Cân Cả Thiên Hạ

Chương 859



Xuân Đức lúc này cũng không có mở mắt ra, tay hắn đưa lên bắt về phía đoàn khói màu đen kia, tốc độ của hắn so với đoàn khói đen kia là không thể so sánh, quá nhanh. Đoàn khói đen kia không kịp làm ra bất kì phản ứng nào thì bị hắn chộp vào trong tay, một luồng tà quang bao trùm lấy đoàn khói đen khiến cho nó không thể thoát ra ngoài.

Sau khi đã bắt được đoàn khói đen kia thì hắn lúc này mới mở mắt ra, nhìn đoàn khói đen hắn cười lạnh nói:

" Chỉ bằng chút bổn sự như vậy đã muốn khống chế ta rồi sao. Ngươi thật sự làm ta rất buồn cười."

Nghe được lời hắn nói thì đoàn khói đen kia vậy mà lại huyễn hóa ra khuôn mặt của một người đàn ông, khuôn mặt kia nhìn hắn lạnh lùng lên tiếng:

" Ngươi là kẻ nào? "

Xuân Đức khẽ nhếch mép cười tà, tay hắn khẽ bóp một cái, khuôn mặt được hình thành từ đoàn khói đen kia " rít lên " một tiếng thê lương sau đó liền tán loạn ra biến về một đám khói đen như lúc ban đầu.

" Một tia phân hồn cũng dám lên mặt với ta nếu không phải vì ngại chọc tới phiền toái không cần thiết thì ta đã sớm giải quyết ngươi, ngay cả bản thể của ngươi đối mặt với ta thì ta một tay cũng có thể bóp chết."

Tâm niệm vừa động, ngay lập tức Quỷ Kiếm liền xuất hiện ngay bên cạnh hắn, vừa ra bên ngoài thì Quỷ Kiếm liền mở mắt ra, một vài sợi xúc tu bắn tới đoàn khói đen kéo nó vào bên trong mắt quỷ, mắt quỷ nhắm lại đoàn khói đen kia cũng xem như vĩnh viễn biến mất.

Nhìn thấy một màn như vậy thì hắn khẽ cười, A Manh sau khi tiến lên trí tuệ trung cấp thì thông minh hơn rất nhiều, có thể giúp hắn xử lý nhiều việc hơn.

Sau khi vuốt ve Quỷ Kiếm thêm một lúc lâu thì hắn mới lại một lần nữa cất Quỷ Kiếm đi. Tiếp sau đó hắn lại một lần nữa nhắm mắt lại tu luyện Thanh Tâm Quyết.

.......

Nhật nguyệt luân phiên, một ngày mới lại bắt đầu.

Ở trên giường lúc này đây sau một đêm tĩnh dưỡng thì sắc mặt của Nhạn Tuyết đã có chút hồng hào trở lại, mi mắt giật giật nàng một lần nữa hé đôi mắt của mình ra. Vừa mở mắt ra thì nàng liền đã nhìn thấy Xuân Đức đang ngồi ở giường bên cạnh.

Trong đôi mắt đẹp của nàng lúc này hiện lên một tia sáng khác thường, ngay khi nàng đang quan sát đánh giá ca ca của mình, thì ở phía đối diện Xuân Đức cũng mở mắt ra nhìn nàng. Ngay lập tức bốn mắt chạm nhau.

" Đã tĩnh rồi, muội bây giờ cảm thấy sao? " Xuân Đức lúc này ở đối diện dùng giọng ôn hòa lên tiếng hỏi thăm.

Nhạn Tuyết lúc này cũng gượng cười nói: 

" Muội không có sao, chỉ là bị thương nhẹ một chút mà thôi. Vài ngày sẽ khỏi, huynh không cần lo lắng đâu."

Khẽ mỉm cười, hắn nhẹ giọng hỏi:

" Vậy có thể nói cho huynh biết là muội vì sao lại bị thương thành ra thế này hay không? Mà hai người Long Linh Nhi cùng Chí Vô Song đi cùng muội đâu rồi."

Nhạn Tuyết suy nghĩ một chút mới đáp:

" Hai người bọn họ hẳn cũng đã trở gia tộc rồi, ngày hôm qua sau khi rời Thịnh Thế Đế Thành đến khu vực Phần Hương Cốc thì ba người bọn muội bị một đám áo hắc y nhân bất ngờ tập kích. May mà có cao thủ gia tộc theo sau bảo vệ bằng không thì hôm nay muội có thể đã không thấy được huynh nữa rồi...."

