Cân Cả Thiên Hạ

Chương 166: Có người tới cầu hôn



Sáng ngày hôm sau

Bên ngoài phòng của Thanh Trúc bây giờ đang đứng mấy người, già có, trẻ có, trung niên cũng có, còn có 4 người hàng xóm kế bên nữa. Mọi người đang ồn ào không biết được là bàn tán cái gì nữa. Một người nam tử nhìn độ trung niên nhân, khí thế bất phàm đạo với mấy người bên cạnh

" Các vị đợi một chút để ta đi vào trong gọi tiểu Trúc ra ngoài "

Một thanh niên anh tuấn, tiêu sái tiến lên chắp tay hơi cúi đầu đáp " bá phụ việc này người cứ để con".

Trung niên nhân nhìn cậu thanh niên trước mặt cười đạo " hai đứa cũng là thanh mai trúc mã, nó còn quen thuộc tiểu tử ngươi còn hơn cả lão cha như ta đây. Vậy thì làm phiền tiểu tử nhà ngươi rồi ".

" Phong nhi không dám"

" Khách khi làm gì cũng sắp thành người một nhà rồi, haha, đi vào trong gọi nó ra đi " Người trung niên sang sảng cười lớn"

Thiếu niên kia cũng mỉm cười, tiến lên về phía trước gõ cửa phòng. Gõ cửa vài cái thì hắn đứng yên ở đó đợi người ra mở cửa.

Phía sau đám người Cổ Phàm, Công Dương Tuấn, Lăng Thiên và Lăng Mai đang cầu bình an cho tên đi gõ cửa kia, bọn họ mong người ra mở cửa sẽ không phải tên ngày hôm qua. Thấy hai đứa nhi tử của mình hành động kì quặc, trung niên nhân khi trước lên tiếng hỏi

" Mấy đứa tiểu quỷ các ngươi lại dang bay trò gì thế ".

Cổ Phàm thành thật đạo "Lăng bá bá, bọn con đang cầu sự bình an cho Trần Phong ca ca".

" Ta thấy Trần Phong tiểu tử kia khí huyết thịnh vượng, không có ẩn tật gì cả, có gì mà phải cầu bình...."

Trung niên còn chưa xong câu thì cánh cửa phòng Thanh Trúc bỗng nhiên mở ra, cùng lúc đó thanh niên có tên Trần Phong kia bay thẳng ra ngoài xa. Tiếp theo đó tất cả mọi người đều mộng, một thiếu niên trong ngực còn ôm một tiểu nữ hài đi ra khỏi căn phòng trước mắt, quát lên với mọi người.

" Các ngươi những người này đều bị sao à, mới sáng sớm tinh mơ tới phòng người ta gõ cửa ầm ầm, còn tụ tập một đống thế này để làm gì, có cho người ta ngủ hay không? nhìn cái gì mà nhìn, ta nói không đúng sao, cái hành vi phá hoại giấc ngủ của người khác là hành vi vô cùng thương thiên hại lý, loại người như các ngươi ra ngoài trời không đánh thì thánh cũng đâm. Bây giờ thì biến về nơi sản xuất, đừng để ta cho các ngươi biết thế nào mới là xương thì ngọt,thịt nhiều chất dinh dưỡng".

Nói xong thì hắn lại khép cửa lại vào ngủ tiếp, để lại đám người mộng bức ở bên ngoài. Trong khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xẩy ra một đạo bóng xanh nhanh như thiểm điện lao tới nơi này.

Người tới là Thanh Trúc, nàng vừa đi luyện kiếm pháp về, tới đâu thì thấy mọi người đứng ngẩn ra, trên mặt đất thì còn có Trần Phong đang ngồi chữa thương, thì thoảng lại nôn ra ngụm máu. Lại gần hỏi Thanh Mai

" Có chuyện gì vậy muội muội, mọi người sao cứ như người mất hồn thế này, cứ nhìn vào phòng của ta trừng trừng, có chuyện gì sao?"

Thanh Mai thấy tỷ mình vội kéo qua một bên nhỏ giọng đạo " Tỷ về muộn quá không thấy cảnh lúc nãy, Trần Phong ca ca gọi tỷ không biết có việc gì, kết quả tỷ thì không ra mở cửa mà tên hôm qua ra mở cửa, chưa chào hỏi gì đã cho Trần Phong ca ca một đạp vào bụng, còn chửi tất cả mọi người một chập rồi lại quay vào ngủ tiếp"

" Tỷ sáng nào cũng ra mạn rừng luyện kiếm pháp, truyện này tại sao muội không nói cho mọi người biết "

" Hì hì, muội muốn xem tên xấu xa kia sẽ làm gì khi bị ngươi làm phiền thôi".

Thanh Trúc "......".

Sau giây phút ngỡ ngàng, một ông lão chạy lại chỗ tên không may bị ăn đạp kia hỏi thăm " Phong Nhi cháu không sao chứ ".

Thiếu niên lắc đầu, chậm rãi đạo " không sao, người kia chỉ đơn thuần dùng man lực không có khả năng làm bị thương ta". Nói xong với ông lão thì thiếu niên cũng đứng dậy, tiếp tục đi về phòng Thanh Trúc định mở cửa ra, tìm cái tên đánh lén mình tính sổ.

Khi hắn tiến lên định mở cửa phòng ra thì bị một bàn tay to từ phía sau lưng nắm lấy bả vai, Quay đầu lại hắn thấy vị Lăng bá bá kia đang giữ hắn lại. Nghi hoặc hắn hỏi

" Tại sao ".

Trung niên nhân lắc đầu đạo " ngươi muốn sống thì đừng mở ra, người bên trong không phải kẻ thiện nam tín ngữ gì đâu, chọc hắn điên lên, kẻ đó ra tay giết tiểu tử ngươi thì lão tổ nhà các ngươi cũng chỉ có thể giúp ngươi đi nhặt xác".

" Kẻ nào mà lại có năng lượng lớn như vậy? trong tông môn từ khi nào xuất hiện nhân vật như vậy mà ta không biết " Dù không cam lòng nhưng hắn vẫn thu tay về

" Chuyện này thì tiểu tử ngươi nên về hỏi lão đầu gỗ phụ thân ngươi ấy, còn chuyện cầu hôn ngươi cứ tìm tiểu Trúc mà nói chuyện nó mà đồng ý thì chúng ta nhà họ Lăng cũng sẽ tác thành cho hai đứa các ngươi, nó đang ở phía sau nói chuyện với tiểu Mai kia kìa ngươi đi tìm nó đi"

" Vậy tiểu tử xin cảm ơn bá phụ trước". Nói cảm ơn xong, Trần Phong nhanh chân đi lại nơi có Thanh Trúc và Thanh Mai đang bàn luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.