Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1438: Tàn phiến thiên xích bích huyết ma bia lại xuất hiện(2)



Đại quỷ vừa chết thì một lần nữa thu nhỏ hình thể hóa thành thanh niên cổ ma, có điều lúc này đây hắn đã thiếu đi một cái đầu, thân thể cũng cứng đơ nằm yên bất động trên mặt đất.

Cùng lúc này, không gian gần đó đột nhiên tách ra, thanh niên lúc trước trộm đi “Ma Bi” lần nữa xuất hiện. Người này không ai khác chính là tên cơ hội nhân lúc cháy nhà ra hôi của Xuân Đức. 

Vừa ra bên ngoài thì ánh mắt hắn liền đảo qua qua khắp nơi nhìn xem viên “Hỗn nguyên thiên tinh” kia ở đâu rồi, rất nhanh hắn liền nhìn thấy một viên tinh thể màu đen hình thoi sáng lấp lánh đang lơ lửng trong hư không.

Không một chút do dự hắn liền chộp lấy viên tinh thể hình thoi kia, vừa cầm vào trong tay thì hắn khẽ ồ lên:

“ Di, thế nào lại không phải là một mảnh của viên cao giai mà lại là một viên hỗn nguyên thiên tinh trung giai nguyên vẹn.”

Xuân Đức kinh ngạc xong thì liền có một cái suy đoán, tên cổ ma này cũng không phải cái gì mà Đại Ma năm xưa bị trấn áp, tên này hẳn là trốn nơi nào ngủ say bao nhiêu vạn năm, đợi tới hiện tại đúng dịp thì tỉnh dậy mà thôi. Nghĩ tới điểm này thì Xuân Đức thấy rất có lý.

Không xoắn xuyết vấn đề trên nữa, hắn lúc này chạy tới bên cạnh thi thể con cổ ma, sau đó đưa tay chọc vào thi thể tên kia tìm tòi đồ vật gì đó, sau mấy cái hít thở thì hắn lôi ra từ bên trong cơ thể tên cổ ma kia một viên đá màu đỏ, vừa mất đi viên huyết thạch này thì thân thể tên cổ ma kia lập tức tan rã, hóa thành đại lượng ma khí tinh thuần.

Ma khí này vừa hiện thì Xuân Đức liền hút khẽ một cái, lập tức đều bị hút vào bên trong cơ thể hắn, tiếp đó liền bị Quỷ Kiếm cắn nuốt sạch sẽ.

Đám người còn sống thấy một màn như vậy thì đều là ngây ra mà nhìn. Mãi sau khi nhìn thấy Xuân Đức đi tới bên cạnh hai tên Thánh Sứ thì đám người của Phong Ma Điện mới tỉnh hồn lại.

“ Dừng tay ngươi muốn làm gì.”

Xuân Đức nghe tiếng quát thì đến nhìn một cái cũng lười nhìn, hắn tùy tùy tiện tiện quay qua dùng tay chém nhẹ một cái, lập tức từ bên trong tay hắn bay ra hai đạo hắc mang hình bán nguyệt.

“ Bùm bùm…”

Hai đạo hắc mang kia trong nháy mắt xuất hiện trước thân thể người vừa lên tiếng, sau đó chém hắn ra thành bốn khúc, máu tưới vẫy trời cao chết không nhắm mắt.

Tiếp đó Xuân Đức lại như không có việc gì, tiến tới bắt lấy hai tên Thánh Sứ đang hôn mê nằm trên mặt đất ném vào bên trong không gian vong linh.

Làm xong hắn lại nhìn người nơi đây, ánh mắt hiện lên sự bất thiện, bị ánh mắt hắn nhìn qua đám người nơi đây đều là sợ hãi không thôi, một đám không tự chủ lùi về phía sau.

Khẽ nhếch môi cười tà ác, Xuân Đức hỏi: 

“ Các ngươi có ai muốn sống không? Muốn sống thì nghe theo lệnh ta, còn chán sống thì ta cũng tiện tay tiễn các ngươi đi quy thiên luôn.”

Lúc trước luồng sóng năng lượng từ tên thanh niên cổ ma đã loại bỏ tất cả cặn bã dưới Hằng Vương Tiên Cảnh rồi, vì vậy ở nơi này chỉ còn một đám yêu ma Hằng Vương Tiên Cảnh cùng một đám tu sĩ Hằng Vương Tiên Cảnh mà thôi. 