Vừa nói cô nàng vừa dùng đôi mắt đáng thương nhìn Xuân Đức, có điều lúc này đây Xuân Đức lại đang suy nghĩ điều gì mà không có chú ý tới biểu hiện của Nhạn Tuyết, thấy mình bị bơ thì cô nàng lập tức phồng má lên.

" Huynh đang suy nghĩ cái gì thế, huynh có nghe muội nói không vậy?"

Bị Nhạn Tuyết cắt đứt dòng suy nghĩ thì Xuân Đức có một chút khó chịu nhưng cảm giác khó chịu kia ngay lập tức bị hắn xua tan, hắn lúc này nhìn Nhạn Tuyết ôn hòa nói:

" Có nghe, chẳng qua là huynh đang suy nghĩ một chút vấn đề thôi. Muội đừng tức giận, tức giận sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe đâu."

Nhưng vào lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, sau đó hai cô gái bước cùng lúc bước vào bên trong phòng, lên tiếng cùng lúc, cùng nói ra một câu y hệt nhau.

" Nhạn Tuyết, bạn có sao không? "

Hai người tới không phải ai khác mà chính là hai người bạn thân (tỷ muội tốt) của Nhạn Tuyết, Long Linh Nhi cùng Chí Vô Song. Sau khi hai người cùng nói ra câu kia thì cả hai đều quay lại nhìn nhau, trên nét mặt có vài phần cổ quái.

Nhìn thấy hai người này tới thì Xuân Đức cũng liền đứng dậy nói.

" Mọi người nói chuyện với nhau đi, ca đi đây một chút."

Nói xong thì hắn liền quay người đi ra bên ngoài nhưng khi hắn vừa đi ra khỏi cửa thì trong phòng vọng ra tiếng nói của Nhạn Tuyết: 

" Ca đi đâu vậy? "

Xuân Đức hơi dừng lại bước chân, hắn khẽ cười quay đầu nhìn lại Nhạn Tuyết đang nằm trên giường nói:

" Chuẩn bị cho muội một ít đồ ăn."

Sau khi nháy mắt thêm cái này thì hắn mới rời đi. Hắn rời đi rồi thì trong phòng chỉ còn lại có ba cô gái, lúc này đây sắc mặt ba người có chút gì đó không quá đúng. Hai người Chí Vô Song cùng Long Linh Nhi đều nhìn về phía Nhạn Tuyết với ánh mắt có phần mờ ám.

......

Rời đi phòng của Nhạn Tuyết thì hắn liền đi xuống nhà bếp chuẩn bị một chút đồ ăn sáng cho cô nàng.

Sau khi vào trong nhà bếp thì hắn liền dẹp những việc khác qua một bên mà bắt đầu chuyên tâm vào việc nấu ăn. Trong nhà bếp nơi đây thứ gì cũng có, tất cả dụng cụ phục vụ cho việc nấu ăn hàng ngày đều không thiếu thứ gì. 

Có điều dùng những thứ dụng cụ phàm phẩm này mà đi làm thịt một con tiên ngư nửa bước vương giả thì là điều không thể rồi, vì vậy hắn đành phải lôi dụng cụ của bản thân ra. Hắn lúc này muốn làm một bát cháo cá.

Mang ra một con Kim Ngọc Ngư hắn bắt đầu xử lý con tiên ngư này.Kim Ngọc Ngư thể trạng không lớn lắm, chỉ to bằng bàn tay, toàn thân lấp lánh ánh vàng.

Vì cũng thường xuyên làm công việc như thế này nên tốc độ xử lý nguyên liệu nấu ăn của hắn là rất nhanh, không qua bao lâu thì đã xong. Tiếp sau đó hắn liền bắt đầu công cuộc chiên cá lên. Đồng thời bắt đầu nấu một nồi cháo.

......

Gần một giờ sau.

Sau khi Kim Ngọc Ngư đã chín vàng thì hắn bắt đầu lọc thịt ra bỏ vào nồi cháo, đảo một chút cho đều cùng thêm vào gia vị cho đậm đà xong thì hắn liền tắt bếp. Như vậy là đã xong, cách nấu ăn của hắn cũng đơn giản chẳng phức tạp gì.

Sau khi dùng muỗng thử một chút, cảm thấy cũng không đến nổi tệ thì hắn liền bưng lên trên phòng của Nhạn Tuyết..

[ Đã lên chương xong. Chúc mọi người đọc truyện có giấy phút thư giản.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.