Cân Cả Thiên Hạ

Chương 864: Mang Nhạn Tuyết Rời Đi



Nguyên đêm hôm đó hai huynh muội nói chuyện với nhau cho tới tận sáng ngày hôm sau. Ngay khi trời gần sáng thì Nhạn Tuyết hỏi:

" Huynh nghĩ rằng muội có nên tới nơi kia trước để tập làm quen với đám tiểu hài tử nơi không? Muội sợ bọn nhỏ không thích muội."

Suy nghĩ một chút hắn vẫn là khẽ gật đầu nói:

" Như vậy cũng được, dù sao muội bây giờ ở tại gia tộc cũng không an toàn cho lắm. Huynh cảm thấy sắp có cái gì đó xảy ra, muội tránh đi một thời gian cũng không phải là cái gì không tốt. Bây giờ huynh có thể mang muội rời đi một cách bí mật không người nào biết.

Nhưng mà muội rời đi mà không nói trước liệu có xảy ra vấn đề gì không? "

Nghe ca ca nói có thể mang bản thân rời đi mà không bị người nào phát hiện thì Nhạn Tuyết liền mở to đôi mắt dễ thương, nàng có chút hoài nghi nói:

" Huynh thật có thể làm được thật sao. Làm sao muội cảm thấy huynh đang nói dối vậy nè."

Bị nói là ba xạo thì Xuân Đức liền ngồi dậy cốc vào đầu của Nhạn Tuyết một cái.

" Á đau."

Ngay lập tức Nhạn Tuyết liền la lên, Xuân Đức nhìn thấy con bé này vậy mà lại bắt đầu dưng dưng nước mắt như muốn khóc tới nơi thì vội xin lỗi nói:

" Đau không, huynh lỡ tay. Xoa xoa cho bớt đau."

Hắn lúc này cũng dùng tay xoa xoa chỗ vừa cốc Nhạn Tuyết, vừa xoa hắn vừa giải thích:

" Ai bảo muội không tin huynh làm gì. Huynh nói thật mà muội không tin."

Nhạn Tuyết lúc này phồng má nói:

" Đâu phải muội không tin huynh, muội nói đùa thôi mà. Hừ. Nhưng mà huynh thật có thể mang muội rời đi gia tộc mà không bị người phát hiện thật sao?"

Nghe vậy thì hắn không khỏi liếc xéo con bé Nhạn Tuyết này một cái, vậy mà còn nói là tin tưởng hắn đấy. Gật gật đầu hắn chắc như đinh đóng cột nói:

" Đương nhiên là thật rồi, huynh lừa muội làm gì kia chứ."

Nhạn Tuyết lúc này lại đổi một bộ mặt, cô nàng cười hì hì nói:

" Như vậy thì tốt quá rồi, muội còn đang lo lắng làm sao rời đi gia tộc mà không bị phát hiện đây. Những việc khác huynh cũng không cần lo rồi, muội có cách mà, muội thông minh hơn huynh nhiều làm sao sẽ bị chút việc nhỏ như vậy làm khó chứ."

Xuân Đức dùng đôi mắt cá chết nhìn Nhạn Tuyết, sau đó thì dùng bốn ngón tay nhéo nhéo hai má của nàng ta.

" Học ai cái tính ba hoa vậy. Bản thân thì ngốc manh lại còn tưởng mình thông minh. "

" Uông ra, au." Bị kéo kéo má Nhạn Tuyết bất bình la lên.

Sau đó hai huynh muội lại đùa giỡn với nhau một lúc thì mới ngừng lại. Sau khi ngừng lại thì Xuân Đức liền mang ra một cái " Tinh Bàn ", khởi động tinh bàn lên một luồng ánh sáng trắng cùng gió nhẹ bao trùm lấy cả hai người.

" Bụp"

Quang mang biến mất, hai người Xuân Đức cùng với Nhạn Tuyết cũng biến mất không còn thấy bóng dáng.

[ Chú thích " Tinh bàn là bảo vật dùng để dịch chuyển của các tu tiên giả, trên một cái tình bàn thì có thể ghi chép lại 5 vị trí cố định. Lúc nào cần thì có thể lập tức truyền tống đến vị trí kia. Mỗi lần dịch chuyển phải tiêu hao tinh lực bên trong Tinh Bàn, truyền tống càng dài thì càng tiêu hao lớn, càng nhiều người truyền tống tiêu hao cũng càng lớn, hết tinh lực thì tinh bàn liền không thể sử dụng, muốn sung năng tinh bàn cần có tài liệu đặc biệt, giá cả khá đắt đỏ. Đôi khi cũng có trường hợp tinh bàn bị hủy do quá tải.]

