Ông lão kia sau khi cười xong một hồi thì bình thản nói:
" Ta cũng không ngờ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy chân thân tiên hữu xuất hiện tại nơi đây. Mời tiên hữu ngồi xuống nói chuyện."
Xuân Đức lúc này cũng thản nhiên ngồi xuống , sau đó nhìn lão giả cười nói:
" Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thật không ngờ người kia lại là tiên hữu. Ha ha. Nhưng hôm nay chúng ta không phải là kẻ thù, hôm nay ta tới đây là mang theo thành ý. Không biết tiên hữu có muốn lắng nghe một hai."
Những người khác nghe hai người đàm thoại thì cảm thấy đầu toàn sương mù, bọn họ nghe ra hai người hình như là có quen biết nhưng trước kia lại là địch nhân. Đến ngay cả Vũ Y bên cạnh cũng mơ hồ, không biết Xuân Đức đây là đang muốn làm cái gì nữa. Làm sao có chút không giống như kế hoạch từ trước.
Ông lão ở phía đối diện lúc này cũng cười lên sang sảng nói:
" Không trách, không trách. Khi đó chúng ta đạo bất đồng. Người ta có câu không đánh không quen biết. Với nếu có trách thì phải trách Lữ mỗ ta khi đó động tham niệm. Chuyện xưa không nên nhắc lại, không biết hôm nay tiên hữu tới đây là muốn bàn giao dịch gì? "
Nhìn thấy ông lão đang cười lên ha hả thì Xuân Đức cũng cười theo, có điều mặt ngoài cười còn bên trong thì không có cười. Cừu nhân gặp lại cười được mới là lạ, tên này chính là tên cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kì thứ ba đi vào bên trong Hoang Mạc Tử Thần.
Cũng là tên vương giả duy nhất chạy thoát khỏi bàn của hắn, trước khi đi tên này còn cắn hắn một cái thật đau, có thể nói hắn bị ăn thiệt thòi trên tay người này. Đương nhiên kẻ này cũng nếm vị đắng do hắn ban cho, có điều hắn chỉ nhớ lỗi lầm mà người khác gây ra cho bản thân còn việc hắn đã làm gì có lỗi với người khác thì hắn không nhớ.
Theo hắn suy đoán người này hẳn là một trong 12 tên thánh tổ của Bàn Long Thành, trước kia hắn đã có tính đến trường hợp 12 tên thành tổ không có đi toàn bộ mà vẫn để lại 1 hoặc 2 người trấn giữ nhưng người này hành tung quá bí ẩn khiến hắn không có tư liệu thành ra mọi suy đoán cũng chỉ là suy đoán, cho tới ngày hôm nay gặp mặt.
Nhếch miệng cười cười, Xuân Đức nói:
" Có tiên hữu nơi đây thì an toàn Bàn Long Thành cũng đã không phải là vấn đề quá lớn nhưng mà thiết nghĩ có thêm một vài con rối tương đương với Tinh Vương Tiên Cảnh thì hẳn là sẽ đảm bảo hơn không ít. Không biết tiên hữu có hứng thú không?"
Bị gãi đúng chỗ ngứa nhưng lão giả họ Lữ vẫn không có biểu hiện ra mặt quá nhiều, hắn lúc này vẫn giữ thái độ bình thản, hắn không mặn không nhạt nói:
" Đạo hữu có thể nói rõ hơn được sao? Hoặc có thể cho tại hạ nhìn xem qua một lần, nghe là giả mắt thấy mới là thực tại hạ luôn tuân theo chân lý này."
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Xuân Đức nhẹ vẫy tay một cái, một luồng hắc kim từ bên trong nhẫn chứa đồ của hắn bay ra bên ngoài.
Ngay lập tức nơi đây xuất hiện một thân ảnh toàn thân bao phủ hắc ý, xung quanh độc vụ xanh biếc ngăn cản mọi hồn niệm kiểm tra, hồn niệm bất kì người nào chạm tới đều bị độc vụ xung quanh ăn mòn. Đây là đặc điểm của độc hệ con rối cấp cao.
" Á á á...."
