Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1370: Vấn đề phiền não của xuân đức



Ba ngày sau.

Lúc này Xuân Đức vẫn đang ở trong thái bản thể, hắn đang bay trên trời cao tìm kiếm thức ăn cho lão Hắc, cũng là làm tuyệt luôn một lần, lần này hắn đắc tội với thế lực Hắc Sa Lĩnh có thể nói là triệt để rồi. Đã vậy hắn cũng không ngại đắc tội thêm.

Mấy ngày này toàn lực tìm kiếm Xuân Đức lại tìm thêm mười mấy thế lực hải tộc khác, có điều những thế lực này cũng không phải lớn gì, cũng chỉ tầm trung mà thôi, mà cũng không biết có được tầm trung không nữa có khi cỡ nhỏ thôi cũng nên.

Có điều hắn tìm mồi cũng chỉ dám tìm ở gần lục địa, không dám đi ra ngoài xa hải vực, hắn nghe Vô Địch nói đám Hải tộc này biết thay đổi địa hình tạo nên trận pháp tự nhiên, kinh khủng dị thường, có thể gọi về vô hạn thủy quái, cường giả trong một phiến hải vực có thể thông qua trận pháp mà truyền tống đi tới.

Bị lọt vào bên trong đó thì 9 phần cầm chắc chết. Kinh khủng như thế nên Xuân Đức cũng không dám lấy thân đi thử nghiệm, dù sao đối với lời nói của Vô Địch thì hắn hoàn toàn tin tưởng, ai hại hắn chứ tên kia nhất định sẽ không hại hắn.

……

Càng vào gần lục địa thì con mồi ngày càng ít, đôi khi chỉ là một ít hải tộc cấp thấp mà thôi, tu vị có thể nói là thấp đến thảm thương, “ Sinh Tử Cảnh” loại cảnh giới này có bảo hắn giết tập thể còn lười chứ nói gì chỉ dăm ba con.

Không tìm được con mồi thêm, hắn cũng đành quay trở về lục địa mà thôi, dù sao Hải vực lúc này đối với hắn quá nguy hiểm rồi, tùy tiện đi ra mấy tên cường giả đã khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm.

Ở hình dạng bản thể quá mức gây chú ý, vì thế Xuân Đức lại biến về trạng thái nhân loại.

Mà lúc trở về trạng thái nhân loại thì khí tức nguy hiểm trên người hắn liền biến mất, cả người lẫn vật đều vô hại, có thể nói là phế đến cực điểm.

Cái bộ dạng của hắn chỉ thích hợp cho mấy tên thích trang bức đánh mặt hay giả heo ăn thịt hổ mà thôi, chứ người không thích bị làm phiền như hắn lại không hợp. Đám kia thấy hắn vô hại dễ bắt nạt thì cứ liên tiếp tới mà làm phiền, cực kỳ đáng ghét.

“ Giờ làm sao để cho đám con sâu cái kiến kia không dám tới làm phiền mình nhỉ, hay là lúc nào cũng tỏ ra hung ác để mọi người biết mình không dễ trêu chọc. Mà làm như vậy cái đám loi nhoi không sợ chết kia lại càng thích trêu vào, cái đám không não kia thật khiến người thật mệt.”--- Xuân Đức thở dài thườn thượt, hắn có chút không biết nên làm thế nào cho phải. Một loại cảm giác vô lực dâng lên trong lòng hắn.

Bây giờ mà gọi ra mấy tên Hằng Vương Tiên Cảnh làm hộ vệ thì lại chọc cho người chú ý. Mà cái đáng chết nhất là hắn hiện tại không thể phóng chế ra tu vi cao hơn Bất Diệt Tiên Cảnh, không hiểu làm sao hắn càng mạnh thì phỏng chế ra tu vị lại càng yếu, điều này khiến hắn buồn bực không thôi.

Xuân Đức đang lo lắng cái gì thì y như rằng cái đó tới, hắn vừa nghĩ đến cái đám không sợ chết, cứ thấy hắn là như mèo thấy mỡ xúm lại muốn bắt nạt hắn.

“ Tên thiểu năng kia, nơi này là để cho ngươi đứng sao, còn không nhanh tránh ra cho chiến mã tiểu thư nhà chúng ta đi qua.”--- Một âm thanh nam tử trẻ tuổi vang lên.

Trên trán Xuân Đức lập tức xuất hiện mấy vạch đen, hắn cảm giác đây là ý trời rồi, ý trời rồi, cái đám kia quả thực cứ thấy hắn là phải chửi hẳn hoặc nhục mà vài câu thì mới yên.

Trong lòng Xuân Đức thầm nghĩ, đám này là ép ta giết người đây mà, đám chết tiệt.

Hắn xoay người lại lăng không một chưởng nhưng mà khi hắn nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ngựa thì cả người run lên như là thấy ma, chưởng lực khủng khiếp lập tức bị hắn đánh qua bên cạnh.