Đám người kia nghe hắn hỏi thì thì lập tức có người bất mãn có điều người kia lại cũng không dám nói cái gì, dù sao sống tới hiện tại ai cũng biết người thiếu niên nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược kia chính là một tên đại ma đầu, so với đám ma tộc hung tàn còn muốn hung tàn hơn gấp vạn lần.

Cũng không cần suy nghĩ quá lâu, liền có người dẫn đầu thuần phục.

Một nam tử bộ dạng có vẻ hèn mọn, thân hình thấp bé, mắt híp tai chuột lúc này tiên lên phía trước quỳ xuống hướng Xuân Đức dập đầu nói:

“ Tiểu nhân Mặc Văn Khoa nguyện thuần phục đại nhân.”

Có người dẫn đầu liền có người thứ hai, có người thứ hai thì sẽ có người tiếp theo.

“ Tiểu nhân Trịnh Xán nguyện thuần phục đại nhân.”

“ Tiểu nhân Tô Tiểu Mai nguyện thuần phục đại nhân.”

“ Tiểu nhân Nguyên Hải Sâm nguyện thuần phục đại nhân.”

……

“ Tiểu nhân Đặng Văn Bắc nguyện thuần phục đại nhân.”

“ Tiểu nhân Lẫm Vĩ Dạ nguyện thuần phục đại nhân.”

“ Ta tên Hổ Bào, Hổ Ma nhất tộc cũng nguyện thuần phục đại nhân.”

Cuối cùng là một đám đều tới đầu nhập dưới trướng Xuân Đức, nghe hắn sai khiến. Cũng không thấy ai vì tôn nguyên của bản thân mà sống chết không hàng cả.

Cười cười, Xuân Đức nói: 

“ Tốt, rất tốt, các ngươi sáng suốt đây, lúc trước ta còn tưởng các ngươi đều là xương cứng muốn thu phục các ngươi lại phải giết thêm vài người nhưng xem ra không cần rồi. Được rồi, bây giờ các ngươi đều vào trong không gian của ta, trước hết làm quen nơi ở mới sau này, khi nào có việc lại sẽ gọi các ngươi.”

Nói xong thì Xuân Đức liền phất tay một cái, thu toàn bộ đám cường giả cùng mấy đầu quái vật nơi này vào trong. Không gian.

Sau khi đã thu mọi người vào trong không gian vong linh, lúc này hắn mới đi tới bên cạnh cái hố, nơi lúc trước là để thi cốt của con Địa Ngục Băng Long.

Xuân Đức lúc này chờ đã có chút sốt ruột, hắn đợi mãi mà không thấy thứ bị phong ấn phía bên dưới bò ra khiến nội tâm hắn ngứa ngáy không thôi.

Đi tới bên cạnh, nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy một cái hố to lớn vô cùng, bên trong liên tục phun ra ma khí.

“ Ảnh, đệ nói xem chúng ta bây giờ có nên đi xuống nhìn chút không, nhìn xem thứ phong ấn bên dưới là cái gì.”

Vốn tưởng rằng Bóng Ảnh sẽ nói là đi nhưng không ngờ lần này Bóng Ảnh lại nói khác.

“ Đại ca trước tiên vẫn là nên khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh lại nói, đệ ẩn ẩn cảm thấy phía bên dưới không tốt lành gì đâu, trước tiên cho vài con tang thi đi dò đường đi. Thời gian ca nghĩ ngơi thì cho đám Thái Cổ Phệ Ma Trùng đi ăn quanh đây, cũng không tốn thời gian.”

Nghe được câu trả lời này thì Xuân Đức thoáng cái kinh ngạc.

“ Ảnh, đệ đổi tính từ khi nào thế?”

Bóng Ảnh cười hắc hắc nói:

“ Ngạc nhiên phải không, lời này cũng không phải đệ nói đâu, là Mộng Vân cô gái nhỏ kia nói đấy, nàng ta dự đoán đại ca kiểu gì cũng hỏi như vậy nên dặn đệ trước mà. Với đệ cũng cảm thấy có lý.”

Xuân Đức nghe vậy thì khẽ ồ lên, sau đó gật đầu nói:

“ Ừm, cũng không sai, đúng là ca có chút nôn nóng rồi, đã vậy khôi phục trước lại nói sau.”

Xuân Đức nói xong thì liền thả ra đàn “ Thái cổ Phệ Ma Trùng” cho bọn nó đi ăn quanh đây, còn hắn thì chui vào bên trong không gian vong linh khôi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.