Cân Cả Thiên Hạ

Chương 885: Quay về



Trên đường đi thì có thể dễ dàng nhìn thấy từng đội ngũ nhân tộc đang đi liệp sát âm quỷ. Số lượng âm quỷ tại khu vực ngoại vi của Bàn Long Quy Khư đã giảm so với lúc trước khá nhiều, bây giờ còn chưa đủ một thành so với lúc trước. Số lượng giảm, đẳng cấp lại không cao thành ra đám âm quỷ kia lại biến thành con mồi cho tu tiên giả. Âm châu bên trong cơ thể bọn chúng cũng là một thứ rất có giá trị.

Sau khi bay tới gần khu vực cửa ra bên ngoài thì sắc trời cũng đã về chiều. Ánh nắng lúc này cũng đã không còn, bầu trời lại quay về với cảnh tượng âm u mù mịt, từng cơn gió lạnh thổi quét mà qua. Thiên nhiên bên trong Bàn Long Quy Khư biến đổi vô cùng thất thường, mấy phút trước có thể đang nắng đẹp mà chỉ vài phút sau thì bầu trời đã xám xịt.

Chọn một vị trí thích hợp dừng lại phi thuyền, Tôn Khánh Nguyên lúc này đi vào bên trong, đi tới trước một căn phòng cung kính nói:

" Đại nhân, đã về đến nơi."

Ở bên trong phòng Xuân Đức đang ngồi trị thương nghe được âm thanh của Tôn Khánh Nguyên thì liền mở mắt ra. Nhìn qua bên cạnh thì đã thấy Vũ Y cũng đang nhìn hắn, khẽ mỉm cười ôn hòa hắn nói:

" Làm gì mà nhìn anh chằm chằm vậy. Anh chỉ là muốn nói.."

Nhưng hắn còn chưa dứt câu thì đã bị Vũ Y cắt ngang nói:

" Em không vào bên trong nhẫn không gian đâu. Anh hai đừng có hòng thuyết phục được em."

Nhìn biểu hiện kiên quyết của con bé thì hắn có đôi phần kinh ngạc, lâu lắm rồi hắn mới thấy Vũ Y có biểu hiện như vậy. Qua đi giây phút ngạc nhiên hắn nhẹ gật đầu cười nói:

" Đã em không muốn thì thôi vậy. Không cần phản ứng kịch liệt vậy chứ. Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."

Vừa nói hắn còn không quên xoa đầu Vũ Y một cái, có lẽ đây là thói quen từ lúc nhỏ rồi. Đứng dậy hắn không nhanh không chậm đi ra bên ngoài, Vũ Y lúc này cũng đi theo phía sau hắn.

Vừa ra khỏi phòng thì hắn liền đã nhìn thấy Tôn Khánh Nguyên đang cung kính ở một bên đợi hắn, nhìn lên bầu trời u ám thì hắn bất giác nhăn mày một cái. Sau đó hắn mới nói:

" Ngươi cùng với Hồng Trần trở lại trước đi. Còn ta sẽ đi một mình."

Tôn Khánh Nguyên tuy có đôi chút nghi hoặc nhưng vẫn là đáp ứng:

" Vâng, thưa đại nhân."

Nói xong thì hắn liền nhìn về hướng Mộng Hồng Trần nháy mắt ra hiệu một cái, tiếp sau đó Mộng Hồng Trần thi lễ đối với hai người Xuân Đức cùng Vũ Y rồi cùng Tôn Khánh Nguyên rời đi.

Sau khi hai người rời đi một lúc lâu thì Xuân Đức vẫn đứng nơi đó lặng yên nhiên bầu trời, lông mày hắn hơi nhăn lại không biết là đang suy tư việc gì.

Ở bên cạnh Vũ Y thấy anh hai như vậy thì tò mò nhìn theo ánh mắt của Xuân Đức, nhìn lên trời cao nhưng mà nàng chẳng nhìn thấy cái gì khác lạ cả, lúc này nàng nhìn qua Xuân Đức nghi ngờ hỏi:

" Anh hai nhìn cái gì vậy, trên bầu trời có gì khác lạ hả anh hai, sao em không nhìn thấy gì cả?"

Xuân Đức lúc này cũng ngạc nhiên nói:

" Anh có nhìn gì đâu, chẳng qua là lực lượng bổn nguyên tự dưng dị động nên anh phải áp chế lại thôi."

