Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1425: Trị thương



Không gian vong linh tầng 2.

Vừa thấy Xuân Đức đi vào trong này thì lão Hắc liền hỏi thăm: 

“ Làm sao lại bị thương vậy?”

Xuân Đức lúc này ngồi xuống bên cạnh lão Hắc, hấp thụ tinh hoa thiên địa mà lão ấy nhã ra, nghe hỏi vậy thì Xuân Đức đáp:

“ Vận dụng Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia hai lần tiêu hao quá độ thôi không có gì đáng lo, mà lão biết con trùng này là gì không?”

Nói xong Xuân Đức liền mang con “Trùng Vương” ra cho lão Hắc nhìn xem, lão Hắc nhìn một chút thì nói:

“ Ta cũng không biết, nhìn có phần giống Phệ Kim Trùng nhưng không phải, có lẽ đây là một loài biến dị mới.”

Xuân Đức nghe vậy thì gật đầu nói:

“ Không biết cũng liền thôi, chỉ cần biết tác dụng của nó là được rồi, đám này không gì không ăn, toàn thân cứng rắn vô cùng, bị Bóng Ảnh đánh lên thân một đòn toàn lực cũng không nát. Tốc độ tiến hóa cũng siêu việt, ta đang định dùng đàn tang thi đến để nuôi đám này, lão thấy sao?”

Lão Hắc nghe vậy thì có phần kinh ngạc nói:

“ Bọn ăn mọi thứ, ăn xong liền chuyển hóa thành tự thân thực lực luôn sao, cái này ta ngược lại biết một loại có điều nó ở trong sâu chân ma giới kia, đám kia gọi là Vạn Cổ Phệ Ma Trùng, thời kỳ trước ta cũng chỉ là nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy.”

Xuân Đức lúc này nâng lên con trùng vương bảo nó triển lộ ra phòng ngự, lập tức một làn nước mỏng hiện lên bao quanh lấy thân thể nó.

“ Lão nhìn này, Hỗn Độn Thiên Thủy của Long Sát bị nó ăn đấy, vừa ăn xong thì liền có thể chuyển hóa rồi, rất khủng khiếp, mà đám này hầu như hoàn mỹ vô khuyết, thiếu sót duy nhất chỉ có linh trí chưa đủ mà thôi.”

“ Ta định cho nó ăn cả Long Sát cùng Nguyên Ma nhưng mà đang do dự không biết có nên cho nó ăn không, cho nó ăn xong lại mất công kiếm thân thể cho hai tên kia.”

Hắc Ám Ma Thụ nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, tiếp sau đó lão mới nói:

“ Phải xem khả năng chuyển hóa của thứ này, nếu như ăn vào 10 có thể chuyển hóa 6-7 phần thì nên để cho nó thôn phệ hai tên kia, còn không thì thôi.”

Xuân Đức lắc đầu nói:

“ Con trùng vương này khả năng chuyển đổi 5-5, đám lâu nhâu còn lại nhiều nhất 3 thành.”

Lão Hắc nghe vậy thì lập tức nói:

“ Như vậy thì bỏ đi, cứ để như vậy có rồi, tích hợp lại trên người một con trùng cũng không phải cái gì tốt, bây giờ Long Sát cùng Nguyên Ma có thể vừa tách rời, cũng có thể vừa kết hợp cực kỳ thuận tiện.”

Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nói:

“ Vậy thì thôi, mà lão thấy ta nên đặt tên cho nó là gì, ta thấy nó đen đen, đặt tên cho nó là Tiểu Hắc được không. Khà khà.”

Hắc Ám Ma Thụ lập tức phủ quyết nói:

“ Tìm tên khác, thiếu gì tên đặt lại lấy tên của ta. Theo ta thấy mi cứ lấy tên nó là Phệ Thiên Trùng đi. Vừa hay vừa bá đạo.”

Xuân Đức lần này cũng lập tức phủ quyết nói:

“ Thôi dẹp, ta muốn tên nào nghe đơn giản mà gần gũi một chút. Bây giờ có A Ngốc, A khờ, A Manh rồi, thêm à gì nữa đây ta…”

Suy nghĩ một chút, Xuân Đức liền vỗ đùi cái đét nói:

“ Gọi nó là A Trân đi.”

Hắc Ám Ma Thụ nghe hắn nói vậy thì hỏi:

“ Nó có ý nghĩa gì không?”

Xuân Đức lắc đầu cười nói:

“ Không có, chẳng qua thích thì đặt thôi chứ ý nghĩa quái gì đâu.”

Hắc Ám Ma Thụ nghe vậy thì hết biết nói gì cho phải, tiếp sau đó Xuân Đức lại một mình chém gió với con thú sủng mới mà hắn vừa thu nhận, hắn lúc này bắt đầu tạo liên hệ cùng với A Trân.

