Cân Cả Thiên Hạ

Chương 882: Xuân đức bị thương- vũ y ra ngoài



Quay trở về với Xuân Đức.

Lúc này đây, vẫn tại khu vực trung tâm của Hoang Mạc Tử Thần. Bên trong một gian thạch động được thắp sáng bởi nguyệt quang thạch. Xuân Đức lúc này đang nằm yên trên một phiến đá, bao xung quanh hắn là ánh sáng xanh lục mờ nhạt, sắc mặt hắn có phần tái nhợt hiển nhiên là hắn đang bị thương không nhẹ.

Ở bên ngoài cửa động thì hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần đang canh giữa. Còn trong bóng tối thì có Bóng Ảnh cùng vô số con rối vương giả đang âm thầm bảo vệ lấy nơi đây.

Thi thoảng lại nhìn về phía Xuân Đức một lần, Mộng Hồng Trần có đôi chút lo lắng nói:

" Công tử người nói xem đại nhân khi nào thì có thể tỉnh dậy. Nếu như bây giờ lại đến thêm một vị Vương Giả hậu kì thì chúng ta nên làm sao? "

Tôn Khánh Nguyên lúc này đang tu luyện cũng ngừng lại việc tu luyện mở mắt ra. Ánh mắt hắn nhìn về phía Xuân Đức đang nghĩ ngơi thì cũng lộ ra thần sắc lo lắng nhưng thần sắc kia rất nhanh được hắn che giấu đi.

Hắn lúc này thở dài nói:

" Yên tâm đi, đại nhân đã lưu lại hậu thủ. Nếu có cường giả tới thì chúng ta vẫn có thể mang đại nhân chạy trốn kịp thời. Nhưng ta nghĩ sẽ không có thêm cường giả hậu kì đi vào nơi này nữa đâu. Đã có hai người nằm xuống ta cũng không tin lại có người dám đi vào."

Nghe được Tôn Khánh Nguyên an ủi thì Mộng Hồng Trần cũng là gật đầu, thần sắc của hắn lộ ra vẻ căm tức:

" Nếu không vì tên lão tổ Long Tộc kia tự bạo thì chúng ta cũng không phải lâm vào tình cảnh thế này. Một lần kia vậy mà khiến cho ngay cả đại nhân cũng phải bị thương nặng."

Ánh mắt của Tôn Khánh Nguyên lúc này cũng chớp lóe quang mang trí tuệ:

" Tên lão tổ Long Tộc kia tự bạo thực ra cũng không có gây ra uy hiếp gì đối với đại nhân nhưng kẻ này vậy mà còn cho dẫn nổ tất cả tiên khí trên người cùng 2 viên Diệt Thần Châu. Vì vậy mới khiến cho đại nhân bị thương nặng tới vậy. 18 bộ vương giả con rối, tất cả thủ hạ của ta cũng đều không còn. Bị cắn ngược một miệng lần này quả thực rất đau."

Mộng Hồng Trần gật gật đầu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

" Việc ở gia tộc công tử bây giờ đã có quyết định chưa? "

Hơi nhăn mày, Tôn Khánh Nguyên nói:

" Mọi việc đã được lên kế hoạch chặt chẽ, chỉ cần vượt qua được địa kiếp 10 vạn năm thì sẽ bắt đầu. Thực ra vấn đề kia cũng không lớn, lấy thực lực chúng ta hiện nay thì một Tôn Gia có tính là gì. Cái ta muốn không phải chỉ là một Tôn Gia."

Nghe vậy thì Mộng Hồng Trần hai mắt chợt lóe, hắn hỏi dò:

" Vậy công tử muốn...? "

Nở một nụ cười nhưng ngay sau đó nét mặt hắn có phần u sầu,Tôn Khánh Nguyên nói:

" Đúng theo như ngươi nghĩ đấy. Thở dài. Thực ra cái này đối với chúng ta là một vấn đề khó nhưng nếu như đại nhân một lần nữa khôi phục thương thế thì trong nháy mắt có thể giải quyết. Có điều ta cũng muốn thể hiện một cái gì đó, ta không muốn bản thân quá vô dụng."