Liên tiếp là những âm thanh đau đớn vang lên, mấy tên vương giả ở nơi đây khi thấy trong này bỗng nhiên xuất hiện một tên lạ mặt thì việc đầu tiên chính là dùng hồn niệm thăm dò nhưng không có ai lường được độc vụ màu xanh xung quanh lại kinh khủng đến vậy. Ăn mòn tất cả hồn niệm tiến lại gần, khiến cho những người nơi đây ăn một chút nho nhỏ thiệt thòi.
Cả đám ngay lập tức rút về hồn niệm của bản thân, không một kẻ nào dám dùng hồn niệm đi quan sát con rối kia nữa.
Sau khi bị ăn thiệt thòi thì những người nơi đây ánh mắt đều đã thay đổi khi nhìn về phía Xuân Đức cùng con rối. Trong ánh những anh mắt kia hiện lên một tia khiếp sợ.
Lúc này đây Xuân Đức nhìn lão giả họ Lữ cười nói:
" Nhìn qua thì hẳn tiên hữu cũng đã nhận ra loại con rối này rồi phải không nhưng so với lúc trước thì đám kia không đáng nhắc tới. "
Khi nhìn thấy con rối xuất hiện thì ánh mắt của lão giả họ Lữ không khỏi co lại. Nhưng rất nhanh hắn liền che giấu đi. Hắn lúc này mặt ngoài bình tĩnh cười nói:
" Nhận ra, làm sao lại không nhận ra. Lần trước tại hạ cũng đã lĩnh giáo qua một hai. Làm sao lại không biết sự lợi hại của nó. Nhưng tiên hữu thật sự muốn bán thứ này sao? Tiên hữu chắc chắn chứ? Không cần điều kiện gì đặc biệt đi kèm. "
Hiểu được lão giả họ Lữ kia đang còn băn khoăn cái gì, Xuân Đức lúc này cười rộ lên nói:
" Ta cũng không phải người rảnh rỗi đến nỗi đêm khuya không có việc gì tới nơi đây nói chuyện phiếm. Chỉ cần tiên hữu cho một cái giá hợp lý thì đồ vật này sẽ thuộc về tiên hữu, cũng là tăng thêm phần đảm bảo cho Bàn Long Thành. "
Lão giả họ Lữ nghe vậy thì lúc này nghiêm túc hẳn lên, hắn lúc này trầm giọng nói ra:
" Vậy cái giá tiên hữu đưa ra là gì? "
Nhìn qua Vũ Y, Xuân Đức khẽ cười một cái, Vũ Y hiểu ý lúc này mang ra hai tờ giấy ném thẳng lên bàn. Sau đó thì lại đứng yên ở một bên. Nhìn thấy một màn như vậy thì khóe miệng Xuân Đức khẽ giật một cái, hắn còn tưởng con bé này sẽ mang đến đưa cho một ai đó cho phải phép cơ chứ, ai ngờ con bé này vứt thẳng lên mặt bàn.
Lúc này có một tên ở gần đó, nhanh tay cầm lên hai tờ giấy sau đó nhanh chân mang lại đưa lên cho lão giả họ Lữ.
Cầm trong tay hai tờ giấy, lão giả họ Lữ lúc này chậm rãi nhìn qua từng tờ giấy một. Mới vừa đầu sắc mặt của lão ta là kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền biến thành nghi hoặc. Nhưng càng về sau nét mặt của lão ta càng ngày càng nghiêm túc lên.
Sau khi đọc xong tờ giấy đầu tiên thì lão khẽ gật đầu. Ngẩng đầu nhìn lên Xuân Đức một cái sau đó lại tiếp tục đọc sang tờ thứ 2.
Nhưng vừa đọc tờ giấy thứ 2 thì ánh mắt của lão ta đột nhiên có lại, hít vào một hơi thật sâu lão ta mới tiếp tục đọc tiếp. Càng đọc về phía sau thì sắc mặt của lão càng thêm trầm trọng.
.....
Sau một lúc lâu, nhìn đi nhìn lại hai tờ giấy thì lão giả mới đặt lại xuống bàn, lúc này đây hắn hơi khó xử nói:
" Yêu cầu của tiên hữu có phần hơi quá đáng, không biết tiên hữu có thể xem xét lại một chút về giá cả được hay không? "