Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1516: Chiến đường người tới



Tịnh Hà đạo sư sau khi nghe xong hai người Ngưng Sát cùng Xuân Đức giới thiệu thì hết ý, lúc này nàng cảm thấy không nên bày vẽ ra cái gì làm quen cả.

“ Khụ khụ.” Lúc này nàng khẽ ho nhẹ một tiếng sau đó nói: 

“ Xem ra mọi người từ từ làm quen lẫn nhau cũng được, bây giờ chúng ta nói tới mấy vấn đề chính.”

“ Cái thứ nhất. Về sau cứ cách 3 ngày sẽ có một khóa học tại đây, ta sẽ giảng giải lý thuyết tu luyện cho mọi người, đồng thời hướng dẫn mọi người về cách nhanh chóng đề cao thực lực tự thân. Trừ việc đó ra, tại Thiên Ma Viện chúng ta có 3 khu vực luyện tập phục vụ toàn thời gian, mọi người có thể tùy ý sử dụng.”

“ Cái thứ 2 là, cái này tạm thời ta còn chưa nghĩ ra, khi nào ta nghĩ ra sẽ nói cho mọi người biết, hiện tại chúng ta sẽ thực hành ngưng luyện ra Thiên Tinh.”

Vừa nói thì nàng vừa làm mẫu, nàng chậm rãi đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên, sau một lát, trong lòng bàn tay xuất ra một quang cầu màu trắng, quang cầu kia lúc đầu còn rất mờ nhạt nhưng không qua bao lâu thì sáng chói lòa.

Quang cầu theo ý niệm của nàng bay lên trên hóa thành một ngôi sao nhỏ. Nhìn ngôi sao nhỏ nàng nói:

“Đây là Thiên Tinh, mọi người muốn tu luyện Thiên Tinh thì phải để cho linh hồn lâm vào trạng thái tĩnh lặng, loại bỏ toàn bộ tạp niệm, đem linh hồn lực tụ tập vào trong bàn tay. Thiên Tinh phát ra ánh sáng càng mạnh, chứng tỏ linh hồn người ngưng tụ ra nó càng mạnh, trùng kích đến Hằng Vương Cảnh cảnh giới càng dễ dàng. Hiện tại mọi người thử đi.” 

Nghe nàng nói vây, đám môn đồ phía dưới liền không kịp chờ ngay lập tức tiến hành cảm ứng Thiên Tinh, một đám bắt chước động tác của Tịnh Hà, tay phải duỗi về phía trước, đem hồn niệm đều tập trung hết vào lòng bàn tay. 

Có điều nhìn TỊnh Hà làm thì đơn giản,nhưng đám này thì làm gì có chuyện thoáng cái liền ngưng tụ đi ra, chỉ thấy đám kia hai mắt nhắm nghiền, nhăn mày cả buổi mà chẳng thấy nổi một tia quang mang lóe lên chứ đừng nói quang cầu.

Đúng lúc này, ở bên cạnh Xuân Đức, Ngưng Sát là người đầu tiên ngưng hồn đi ra, trong tay nàng quang mang mờ nhạt xuất hiện, có điều nàng ta chỉ có thể duy trì một chút liền biến mất.

Nhìn thấy như vậy một màn thì trong mắt Tịnh Hà đạo sư hiện lên vẻ tán thưởng, nàng nở một nụ cười làm say lòng người.

Sau khi Ngưng Sát thành công bước đầu ngưng tụ đi ra quang cầu thì tiếp sau đó chính là Tịnh Vân lão quái trùng sinh.

Ở bên cạnh Thương Lâm ở bên cạnh mở mắt ra, vừa mở mắt ra thì đã phun ra một câu nói tục.

“ Đậu móa. Ta làm sao cứ nhắm mắt lại thì đều nhìn thấy mỹ nữ như thế này, làm sao mà thanh tĩnh cho được, ta từ bỏ, cái này khó quá không chơi.”

Tịnh Vân quay qua nhìn Thương Lâm sách sách cười quái dị nói:

“ Tâm tư ngươi không thuần khiết thì làm sao có thể ngưng tụ đi ra, phải giống như ta đây, rời xa hồng trần chuyên tâm tu luyện.”

Thương Lâm không phục nói:

“ Lão Vân ngươi nhìn, tên tiểu bạch kiểm Khúc Hồn đều có thể ngưng tụ đi ra, hắn suốt ngày ở trong mấy cái vựa trái cây không hiểu làm sao mà tâm lại có thể thanh tĩnh được.”

Tịnh Vân quay qua nhìn Khúc Hồn, quả nhiên tên kia vậy mà cũng đã ngưng tụ đi ra Thiên Tinh, đã vậy còn không thua kém gì hắn.

Theo bản năng hắn lại nhìn qua Xuân Đức một cái, không nhìn thì thôi, vừa nhìn khóe miệng hắn liền co giật mấy cái, chỉ thấy trong tay Xuân Đức lúc này hồn niệm đã ngưng tụ nhưng cũng không phải ngưng tụ thành quang cầu như mọi người mà nhưng tụ thành thân ảnh một cô gái.

Hơn nữa cô gái kia còn rất sống động, có biểu cảm giống người thật, lúc này cô gái kia đang mỉm cười ánh mắt mị mị nhìn Xuân Đức.

Tịnh Vân thấy vậy thì trong lòng thầm nghĩ “ Tên này đến cùng là tu vi gì đây, ta dự đoán hắn là Hằng Vương Cảnh nhưng nhìn khả năng thao túng linh hồn đã tới mức thượng thừa thế này thì tu vi có khả năng còn cao hơn.”

