp 2, bình thường cũng là cao thủ nhưng đối diện với hắn quả thực không đủ nhìn.

Tâm niệm vừa động Quỷ Kiếm thoáng cái xuất hiện trong tay hắn, đưa ngang kiếm trước ngực Xuân Đức đón đỡ cùng lúc bốn người.

“ Ầm ầm ầm ầm…”

Bốn người kia một đòn liên thủ cứ như vậy bị chặn lại, bốn người cũng biết Xuân Đức rất mạnh nhưng không ngờ lại cường đại đến trình độ này, dưới một đòn liên thủ của bọn họ mà hầu như không có việc gì, chỉ là hơi run run cánh tay một chút mà thôi.

Đang lúc bọn họ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt thì Quỷ Kiếm đang cầm trên tay Xuân Đức đột nhiên sáng lên, cả thanh kiếm phát ra hắc ám khiếp người.

“ Xoẹt…”

Quỷ Kiếm trong nháy mắt cắt đứt đoạn bốn thanh binh khí khác, sau đó quét ngang một cái, tốc độ cực nhanh thêm vào yếu tố bất ngờ, bốn người kia còn chưa kịp làm ra phản ứng thì..

“ Phúc phúc phúc phúc…”

Cả bốn người trong nháy mắt bị chém rụng đầu, máu tươi từ phần cổ tuôn ra như suối, một vòi máu cái cả mét phụt lên, đầu lâu bốn người lăn long lóc trên mặt đất, trên mặt mỗi người vẫn còn đọng lại vẻ thất kinh.

Nhưng vào lúc này từ phía sau lưng của Xuân Đức lại hiện ra rất nhiều cánh tay màu đen, cánh tay kia gầy guộc đen đúa vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt. Những cánh tay kia nhanh chóng chộp về mấy phần thi thể ở trên mặt đất, sau đó rút về.

Cùng lúc từ bên trong cơ thể Xuân Đức tách ra một cái bóng đen, bóng đen kia hình thành một cái đầu của một con ác quỷ. Sau khi lấy về mấy phần thi thể của đám cường giả vừa bị Xuân Đức giết, bóng đen há ra miệng rộng sau đó nuốt vào nhai “ rôm rốp”.

Tiếng xương cốt vỡ nát liên tục quanh quẩn không gian đại điện nơi này khiến cho người người đều rợn cả tóc gáy, đến ngay cả Hải Băng bên cạnh Xuân Đức cũng lùi ra thật xa, khó tin nhìn một màn trước mặt.

Xuân Đức hít hít máu tươi thì cảm thấy có chút phấn khích, trong bụng tự dưng lại cảm thấy đói đói, hắn đưa tay ra phía sau vẫy vẫy.

Bóng đen phía sau lưng hắn hiểu ý liền đưa cho hắn một trái tim, Xuân Đức cầm lấy trái tim đang còn dính máu tươi đầm đìa kia cho vào trong miệng cắn một miếng.

Một miếng này cắn xuống khiến cho mọi người nơi này lần thứ 2 run lên kịch liệt. Cả đám lúc này đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, da gà nổi lên, yết hầu khô khốc, gian nan nuốt từng ngụm nước miếng, ngay đến cả hô hấp lúc này dường như cũng trở nên khó khăn hơn vạn phần, trái tim bọn họ lúc này cũng như là đang bị ai đó bóp chặt lại vậy.

Xuân Đức vừa ăn vừa nhìn mọi người, hắn nhìn đến ai thì kẻ đó liền không tự chủ lùi về phía sau mấy bước.

Xuân Đức sau khi ăn được một được quả tim thì không ăn nữa, hắn ném cho Bóng Ảnh ở phía sau, Bóng Ảnh há miệng cắn đến.

“ Ực”

Nửa quả tim bị Bóng Ảnh nuốt gọn không cần nhai, sau khi nuốt xuống Bóng Ảnh liếm vết máu còn dính ở khóe miệng nhìn người ở đây cười lạnh, hắn không có ý tốt đánh giá mọi người, sau một lát hắn âm lãnh nói:

“ Hắc hắc. Rất thú vị.”

Nói ra một câu không đầu không đuôi xong, Bóng Ảnh liền biến mất. Bầu không khí âm u, lạnh lẽo lúc này cũng giảm đi không ít, có điều hàn ý trong lòng mỗi người càng ngày càng tăng chứ không có giảm đi.

Xuân Đức lúc này không biết từ đâu móc ra một cái khăn tay màu trắng, hắn lấy cái khăn tay kia lau đi vết máu ở khóe môi cùng với hai tay, sau đó lại cất cái khăn kia đi.

