Cân Cả Thiên Hạ

Chương 909: Giết chóc quá nhiều mất đi cảm xúc



- --o0o---

Thời gian chậm chạp đi qua. Trận chiến đang diễn ra ở trước của thành Tây của Bàn Long Thành lúc này đã gần tới hồi kết nhưng cuộc chiến vẫn là vô cùng căng thẳng cùng khốc liệt.

Bên trên bầu trời lúc này đã không còn sự góp mặt của bất kì một kẻ nào có tu vi dưới Tinh Vương Tiên Cảnh, tất cả những người đang tham gia chiến đấu đều có tu vi ít nhất từ Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kì trở lên, vương giả sơ kì tại thời điểm này cũng không phải là cái rất đáng giá, cứ thi thoảng lại chết một người.

Số lượng Tinh Vương Tiên Cảnh cứ qua một lúc lại giảm xuống, cả bên quỷ vật cùng nhân loại đều thiệt hại tương đương nhau, âm quỷ do đi ra ngoài Bàn Long Quy Khư nên sức khôi phục bị giảm mạnh, tốc độ khôi phục phải giảm đi gần 20 lần là ít. Lợi dụng điểm này mà đám cường giả nhân tộc mới có thể chiến đấu tới tận lúc này.

Trong suốt thời gian diễn ra cuộc chiến thì Xuân Đức cũng không có tham dự, mặc dù tên lão giả họ Lữ đã nhiều lần thúc dục.

Lúc này đây vị lão tổ của Bàn Long Thành kia lại một lần nữa thúc dục Xuân Đức:

" Tiên hữu còn chờ đợi gì nữa? Bây giờ chỉ cần tiên hữu ra tay thì có thể dễ dàng tiêu diệt đám quỷ vật này, đến lúc đó thì Bàn Long Thành cũng đỡ đi một phần tổn thất, nhân tộc chúng ta cũng bảo tồn thêm một phần thực lực. "

Không mặn không nhạt hắn hồi âm lại:

" Ta không có chờ đợi cái gì cả."

Đang chiến đấu cùng 7 còn âm quỷ vương giả trung kì, nghe được Xuân Đức hồi âm thì bị thánh tổ này gấp gáp truyền âm lại hỏi:

" Như vậy vì sao tiên hữu còn chưa ra tay. Chẳng lẽ tiên hữu muốn có thêm chỗ tốt gì sao? Tiên hữu muốn cái gì cứ việc nói ra.""

Không nhanh không chậm Xuân Đức truyền âm lại, hắn có chút buồn chán nói:

" Chẳng sao cả, đơn giản là ta không thích thôi, không thích thì ta không làm đơn giản vậy thôi. Giao dịch cũng đã hoàn tất chẳng ai nợ ai, à không phải là ngươi đang nợ ta mới đúng. Ngươi đang mượn của ta ba con rối. Vì vậy tốt nhất là ngươi tự lo cho bản thân đi."

Khi nghe được lí do mà hắn đưa ra thì vị lão tổ của Bàn Long Thành kia của á khẩu, không biết nói thêm cái gì cho phải, quả đúng như Xuân Đức nói, là hắn nợ người ta không phải người ta nợ hắn. Cũng là hắn đi cầu người ta mà không phải người ta cầu hắn. Người ta tâm tình không tốt không muốn giúp đỡ hắn cũng không biết làm thế nào.

Nhưng bây giờ đứng trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc thế này hắn cần phải làm một cái gì đó, đừng nhìn tình thế bây giờ là ngang nhau, nhưng đánh về lâu về dài thì đám quỷ vật kia sẽ chiếm thế thượng phong.

Thể lực nhân tộc là có hạn, một khi kiệt sức thì sẽ là cái chết. Nếu như hắn một thân một mình thì cũng chẳng cần lo lắng, nếu là một thân một mình hắn đã bỏ đi từ lâu nhưng ở nơi đây là cơ nghiệp của hắn cùng các huynh đệ, chỉ cần hắn lui thì Bàn Long Thánh Thành sẽ mất đi chiến lực mạnh nhất đến lúc đó thì không một cái gì có thể kiềm chế được quỷ vật vương giả nơi đây.

Cơ đồ không biết bao nhiêu vạn năm của hắn cùng các huynh đệ sẽ biến thành tro bụi. Nghĩ tới đây hắn liền cảm thấy không cam lòng.