Hắn cho A Trân ăn máu của bản thân, cùng long nguyên, đợi khi nào hai bên thành lập mối quan hệ vững chắc rồi thì hắn sẽ gỡ bỏ linh hồn nô dịch cho A Trân.

- --o0o---

Thời gian qua nhanh, ba ngày sau.

Nghỉ ngơi ba ngày, Xuân Đức lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, sau khi vừa khôi phục xong thì hắn liền tạm biệt lão Hắc mang theo A Trân đi ra bên ngoài. 

….

Không gian lóe lên một cái, Xuân Đức lúc này đã xuất hiện ở bên ngoài. Nơi đây là một cái tế đàn thật lớn, bên trên có một viên đá màu đen phát ra hắc quang dụ dị, xung quanh viên đá kia bị một loạt phù văn huyền ảo bao quanh nhưng phù văn kia liên tục phát ra ánh sáng huyết sắc thần bí.

Vừa ra bên ngoài thì hắn liền thấy Bóng Ảnh, Nguyên Ma, Long Sát cùng một vài người khác nữa đang cùng một đám người xa lạ giằng co với nhau.

Đám người xa lạ kia cũng chỉ có 8 người, có điều linh áp mà bọn họ tản mạn đi ra vô cùng cường đại, không phải phổ thông tu sĩ Hằng Vương Tiên Cảnh bình thường có thể có được. Cầm đầu những người kia có ba người, hai nam một nữ. Trong ba người thì Xuân Đức cảm thấy có chút quen quen đối với hai người.

Cái mùi hắn lúc này khẽ hít hít mấy cái, ánh mắt nhìn đám người kia dần trở nên băng lãnh.

Xuân Đức vừa xuất hiện thì người nơi đây nhất thời đều chú ý lên hắn, hồn niệm tản ra quét đến quét luôn trên người hắn muốn tìm ra được cái gì đó.

Ngay lúc đám người kia quét hồn niệm lên thân thể Xuân Đức thì cả người hắn bùng lên “Diệt Hồn Diễm”, hồn niệm đám người kia vừa tới gần liền bị đốt rụi, “Diệt Hồn Diễm” lúc này lan theo hồn niệm của đám kia muốn lần theo đốt chết chủ nhân của mấy đạo hồn niệm này.

Đám người phía đối diện cảm giác nguy hiểm lập tức chặt đứt hồn niệm của bản thân. Cả đầu ánh mắt trong lúc nhất thời đều co lại.

Vào giữa lúc đang căng như dây đàn thế này, Xuân Đức lại nói ra một câu sát khí mười phần:

“ Hai người các ngươi là kẻ đã cứu đi Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long đúng không, mùi vị trên hai người các ngươi ta vẫn còn nhớ rất kỹ, bây giờ các ngươi muốn chết như thế nào?”

Giọng nói của hắn mang theo sư lạnh lẽo khiếp người, khiến người nghe vào tai đều cảm thấy toàn thân không khỏe, lông mao dựng ngược.

Một tên nam tử ở bên cạnh Lăng Phàm cùng Bạch Tố Y ánh mắt lúc này cũng híp lại một đường kẻ đánh giá Xuân Đức, hắn lạnh lùng nói:

“ Cuồng vọng tự đại, ngươi tưởng ngươi là ai. Chẳng qua chỉ là một mao đầu tiểu tử còn chưa dứt sữa mà thôi, lại con không biết sống chết muốn giết hai vị Thiên Vương.”

Hắn chỉ vừa nói xong thì bên cạnh hắn Lăng Phàm đã truyền âm nói:

“ Hứa Tài đạo hữu không nên khinh thường, đừng để bộ dạng của người này đánh lừa, tên này cực kỳ nguy hiểm, Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long ở trong tay người này không qua nổi vài chiêu nếu không có bọn ta đến cứu thì có lẽ đã mất mạng.”

Nhưng ngay vào lúc này, Bạch Tố Y ở bên cạnh lại hướng Xuân Đức nói:

“Vị đạo hữu này, lúc trước chỉ là một chút hiểu lầm, chúng ta là nể tình giữa hai phải nên mới cứu hai tên kia một mạng, sau khi biết hai người kia là tham muốn bảo vật trên người đạo hữu, bọn ta đã không còn quan hệ gì với bọn chúng, ta lúc này có thể hướng đạo hữu tiết lộ nơi ẩn thân của hai người kia.”

Nàng vừa nói ra lời này liền khiến cho Lăng Phàm cùng Hứa Tài ở bên cạnh ngẩn ra, không nghĩ tới nàng hiển nhiên bán đứng hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long mà không chớp mắt lấy một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.