Đám người ngựa ở phía sau, chỉ cảm thấy một trận hô hấp khó khăn, sau đó chỉ nghe …

“ Ầm ầm ầm…”

Một trận trời rung đất chuyển vang lên. Một phiến địa vực mấy chục dặm nơi xa bị đánh sập xuống. Đám người ở phía sau từ từ quay đầu nhìn sang, nhìn thấy cái một mảnh đại lục mấy chục dặm bị đánh xuống, trên mặt đất xuất hiện một bàn tay năm ngón sâu không thấy đáy thì cả đám sắc mặt trắng bệch.

Nhưng so sánh cảm giác lúc này thì đám người kia kinh ngạc một Xuân Đức liền kinh ngạc mười, mấy chục năm không thấy, cô gái nhỏ cứu hắn trước kia hồi đầu khi mới lên cao thiên lúc này lại lần nữa gặp mặt. Xa nhau một hồi chính là mấy chục năm.

“ Thiên Hoa( Cô gái cứu Xuân Đức lúc vừa lên cao thiên) làm sao lại là nha đầu ngươi?”

Thiếu nữ đang ngồi trên ngựa nhìn thanh niên trước mắt gọi ra tên mình thì cả người lại ngây ra, nàng có chút run run hỏi:

“ Tiền...Tiền...Tiền bối biết ta sao?”

Xuân Đức bị ân nhân hỏi lại một câu thì cảm thấy một trận buồn bực vô cớ, vậy mà người ta quên mình mất tiêu rồi nhưng mà nghĩ lại sau lần trọng sinh, bộ dạng mình thay đổi đi cũng không ít, với xa nhau vài chục năm người ta không nhớ ra mình cũng là điều bình thường.

Xuân Đức gật đầu nói:

“ Ừm. Biết, biết rõ là đằng khác?”

Thiên Hoa nghe vậy thì càng thêm kinh ngạc, nàng dám khẳng định bản thân chưa từng gặp qua ai tuổi trẻ như vậy lại có thực lực mạnh như vậy, với đây cũng là lần đầu nàng tới hạch tâm Bắc Thần Châu, làm sao có thể quen biết cường giả bực này. 

Thiên Hoa lúc này có chút bán tín bán nghi nhưng nghĩ mình cũng chẳng có gì để cho đối phương lừa nên vẫn là hỏi:

“ Không biết tiền bối cao danh quý tánh là gì?”

Xuân Đức suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là mang ra Sói Mập cho cô nàng này nhìn một chút, dù sao Sói Mập từ hồi đó tới giờ cũng chẳng khác là bao, chỉ là béo hơn vài vòng mà thôi.

“ Nhìn chút, thấy nó quen không?”

Xuân Đức gọi ra Sói Mập nhưng vừa gọi nó ra thì khí tức Tinh Vương Tiên Cảnh tứ trọng từ trên người nó tản ra khiến cho đám người Thiên Hoa một mảnh người ngã ngựa đổ, con chiến mã của Thiên Hoa thì trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.

Xuân Đức thấy vậy thì không biết nói gì hơn, hắn quên mất, sói mập trước kia bất quá một con tiểu cẩu mà thôi, Tinh Quân Cảnh không tới, giờ Tinh Vương Cảnh rồi.

Có điều Sói Mập vừa ra, nhìn thấy Thiên Hoa thì cũng liền nhận ra nàng, nó kinh ngạc kêu lên:

“ Thiên Hoa nha đầu, sao chỉ có mình nha đầu ngươi vậy, Hoa Tiên tiểu cô nương kia đâu?”

Nghe được Sói Mập gọi ra tên của bản thân thì Thiên Hoa ngẩng đầu lên nhìn, nàng nhìn con Sói béo ục ịch toàn thân là mỡ trước mắt, nàng suy nghĩ, suy nghĩ một hồi.

Cuối cùng cũng nhớ ra cái gì đó, hai thân ảnh trong ký ức phủ bụi từ lâu của nàng từ từ hiện ra, có điều thân ảnh kia trong trí nhớ của nàng khác xa lúc này, nàng mở to mắt run giọng hỏi:

“Tiểu Kim, Cục Đá?”

Vừa nghe đến cái biệt danh “ Cục Đá” này thì khóe miệng Xuân Đức có giật một hồi. Có điều hắn vẫn là cười nói:

“ Đúng rồi đấy, cuối cùng cũng nhớ ra. Tưởng ngươi quên bọn ta rồi, mà các ngươi đang đi đâu vậy?”

Thiên Hoa nghe được Xuân Đức chính miệng xác nhận thì càng trợn to đôi mắt lên, tuy là trợn mắt nhưng kết hợp với cái bộ dạng há hốc miệng kia của cô nàng nhìn dễ thương cực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.