Vừa chiến đấu, suy nghĩ của hắn cũng cấp tốc xoay chuyển. Nhưng chỉ suy nghĩ một chút hắn liền làm ra một cái quyết định, một cái quyết định khiến cho tim hắn chảy máu.

Hắn lúc này truyền âm cho Xuân Đức:

" Tiên hữu, chỉ cần tiên hữu chịu ra tay lần này ngoại trừ những thứ trước kia ta hứa cho đạo hữu thì ta nguyện lấy 7 phần tài phú của Bàn Long Thành xem như thành ý của ta. Tiên hữu cảm thấy như vậy đã đủ thành ý chưa? "

Đang ngồi tựa vào Sói Mập nghe được cái giá mà đối phương đưa ra thì Xuân Đức lúc này từ từ đứng lên, hắn vươn vai một cái nói:

" Vậy cũng được, 7 thành thì bảy thành. Dù sao có còn hơn không."

Nhìn qua Vũ Y hắn cười nói:

" Đi ra ngoài tập luyện gân cốt nào. Nãy giờ em quan sát đám kia hẳn cũng nhìn ra nhược điểm của đám này rồi chứ? "

Vũ Y lúc này cũng đứng dậy,trên khuôn mặt xinh đẹp kia xuất hiện sự hưng phấn khó thể che giấu, khẽ gật đầu cô nàng nghiêm túc nói:

" Đã nhìn ra. Lúc trước anh hai đã đánh giá quá cao đám này. Đối với những thứ này em tự tin có thể nhất kích tất sát. Không cần anh hai ra tay, mình em là đủ."

Vũ Y vô cùng tự tin nói ra, bộ dạng lúc này của cô nàng khác xa với cái vẻ nhu thuận trước đó không lâu, nhất là khi nàng khẽ liếm môi một cái. Nhìn khá giống nữ yêu tinh lâu ngày mới được nếm máu tươi.

Nhìn cái bộ dạng khó có thể kiềm chế được của cô em gái này thì Xuân Đức khẽ cười, hắn nói:

" Được rồi, vậy em tự mình xử lý đi. Anh và Bóng Ảnh sẽ phong tỏa lối thoát của đám kia. Nhưng là nhớ cẩn thận đấy biết chưa? "

Vũ Y gật gật đầu đáp:

" Em biết. Yên tâm. Hì hì."

Nói xong thì cô nàng liền sử dụng ẩn thân thuật biến đi mất, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi. Cùng lúc này một âm thanh mờ nhạt cũng vang lên:

" Đệ cũng đi kiếm đồ ăn đây. Một mình đại ca lược trận nhé."

Âm thanh này cũng không phải là ai khác chính là Bóng Ảnh. Ở một nơi nguy hiểm như thế này thì Bóng Ảnh lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ hắn, đề phòng mấy trường hợp bất ngờ phát sinh.

Bóng Ảnh đi rồi thì hắn nhìn qua Sói Mập nói:

" Mập mạp ngươi nhìn thấy chưa, Tinh Vương Tiên Cảnh cũng giống sâu kiến mà thôi, chết liền hết, sau này phải cố gắng thật mạnh mẽ để còn bảo vệ ta nghe chưa. Chịu khó tu luyện đi, ta sẽ cố gắng cung cấp tài nguyên cho ngươi. "

Sói Mập làm sao không hiểu là chủ nhân của nó là đang động viên nó, còn về việc đợi một ngày nào đó nó có đủ sức bảo vệ chủ nhân thì hẳn là còn rất lâu, rất lâu nữa. Nó cũng không biết nói cái gì cả, nó chỉ có thể dụi dụi đầu vào người Xuân Đức biểu thị lòng biết ơn của mình mà thôi.

Cảm nhận được tâm ý của Sói Mập thì Xuân Đức lúc này cũng dùng tay vuốt ve bộ lông của nó:

" Được rồi, vào bên trong tu luyện đi. Chắc không lâu nữa người sẽ là Hằng Quân Tiên Cảnh. Ta sẽ giúp ngươi độ kiếp."

Nói xong thì hắn cũng liền thu Sói Mập cùng tấm thảm bay vào bên trong không gian chứa đồ. Nhưng khi hắn vừa thu về Sói Mập cùng tấm thảm xong vừa quay đầu nhìn lại chiến trường thì không khỏi ngoác miệng ra tới mang tai.

Hắn lúc này phải dụi dụi mắt xem là có nhìn lầm không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.