Tiếp đó hắn đi tới trước mặt Mộng Vân cười nói:

“ Làm sao, thấy được ta có phải hay không rất vui mừng.”

Mộng Vân lúc này đã suy yếu đến cực điểm, trên người vết thương chồng chất, ấn ký hoa hồng trên mu bàn tay cũng đã ảm đạm gần như không thấy, nàng hữu khí vô lực tức giận đấm cho Xuân Đức một cái vào lồng ngực.

Có điều sức lực nàng cũng không có, một đấm kia đến ngay cả gãi ngứa cũng không đủ.

“ Vui cái đầu ngươi, làm sao bây giờ mới tới, ngươi còn không tới nữa ta liền xong đời.”

Trong giọng nói của nàng mang theo oán khí không ít, hiển nhiên trong lòng cô nàng rất mong chờ Xuân Đức tới sớm nhưng hắn lại tới trễ khiến cho sự mong nhớ hóa thành oán khí.

Xuân Đức nhìn cô nàng như vậy thì cười cười, hắn lúc này vươn tay khẽ chộp, mấy cái ấn ký cấp 2 đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, tiếp sau đó hắn mạnh mẽ cưỡng ép ấn ký kia dung nhập vào bên trong ấn ký bông hoa của Mộng Vân. 

Mộng Vân thấy hắn cưỡng ép dung nhập như vậy thì cả kinh nhưng lúc nàng đang định lên tiếng ngăn lại thì Xuân Đức lại nói:

“ Yên tâm, thứ này đã được Ảnh tinh lọc toàn bộ, không còn chứa tạp chất đâu, thuần túy là lực lượng tinh khiết.”

Mộng Vân nghe vậy thì liền hiểu ra, nàng khẽ gật đầu, ngay khi có được lực lượng mới bổ sung, ấn ký hoa hồng của Mộng Vân liền dần dần sáng lên.

Cùng lúc đó Mộng Vân cũng nhắm mắt lại, phân ra lực lượng vừa hấp thu trị liệu thân thể, dưới tác dụng của “ Thần Dịch Lực” thương thế của nàng nhanh chóng khôi phục. 

Tất cả vết thương lớn nhỏ lấy mắt thường có thể thấy được khôi phục trở lại, hình dạng xấu xí như ma quỷ của nàng lúc này cũng từ từ biến mất, không có mấy vết thương to đùng trên mặt khuôn mặt của nàng trở nên xinh đẹp dị thường.

Mặc dù là tóc tai bù xù đi chăng nữa cũng không thể che giấu hết vẻ xinh đẹp của Mộng Vân.

……

Một lúc lâu sau, chắc tầm vài canh giờ. Mộng Vân lần nữa mở mắt ra, bên trong ánh mắt nàng hiện lên tia sáng khác thường. Ngay khi nàng vừa mở mắt thì giọng nói Xuân Đức đã truyền đến:

“ Làm sao? Ổn rồi chứ.”

Mộng Vân cảm nhận một chút thân thể, lại nhìn ấn ký trên tay của mình nàng gật đầu khẽ nói:

“ Cảm ơn.”

Xuân Đức nhếch môi cười:

“ Dạo này khách sáo với ta vậy, hắc hắc. Ta nhìn cô vẫn là nên tiếp tục khôi phục đi, người đến còn chưa đủ, cái chủ điện này sẽ không mở ra, lúc trước không đâu đột nhiên giết chết mất một đám, lúc đó cô mà nhắc nhở thì ta đã không giết rồi, công bay giờ phải chờ.”

Mộng Vân lườm hắn nói:

“ Ta có nói thì ngươi vẫn giết mà, ta còn không biết tính cách của ngươi sao. Hừ hừ, đã ngươi đến không đủ thì ta tiếp tục khôi phục đây. Nhớ bảo vệ ta.”

Nói xong cô nàng liền nhắm mắt lại tiếp tục trị thương. Xuân Đức ở bên cạnh nghe ra được trong lời nói cô nàng có cái gì đó là lạ, có điều hắn cũng chẳng quan tâm lắm, hắn chỉ cười nhạt, sau đó cũng liền nhắm mắt lại tịnh tâm tu luyện.

Những người khác thấy hai người bọn họ như vậy thì hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là một mảnh nghi hoặc, có điều cũng không ai dám lên tiếng nói cái gì sợ làm Xuân Đức tức giận, đến lúc đó thì hậu quả khó lường rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.