.....

Ngay tại lâu đài làm bằng đá nơi đám trẻ mồ côi ở lại.

Lúc này đây ngay tại tầng 1 của lâu đài một cánh cổng không gian được hình thành, quang mang huyền ảo từ cánh cổng không gian kia liên tục lập lòe, tiên khí xung quanh cũng bắt đầu hỗn loạn lên.

Từ vị trí đang nằm ngủ của mình, Sói Mập với linh giác siêu việt ngay lập tức cảm ứng được điều gì đó không đúng, lúc này đây nó nhanh chóng chạy về một phương hướng. Cùng lúc đó nó cũng điều động đám khôi lỗi của chủ nhân để lại.

Không qua hai cái hô hấp thì nó đã tới nơi phát ra giao động, cùng lúc này từ bên trong cánh cổng kia cũng bước ra hai người, một nam một nữ, nam tử thì nó không thể quen thuộc hơn.

" Chủ nhân, người quay lại rồi."

Vừa đi ra ngoài, Xuân Đức còn chưa có quen với môi trường mới thì đã nghe được một âm thanh quen thuộc, nhìn lại thì đã thấy Sói Mập đang ở gần đó vẫy đuôi chào mừng hắn về.

" Hắc. Là mập mạp ngươi à, mới có hai hôm không thấy làm sao nhìn ngươi có vẻ lại béo hơn thế này. Những người khác đâu rồi."

Xuân Đức lúc này cũng tiến lại gần Sói Mập vỗ vỗ cái bụng toàn mỡ là mỡ của nó.

Nhạn Tuyết lúc này cũng bắt đầu quan sát xung quanh, sau khi nhìn quanh thì nàng cảm thấy nơi đây khá là bình thường nếu không muốn nói là tồi tàn. Khắp nơi chỉ là tường đá lạnh lẽo không có một thứ vật dụng gì cả, tiên khí thì nghèo nàn, so với chỗ ở của hạ nhân trong đại viện của nàng còn kém.

" Mọi người vẫn còn đang ngủ, chủ nhân muốn nhìn thấy bọn nhỏ sao?" Sói Mập hỏi.

Khẽ lắc đầu, mỉm cười nhìn Sói Mập, hắn nói:

" Ta có việc bây giờ phải đi rồi, sau này có nhiều thời gian lo gì. Hôm nay ta mang Tiểu Tuyết đến đây, mập mạp ngươi mang muội ấy đi làm quen với đám nhóc nhé. Thôi ta phải đi đây, à mà phải rồi đồ ăn cho đám nhóc còn không? "

Nghe nói chủ nhân lại phải rời đi thì Sói Mập có đôi chút buồn, nó liếm liếm bàn tay của Xuân Đức sau đó lại cọ cọ người.

" Chủ nhân an tâm, đồ ăn còn rất nhiều. "

Khẽ gật đầu cười cười. Lại xoa xoa cái bụng mỡ của Sói Mập thêm một hồi thì hắn nói:

" Được rồi, ở lại ráng tu luyện, Lần sau tới ta sẽ mang cho mập mạp ngươi thêm vài thứ tốt. Ta đi đây."

Nhìn qua Nhạn Tuyết hắn cười ôn hòa nói:

" Muội ở đây cùng với mọi người nhé, đám trẻ (tiểu hài tử) rất đáng yêu. Ca phải về trước."

Nhạn Tuyết cũng mỉm cười :

" Muội biết rồi, ca về đi."

Cũng ôm nhẹ Nhạn Tuyết một cái sau đó Xuân Đức liền rời đi, hắn bước vào cổng không gian, ánh sáng lóe lên rồi biến mất. Nơi đây lại chỉ còn có hai người Nhạn Tuyết cùng Sói Mập.

Lúc này đây Nhạn Tuyết hướng về Sói Mập cười ôn nhu:

" Lâu ngày không thấy Tiểu Kim, ngươi dạo này tốt chứ? ""

Sói Mập lúc này cũng nhìn về phía Nhạn Tuyết, ánh mắt của nó lúc nhìn nàng cũng không có biểu hiện hung ác gì ngược lại còn có vài phần thân thiết, cũng dễ hiểu thôi. Thương ai thương cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.

Nhạn Tuyết có quan hệ tốt với Xuân Đức nên Sói Mập cũng đối tốt với nàng.

" Tiểu Kim vẫn rất tốt nhưng Tuyết Tỷ hình như không quá tốt thì phải."

Nhạn Tuyết khẽ gật đầu nhưng lúc nàng đang định nói chuyện thì liền thấy mấy cái đầu nhỏ đang thập thò sau cây cột nhìn về phía nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.