Lúc này đây ở bên trong phòng của Xuân Đức đang có sự hiện diện của một người khác nữa. Một trung niên nhân, toàn thân bao trùm bên trong áo bào màu đen. Người trung niên kia lúc này đang đứng đối diện với Xuân Đức, khoảng cách hai người không tới 5 bước chân.
" Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? " Trung niên kia sau khi đưa cho Xuân Đức một viên đan dược(thuốc) màu đỏ ăn vào được một lúc thì liền dùng giọng nói khàn đặc hỏi thăm.
Xuân Đức lúc này hơi nhăn mày nói ra:
" Không có nhiều tác dụng quá lớn, thương thế của ta hoàn toàn không có biến chuyển gì nhiều. Ngươi còn thứ gì có thể giúp ta khôi phục thương thế thì liền lấy ra đi."
Trung niên đối diện nghe hắn nói vậy thì liền nhướng mày lên, sau đó liền dùng hồn niệm quan sát toàn thân Xuân Đức trong ngoài một lượt, cảm thấy Xuân Đức vẫn bị thương như lúc ban đầu, thương thế không hề có dấu hiệu chuyển biến thì hắn mới thu về hồn niệm.
Sau một lúc thì hắn trầm giọng nói ra:
" Nơi này còn hai viên Bổ Linh Đan cùng một viên Đại Hoàn Đan bí chế. Ngươi ăn vào hết đi, nếu như may mắn thương thế chuyển biến tốt thì sáng mai đi tới gặp gia chủ. Bằng không cơ hội một lần nữa được làm thiếu tộc trưởng của ngươi xem như thất bại."
Chỉ nói bấy nhiêu đó thì người này liền rời đi, người này tu vi không tệ đã là một thân Thân Quân Tiên Cảnh cao giai. Chỉ vừa nhoáng người lên một cái đã xuyên qua trận pháp của Xuân Đức rời đi khỏi nơi đây.
Sau khi người kia rời đi thì Xuân Đức trong phòng liền cười lạnh, lúc này từ trong miệng hắn phun ra một viên đan dược màu đỏ to như quả trứng chim cút.
Nhìn bốn viên đan được trong lòng bàn tay Xuân Đức khẽ cười nói:
" Đúng là rất thú vị nha. Tên kia cũng rất là cẩn thận đấy, nếu là Tôn Vân trước kia thì chắc giờ này cũng đã bị biến thành con rối rồi. Bị mấy tên này lừa vào tròng rồi."
Hắn thì không biết mấy viên đan dược này là gì nhưng may mắn hắn lại có phụ trợ hệ thống, vì vậy mà hắn biết được bốn viết thuốc này công dụng ra sao. Bốn viên thuốc này sau khi uống vào thì có thể lần lượt kích phát tiềm năng bên trong cơ thể, từ thể chết cho đến linh hồn nhưng cái giá phải trả cũng là không rẻ chút nào.
Đổi lại sức mạnh mà bốn viên thuốc này mang lại chính là thọ nguyên, theo phân tích của hệ thống phụ trợ thì nếu hắn ăn cả bốn viên này thì cùng lắm sống thêm 200-300 năm nữa mà thôi. Cái này chẳng khác gì việc dùng rượu độc giải khát cả.
Linh quang chợt lóe, khóe miệng hắn lại khẽ nhếch lên cười cười:
" Cái thứ này hẳn cũng rất đáng tiền, thôi thì lấy đi bán vậy đúng lúc ta cũng đang cần tiên thạch."
Nhưng ngay vào lúc này một tiếng gõ cửa vang lên cùng với đó là một âm thanh có phần suy yếu vang lên:
" Cốc cốc."
" Huynh còn thức không, muội đây."
Nghe được giọng nói quen thuộc Xuân Đức lúc này liền thu lại nụ cười có phần tà ác của mình, chỉnh sửa lại một chút quần cho gọn gàng hắn lúc này bước nhanh ra phía ngoài cửa phòng.
" Két két"
Cửa phòng mở ra, ngay lập tức hắn liền nhìn thấy một cô gái có bộ dạng suy yếu đứng ở trước cửa phòng.
" Muội làm sao giờ này còn chưa đi nghỉ ngơi, nửa đêm rồi tìm ca có việc gì vậy? "
Khẽ vén tóc mai, Nhạn Tuyết cố gắng nặn ra một nụ, nàng nhìn Xuân Đức cười nói:
" Muội trong lòng có chút không yên, muốn nói chuyện với huynh một chút không có được sao?"
