Cân Cả Thiên Hạ

Chương 779: Người lương thiện nhưng dòng đời xô đẩy



Vài ngày sau.

Lúc này đây bên trong gian nhà nhỏ, Xuân Đức lại một lần nữa tỉnh lại, thực ra nói tỉnh lại cũng không đúng lắm, vì hắn chưa bao giờ có một giấc ngủ đúng tiêu chuẩn cả, ngoại trừ lúc ở bên trong không gian vong linh, còn ở bên ngoài hắn luôn phải phân ra một ít linh hồn để đề phòng có trường hợp bất ngờ xảy ra.

Ngồi dậy vươn vai một cái, vặn thân mấy lần sau đó hắn mới đứng dậy đi ra khỏi gian nhà nhỏ, vừa ra bên ngoài thì đã thấy Sói Mập đang nằm ngửa bụng phơi nắng. Tiến lại hắn dùng chân đá đá nhẹ mấy cái vào bụng mỡ của Sói Mập. 

Bị đá tỉnh lúc này đây Sói Mập mới lười biếng mở mắt ra, khi nhìn thấy Xuân Đức thì nó mới lấy lại một chút tinh thần, nó có phần uể oải nói:

" Chủ nhân, người ngủ dậy rồi à? "

Xuân Đức gật gật đầu sau đó nhìn nó hỏi:

" Làm gì mà nhìn mập mạp ngươi có vẻ uể oải quá vậy? Sẽ không phải mấy ngày này bị đói nên thành ra như vậy chứ? "

Lật người trở lại, Sói Mập đáp:

" Không có, tại tiểu Kim mấy ngày này ăn có hơi nhiều nên cảm thấy hơi khó tiêu đó mà. Chủ nhân không biết đâu mấy ngày này người đi tới nơi đây rất nhiều, tranh đấu liên tục xảy ra, người chết cũng không ít. Tiểu Kim nhanh trí đợi khi người còn sống rời đi thì ra ngoài ăn mấy cái xác nằm trên mặt đất."

Nghe thế thì Xuân Đức lúc này cũng nhìn xuyên qua mê trận nhìn ra bên ngoài nhìn về nơi cốc khẩu, thấy ở trước cửa ra vào nơi u cốc đang có khá nhiều tu sĩ của các chủng tộc khác nhau, bọn họ đang tranh nhau đi vào bên trong.

Nhìn thấy vậy một màn thì hắn khẽ cười. Vừa vuốt ve bộ lông của Sói mập hắn vừa nói:

" Nhìn thấy chưa mập mạp, ta nói là sẽ có trò vui để xem mà. Ngươi nói bây giờ chúng ta có nên góp một ít tiết mục cho trò chơi càng thêm náo nhiệt không? "

Sói Mập tò mò hỏi:

" Chủ nhân muốn làm gì? "

Xuân Đức lúc này khuôn mặt xuất hiện một nụ cười mười phần tà ác, hắn hắc hắc cười nói:

" Cho đám kia một ít mồi ngon sau đó nhìn cả đám chém giết nhau. Nhìn máu tươi tuôn xối xả cũng là một thú vui tao nhã. Đi nào, trước tiên xem chút địa hình bên dưới đã."

" Vâng. chủ nhân."-- Sói Mập hưng phấn đáp ứng. 

Sau đó hai chủ tớ liền triệt đi trận pháp che giấu nơi đây, tiếp theo Xuân Đức tiến vào trạng thái ẩn thân, hắn cũng thi pháp lên người Sói Mập cũng giúp cho nó tiến vào ẩn thân trạng thái giống hắn rồi cả hai cùng nhau đi tới lối vào u cốc nơi kia.

Ban đầu Sói Mập còn lo lắng sẽ bị người phát hiện nhưng khi nó chạy vòng quanh những người nơi đây mà không bị ai phát hiện thì nó mới thôi lo lắng( Nếu mà bị phát hiện thì trò chơi sẽ mất vui, còn những người ở nơi đây thì chưa xuất hiện người nào có thể uy hiếp hai chủ tớ nhà Xuân Đức cả.)

.....

Xuân Đức sau khi đi vào bên trong hang động tối tăm này thì liền dùng hồn niệm ẩn giấu quan sát địa thế nơi đây, hồn niệm hắn kéo dài, kéo dài. Mãi sau một lúc lâu thì hắn mới nhìn thấy vị trí của Hồ Nhất Khôn.

Vị trí nơi đang đứng của Hồ Nhất Khôn lúc này đang tại một cái hồ cực lớn bên dưới lòng đất, nước hồ đen xì một màu, giữa hồ thì có một hòn đảo nhỏ, bên trên hòn đảo kia dễ dàng có thể nhìn thấy được một cây thực vật cao mấy trăm mét, khắp thân cây mọc ra vô số bông hoa kì lạ, trên bông hoa xuất hiện những khuôn mặt người, tiên thú, các kiểu.