" Lão nô hiểu nỗi lòng của công tử. Lão nô sẽ hết lòng phụ tá công tử hoàn thành ước nguyện."-- Mộng Hồng Trần chân thành nói ra.

Nhưng ngay vào khi hai người đang nói chuyện với nhau thì một âm thanh xa lạ vang lên, một thứ ngôn ngữ mà bọn họ chưa từng biết tới:

" Anh hai, có nghe em nói không? ( Việt ngữ, Xuân Đức chỉ dạy cho mấy đứa em cùng một vài người hi hữu.) "

Cùng với âm thanh kia vang lên thì tại ở phụ cận nơi Xuân Đức đang nằm có một cái khe nứt không gian được hình thành.

Hai người Mộng Hồng Trần cùng Tôn Khánh Nguyên ngay lập tức cảnh giác lên vạn phần, cả hai lúc này lập tức điều động con rối vương giả của mình nhanh chóng thủ hộ xung quanh Xuân Đức. Trận pháp ở xung quanh trong nháy mắt cũng được khởi động toàn bộ. 

Nhưng vào lúc này Bóng Ảnh từ một nơi bí ẩn nào đó bước ra, lạnh lùng nói:

" Không có vấn đề gì, các ngươi quay về canh cửa đi."

Có lệnh của Bóng Ảnh thì hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần hai mặt nhìn nhau sau đó lập tức cúi đầu rồi ngoan ngoãn lui ra bên ngoài canh gác. Biết được thân phận của Bóng Ảnh thì bọn họ vô cùng an tâm.

Ngay lúc hai người vừa quay đi thì âm thanh lạ hoắc kia lại vang lên:

" Anh hai, em là Vũ Y đây. Có nghe được em nói không? "

Lần này thì bọn họ đã nghe rõ ràng, âm thanh kia là phát ra từ bên trong vết nứt không gian gian kia phát ra. Tuy cả hai nghi hoặc vô cùng nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi ra ngoài canh cửa.

Bóng Ảnh hơi cau mày sau đó nói ra:

" Đại ca bị thương không thể nói chuyện."

Hắn chỉ hay nói chuyện với Xuân Đức, hiếm khi nói chuyện với người ngoài nên lúc này đây hắn có chút không biết nên nói cái gì, hắn nhăn mày cũng là như thế. Sau khi hắn đáp lời lại thì từ bên trong khe nứt không gian kia không có hồi âm. Bóng Ảnh cũng không có lên tiếng lần 2 mà chỉ lặng yên quan sát.

......

Không gian vết nứt kia dần dần được mở ra nhưng tốc độ rất chậm, tốc độ mở ra đôi khi còn không nhanh bằng tốc độ khép lại vì thế mà sau cả tiếng rồi vết nứt kia mới chỉ bằng cái bàn tay.

Nhưng đúng lúc này quang mang đại phóng, từ bên trong vết nứt không gian kia bạo phát ra hào quang ba màu xanh, đỏ, trắng. Vết nứt thoáng cái mở rộng ra vô số lần cùng lúc đó một thân ảnh nhanh như chớp vọt ra bên ngoài.

Ngay khi thân ảnh kia vừa vọt ra bên ngoài thì vết nứt không gian kia liền khép kín lại, quang mang tán đi mọi thứ quay lại bình thường. Cùng lúc đó mọi người cũng nhìn ra là cái gì vừa bay ra khỏi vết nứt không gian kia.

Lúc này đây ở đang canh ở trước cửa động phủ Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần cũng nhìn thấy rõ. Hai người vậy mà cùng một lúc thốt lên:

" Thật xinh đẹp quá."

Hai người nhìn thấy một cô gái tuổi đôi mươi, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, có một thân hình ma mị, cô nàng này lại còn ăn mặc một bộ đồ màu đen bó sát nhìn càng thêm nổi bật, mái tóc dài đen nhánh của nàng ta cũng khiến cho người ta mê mẩn nhưng cái khí chất đặc thù của nàng mới làm người ta chú ý nhất.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người đang chằm chằm mình cô gái kia lúc này liếc mắt nhìn quá, chỉ với một cái liếc mắt này thôi cũng khiến cho hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần cảm thấy tay chân lạnh ngắt. Cả hai ngay lập tức thu hồi ánh mắt, cúi gằm mặt nhìn xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.