" Vậy sao anh hai lại nhìn bầu trời? "--- Vũ Y hiếu kì hỏi.

Xuân Đức nghe vậy thì khẽ cười giải thích:

" Thì lúc nãy đang nhìn bầu trời thì đúng lúc lực lượng bổn nguyên dị động nên anh giữ nguyên tư thế ấy mà. Em dạo này đa nghi quá ta."

Vũ Y lúc này cười hì hì nói:

" Thì em hiếu kì mà. Không được sao? "

Khẽ bóp má Vũ Y một cái hắn cười mắng:

" Vẫn giống trước kia, không khác tí nào. "

Nói xong thì hắn liền đi ra khỏi phi thuyền, Vũ Y như cái đuôi theo phía sau hắn. Khẽ vung tay lên hắn thu lại chiếc phi thuyền này, phi thuyền nhanh chóng thu nhỏ lại sau đó hóa thành một đạo bạch quang chui vào bên trong nhẫn chứa đồ của hắn.

Tiếp sau đó hai người không nhanh không chậm cùng tiến về của ra vào Bàn Long Quy Khư, cũng không có vội vàng gì nên hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.

- --o0o---

Cửa ra vào của Bàn Long Quy Khư.

Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần lúc này đã quay về thành trì đóng giữ nơi đây. Thành trì này cũng mới được xây dựng không lâu, lấy tên là Trấn Quỷ Thành. Cái tên này mang ý nguyện có thể ngăn cản được âm quỷ từ bên trong Bàn Long Quy Khư tràn ra bên ngoài.

Sau khi đi vào thành thì hai người một mạch đi tới Nhiệm Vụ Đường. Không qua bao lâu thì hai người đã đi tới nơi giao trả nhiệm vụ.

Số lượng người ra vào nơi đây rất nhiều, từng tốp, từng tốp tu tiên giả liên tục ra vào nơi này, có người thì là đến đây để nhận nhiệm vụ, kẻ thì tới đây trả nhiệm vụ lĩnh thưởng. Thần sắc mỗi người khác nhau, vui có, buồn cũng có.

Nơi đây cũng phân chia ra nhiều cấp bậc nhiệm vụ khác nhau tùy thuộc vào thực lực của cá nhân hay đội ngũ. Có sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần lúc này đi thẳng tới nơi cao cấp.

Khi hai người bước vào nơi đây thì bên trong cũng có vài chục người đang nhận cùng trả nhiệm vụ. Thấy hai người vào trong thì những người kia liền tự động tránh qua một bên để hai người lên trước nhất.

Lúc này đây một mỹ phụ nhìn thấy hai người đi tới thì nhoẻn miệng cười duyên nói:

" Là Tôn tiểu tử đến trả nhiệm vụ à, lâu không thấy người quay về ta còn nghĩ rằng người đã nằm trong bụng bọn âm quỷ rồi."

Nghe được lời này thì Tôn Khánh Nguyên khóe miệng liền co giật mấy cái, vị cô cô này của hắn, à mà phải nói đúng ra là vị bán sư phụ này của hắn nói ra lời nào sẽ khiến cho người khác tức chết.

Hắn lúc này cười khổ nói:

" Sư tôn người không cần phải vừa thấy mặt ta liền nói mấy lời đó chứ. Có sư phụ nào lại nói với đệ tử của mình như người sao? "

Mỹ phụ lúc này nhướng mày lên, bộ dáng phong tình vạn chủng,nàng ta dùng một ngón tay khẽ nâng cằm Tôn Khánh Nguyên lên quan sát. Sau khi quan sát được một lúc thì nàng hơi nhíu mi nói:

" Tiểu Sắc Dụt dạo này ngươi lá gan cũng rất lớn đấy. Được rồi, vật phẩm nhiệm vụ lần này đâu."

Mới vừa còn đang trêu đùa Tôn Khánh Nguyên xong nhưng lúc này nữ nhân kia liền đã thay đổi một bộ mặt, Tôn Khánh Nguyên nhìn thấy một màn như vậy thì trên trán xuất hiện mấy vệt đen.

Hắn lúc này lấy ra cái lệnh bài mà lúc trước nhận nhiệm vụ được phát để lên trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.