Ở phía bên trên, Tịnh Hà nhìn thấy vậy một màn nhưng cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao vị Vô Tà môn đồ mới này có liên quan đến vị đại nhân kia, hắn không có được năng lực như vậy mới là lạ đây.

…. 

Thời gian đi qua một giờ sau, toàn bộ mọi người nơi đây đều đã ngưng tụ ra Thiên Tinh, chỉ là độ mạnh yếu khác nhau, với sau khi ngưng tụ ra thời gian duy trì cũng khác nhau, đa phần mấy cái hô hấp liền băng toái, chỉ có mấy người Ngưng Sát, Tịnh Vân lão quái, Khúc Hồn, Xuân Đức cùng thêm một vài người nữa là thời gian duy trì hơi lâu một chút.

Nhìn thấy thành tích như vậy Tịnh Hà đạo sư rất vui vẻ, lúc này nàng mỉm cười nói:

“ Mọi người làm rất tốt, còn hơn cả ta mong đợi, tất cả mọi người có thể ngưng tụ đi ra Thiên Tinh chứng tỏ tư chất hơn người, thành tựu về sau bất khả hạn lượng. Hôm nay học tới đây liền kết thúc, ba ngày sau mọi người tới đây để vào bài học chính. Sau khi trở về cũng không được lười biếng nhất định phải chăm chỉ tu luyện. Nghe rõ chưa?”

“ Rõ, nhất định sẽ không làm đạo sư thất vọng.”--- Tất cả mọi người đồng thời hô lớn một tiếng.

Tiếp đó Tịnh Hà đạo sư liền rời đi trước, nàng đi rồi lúc này mọi người cũng lục tục đứng dậy rời đi.

Ngưng Sát lúc này đứng dậy nhìn Xuân Đức hỏi:

“ Ngươi muốn đến nơi của ta ở chung không?”

Một câu nói vô cùng nhạy cảm, có điều rơi vào trong tai một tên không biết cái gì là tình yêu như Xuân Đức cũng giống như uống nước ốc:

Hắn ngáp dài một cái nói:

“ Lười lắm, hôm nay ta mới từ chỗ sinh tử chiến đài kia chơi một hồi cảm thấy mệt, ta trước về nhà ngủ, khi nào có thời gian lại đi qua chỗ ngươi chơi.”

Ngưng Sát nghe nói đến “Sinh Tử Chiến Đài” thì hứng thú nói:

“ Ngươi cũng biết nơi kia sao, ta rất thích nơi kia, khi nào hai chúng ta đi cùng nhau tổ đội chiến đấu không?”

Xuân Đức nghe vậy thì nhìn qua ba người Tịnh Vân, Thương Lâm, Khúc Hồn nói:

“ Mai đi cùng không, ta thấy các ngươi thiếu ma thạch nơi kia kiếm dễ lắm, hôm nay ta mới kiếm được một số lớn.”

Khúc Hồn nghe Xuân Đức mời chào thì có rụt đầu lại nói:

“ Ta không….”

Hắn còn chưa nói xong thì đột ngột im lặng mà dừng, tại vì lúc này đây đột nhiên xuất hiện một nữ tử, nữ tử này trên mặt có một vết sẹo ngang mặt hủy hoại toàn bộ khuôn mặt của nàng, từ trên người nàng ta tản mạn ra một loại huyết tinh khí tức khiến cho người ta hít thở không thông.

Không những bọn họ hít thở khó khăn mà đến cả Xuân Đức cũng là như vậy, đứng trước nữ tử này hắn cảm thấy hô hấp bị trì trệ,ánh mắt của hắn cũng không khỏi co rụt lại, hắn ngửi được mùi vị nguy hiểm trên người nữ tử này.

Trong lòng Xuân Đức không khỏi lộp bộp một tiếng, hắn đang nghĩ tên này sẽ không phải tới tìm mình đấy chứ thi nữ tử kia đã liền hỏi:

“ Vô Tà là người nào?”

Giọng nói mang theo một loại ngang tàng bá đạo vô cùng, âm thanh nàng tuy không quá lớn nhưng ai cũng nghe thấy, thanh âm nàng nói ra rót vào bên trong đầu mỗi người, mỗi người nghe được thanh âm kia thì không khỏi cả người phát run.

“ Là ta, có chuyện gì không?”--- Xuân Đức có phần buồn bực hỏi, hắn đang thầm nghĩ mình lại trêu chọc ai rồi. Làm sao lại có người tới cửa tìm trả thù.

Nữ tử nghe vậy thì cao cao nhìn xuống đánh giá Xuân Đức, trong mắt nàng quang mang chớp động không ngừng, nàng gật đầu nói:

“ Ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn muốn tốt hơn vài phần, ở trước mặt ta mà còn có thể biểu lộ ra bình tĩnh cùng thong dong như vậy quả thực hiếm thấy. Tốt lắm, đây là thân phận lệnh bài mới của ngươi. Một tháng sau theo chỉ dẫn ở bên trong lệnh bài tới gặp ta.”

Vừa nói thì nữ tử kia vừa vỗ vai hắn, sau đó đưa cho hắn một cái huyết sắc lệnh bài, bên trên có một chữ “Chiến” to đùng. Sau khi đưa lệnh bài cùng nói với Xuân Đức vài câu thì nữ tử kia liền rời đi, biến mất không thấy tăm hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.