Nếu như hắn không lầm thì đây chính là Sinh Hồn Hoa, có điều hắn cũng không ngờ là nó lớn đến vậy, lúc đầu hắn nghĩ Sinh Hồn Hoa chỉ là một bông hoa nho nhỏ thôi chứ, ai ngờ nó lớn đến vậy.

Lúc này đây ở xung quanh bờ hồ đang có một số lượng lớn tiên tu, quỷ tu, ma tu, cũng không rõ vì sao những người này còn chưa đi qua hòn đảo bên kia, có lẽ là do có nguy hiểm bên trong hồ.

Đang quan sát tình thế Hồ Nhất Khôn bỗng dưng cảm thấy lạnh hết sống lưng, lông tơ dựng ngược, hắn không tự chủ được run lên liên hồi. Đồng bạn ở bên cạnh thấy hắn vậy thì an ủi:

" Mấy vị đại nhân sẽ có cách vượt hồ, không đến nỗi bắt chúng ta hi sinh mạng sống vô ích đâu."

Hồ Nhất Khôn lúc này chỉ là cười khổ, hắn nhìn đồng bạn bên cạnh gật gật đầu. Trong lòng hắn thì nào đâu có lo lắng việc vượt hồ, hắn lúc này đang lo lắng người kia. 

Cảm giác của hắn rất nhạy, lúc trước hắn cảm giác đang có một người nhìn hắn, cái loại cảm giác không rét mà run kia hắn không có lầm đi đâu được, hít một hơi thật hắn thầm tự nhủ:

" Còn 3 ngày, ta còn có ba ngày, cơ hội ta vẫn còn."

.....

Xuân Đức sau khi quan sát hết địa thế nơi đây thì mỉm cười, lựa nơi có đông người nhất hắn mang theo Sói Mập nhanh chóng đi tới.

Không qua bao lâu hắn đã xuất hiện tại cái hồ nước đen kia, hắn lúc này vỗ vỗ đầu Sói Mập nói nhỏ.

" Nhìn này, hắc hắc." 

Nói xong hắn vung tay lên, một đám mây độc tố hình thành, từ đám mây kia vô số độc khí hóa thành rắn nhỏ lặng yên không một tiếng động bò tới gần đám người đang vây xem quanh hồ.

Ngay khi đám rắn nhỏ hình thành từ độc tố bản nguyên của Xuân Đức tới gần đám người kia thì bọn chúng ngay lập tức tấn công. Bọn nó tìm đúng nơi yếu hại mà cắn.

Trong lúc nhất thời nơi đây náo nhiệt vô cùng, vô số người hoảng hồn la toáng lên.

" A a a a a a a. Có rắn, thật nhiều rắn, mọi người cẩn thận."

" Á, nó cắn vào tiểu đệ đệ của ta."

" Nhanh tiêu diệt bọn nó."

Những người bị cắn ngay lập tức biến đổi, cơ thể bọn họ to lên, vai u thịt bắp, răng mọc dài ra, bàn tay biến thành lợi trảo, cả cơ thể được bao phủ trong làn sương mù màu xanh. Sau đó những người này lại hướng về đồng bạn bên cạnh của mình mà cắn.

Những người chưa bị cắn thấy vậy một màn thì chẳng quản gì nhiều, có bảo vật gì thì liền mang ra mà dùng, có bí pháp gì thì cũng lôi ra mà đánh.

Ngay lập tức vô số tiên thuật sát chiêu, quỷ thuật sát chiêu, yêu thuật sát chiêu được đánh ra.

Ầm ầm ầm.

Vô số tiểu xà( rắn nhỏ) chưa kịp làm gì thì liền bị giết chết, rất nhiều người không bị biến dị cũng bị đồng bạn của mình hạ sát thủ. Một số lớn người lại bị ép cho nhảy vào bên trong hồ nước đen kia.

Ngay lập tức hồ nước đang tỉnh lặng đột nhiên dậy sóng, ngay sau đó một màn kinh người phát sinh, Xuân Đức nhìn thấy cảnh kia cũng phải ngây người ra.

Những người bị rơi vào bên trong hồ nước đen, vừa rơi vào cái liền không thấy bóng dáng đâu cả, cứ giống như biến mất vậy, chưa hết tiếp theo đó rất nhiều con cá bé như ngón tay cái, toàn thân đen xì lao ra khỏi mắt nước.

Cắn về phía đám người đang ở gần bờ, trong chớp mắt những người này không còn cái gì hết, đám ca kia sau khi thịt xong thì lại lớn hơn một chút. Màu sắc đen hơn.

Cứ ngỡ lên bờ bọn nó sẽ di chuyển chậm chạp, ai dè đám cá này học khinh công hết rồi khi lên bờ vẫn bay như chim vậy, thoáng cái nơi này biến thành lò sát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.