Hơi nghiêng đầu, thoáng đánh giá Nhạn Tuyết. Sau một lúc thì hắn mới nở một nụ cười ôn hòa, vừa cười hắn vừa nói:
" Được rồi, nếu Tiểu Tuyết muốn nói chuyện cho đỡ buồn thì huynh sẽ cùng muội tâm sự vậy. Vào trong phòng đi."
Nhạn Tuyết nghe vậy thì liền cười hì hì, sau đó thì nhanh chân đi vào bên trong. Đợi Nhạn Tuyết đã đi vào thì Xuân Đức cũng khép cửa phòng lại.
" Két Két "
Cửa phòng lại một lần nữa bị đóng lại, trong phòng lúc này lại tối đen như mực. Cảm thấy phòng hơi tối nên hắn bèn lấy ra vài viên Nguyệt Quang Thạch ở một cái ngăn tủ định thay tâm đèn nhưng vào lúc này thì Nhạn Tuyết lại lên tiếng ngăn lại.
" Không cần thắp đèn làm gì đâu ca. Muội không thích ánh sáng. Để như thế này nói chuyện cũng được mà."
Nghe vậy thì hắn thoáng có chút ngạc nhiên nhưng mà hắn cũng chẳng nghĩ nhiều. Nếu con bé không thích thì thôi, dù sao với thị lực của tu sĩ thì vẫn nhìn trong bóng đêm bình thường, nếu mà quan chú thêm tiên lực thì nhìn cũng rõ như ban ngày.
" Ừ. Muội thích sao cũng được."
Nói xong thì hắn bỏ lại mấy viên nguyệt quang thạch vào trong tủ sau đó trèo lên một cái giường nằm xuống. Giường ở phía đối diện thì Nhạn Tuyết đang ngồi rồi nên hắn phải nằm giường này.
" Ca." Nhạn Tuyết gọi một tiếng.
Đang nằm trên giường, Xuân Đức có phần lười biếng nói:
" Làm sao? Có gì nói đi, ca đang nghe mà."
Nhạn Tuyết cười hì hì nói:
" Không có muốn hỏi gì cả, chỉ là muội thích gọi vậy thôi."
Nghe vậy thì Xuân Đức hết biết nói cái gì cho phải. Hắn chỉ khẽ nhếch miệng cười tà sau đó thì cũng không nói gì nữa cả. Hai người không ai nói gì trong phòng thoáng cái yên tĩnh lại, ngoại trừ tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người thì cũng không còn tiếng động gì khác.
Nhưng sau một lúc thật lâu thì Nhạn Tuyết lại có động tác, nàng từ giường bên này chuyên qua giường của Xuân Đức, nàng cũng không có nằm xuống cùng với hắn mà ngồi ở cuối đuôi giường.
" Tiểu Kim đi đâu rồi ca, sao mấy ngày này muội không thấy nó ở cùng với huynh vậy? "
Vẫn chưa có ngủ, lúc này nghe được Nhạn Tuyết hỏi thì hắn liền đáp:
" Huynh để nó lại chơi với đám cô nhi rồi. Huynh định thời gian sắp tới sẽ chuyển tới nơi có đám nhóc, vừa tu luyện vừa tiện chăm sóc bọn nhỏ."
" Ý " Nhạn Tuyết nghe qua thì rất kinh ngạc. Nàng lúc này tò mò hỏi thăm.
" Chuyện là sao vậy? Sao muội lại không biết tí gì? "
Xuân Đức lúc này cũng không có che giấu gì cả, hắn kể lại việc mà mấy ngày hôm trước cho Nhạn Tuyết nghe, còn không quên thêm mắm dặm muối vào câu chuyện của bản thân. Nhạn Tuyết nghe hắn kể thì liên tục " Ồ " lên kinh ngạc.
" Vậy nếu như muội ở nơi đó cùng với huynh thì có được không? "
Đang nghe Xuân Đức kể truyện thì bất ngờ Nhạn Tuyết lại hỏi một câu như vậy. Câu hỏi này cũng khiến cho Xuân Đức đang kể hăng say cũng phải dừng lại câu chuyện. Hắn có chút do dự hỏi:
" Muội tới nơi đó làm gì, nơi đó là khu vực ngoại vi, tiên khí thiếu thốn, đám đám nhóc kia cũng rất ồn ào sẽ làm ảnh hưởng tới muội tu luyện đấy."
" Nhưng nơi đó có huynh."--- Xuân Đức đang cố giải thích để cho Nhạn Tuyết từ bỏ cái ý tưởng đi theo hắn đi, ai ngờ cô nàng này lại nói ra một câu như vậy. Một câu như vậy nói ra khiến cho Xuân Đức chỉ có thể.
Xuân Đức: "....."
[ Buồn ngủ quá, tác đi ngủ đây. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ.]