Nghe được Vương Phong kể lại những việc xảy ra thì sắc mặt của Lam Linh cùng hai nữ tử phía sau của nàng mỗi lúc một trầm xuống. Khi Vương Phong còn chưa kể hết thì một nữ tử đứng phía sau Lam Linh đã giận dữ nói:
" Vậy mà lại dám không đặt Thăng Tiên Tông vào trong mắt, kẻ này là ăn gan hùm mật gấu hay sao? "
Lúc này một nữ tử khác cũng lên tiếng.
" Kẻ này nếu không diệt trừ thì tôn nghiêm của Thăng Tiên Tông ở đâu. Kẻ này nhất định phải chết."
Nói đến chữ " chết " thì nàng ta cắn đến rất nặng, còn xen lẫn với một ít sát ý. Cảm nhận được sát ý này thì Lam Linh hơi nhíu mày lại. Nhìn thấy Lam Linh nhíu mày thì nữ tử kia còn muốn nói cái gì lúc này cũng liền im miệng lại không dám nói tiếp.
Lúc này đây Lam Linh nhìn thật sâu vào Vương Phong khiến cho tên này trong lòng có chút chột dạ. Ánh mắt của hắn có chút né tránh ánh mắt của Lam Linh, nhìn thấy vậy thì Lam Linh liền nói:
" Vương Phong sư đệ dẫn ta tới nhìn xem những người bị hại. Sư tỷ ta muốn nhìn xem đối phương làm kiểu gì chỉ tát một cái liền có thể lấy mạng người."
Vương Phong nghe vậy thì trong lòng cũng thở ra một hơi, ánh mắt lúc trước của vị Lam Linh sư tỷ này khiến cho hắn cảm thấy mọi bí mật trong lòng của bản thân đều bị nhìn thấu. Lúc này đây hắn ngay lập tức gật đầu nói:
" Mời sư tỷ theo sư đệ một chuyến."
Nói xong thì hắn ngay lập tức đi trước dẫn đường những người khác theo ở phía sau hắn. Nơi ở của đám tùy tùng không phải được an bài tại Lâm Nhược Viên mà là ở một khu vực khác nên việc đi tới nơi kia cũng cần tốn một ít thời gian.
Sau khi đi tầm 20 phút thì bốn người đã tới nơi. Sau khi đến nơi này thì bốn người ngay lập tức được người quản sự nơi đây tiếp đón nhiệt tình nhưng lúc này cả bốn người đều không quan tâm mà trực tiếp đi nhìn mấy người bị thương. Cùng mấy kẻ không may bị Vũ Y giết chết.
Có điều lúc bọn họ đến đây thì đã muộn, lúc này một tùy tùng của Vương Phong sợ hãi nói:
" Thưa thiếu chủ, mấy cái thi thể khi đưa về tới đây thì đều biến thành khói đen tan biến hết rồi. Việc này không chỉ có thuộc hạ nhìn thấy mà mọi người đều nhìn thấy. Thiếu chủ nhìn bên trong quan tài vẫn còn quần áo cùng bảo vật của bọn họ. "
Những người khác ở một bên nghe vậy cũng liên tục là gật đầu đồng ý. Nghe người này nói vậy cũng nhìn thấy rõ ràng bên trong quan tài có quần áo cũng bảo vật thì Lam Linh hơi nhíu mày lại, lúc này đây nàng nhìn qua hai nữ tử hỏi:
" Hai người các ngươi tu vi cao thâm có nhìn ra được cái gì không ? "
Hai nữ tử kia lúc này hai mặt nhìn nhau sau đó xấu hổ nói:
" Xin lỗi tiểu thư bọn thuộc hạ cũng không nhìn ra được điểm gì cả."
Nghe vậy thì Lam Linh càng nhăn mày hơn:
" Đến cả hai người các ngươi cũng không nhìn ra được cách hạ thủ của đối phương, chứng tỏ đối phương tu vi rất cao, phương pháp giết người cũng rất đặc biệt. Người này ta muốn gặp, hai người các ngươi theo ta đi gặp người kia, Vương Phong ngươi dẫn đường."
Nghe được lại phải tới nơi kia, lại nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Y thì Vương Phong không khỏi hai chân mềm nhũn ra, hắn lúc này có chút run run nói:
" Sư tỷ chúng ta thật phải đến nơi kia sao, kẻ kia tâm địa rất độc ác sư đệ sợ nếu sự đệ dám đến đó thì lần này đối phương sẽ lấy mạng sư đệ. "
Nhìn thấy biểu hiện sợ hãi của Vương Phong thì lúc này một thuộc hạ của Lam Linh không vui nói:
" Có hai người chúng ta bảo vệ thì ngươi còn sợ cái gì, nói dẫn đường thì cứ dẫn đường đi đừng có làm mất thời gian của tiểu thư."
Lam Linh tuy không có thể hiện ra mặt nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn xem thường vị sư đệ này, lúc này nàng ôn hòa nói:
" Sư đệ không cần sợ có Lam Mị cùng Lam Hải đi theo thì chúng ta sẽ được an toàn,hai người bọn họ đều là cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh trung kì, ở nơi này ngoại trừ mấy vị trưởng lão thì không ai hơn được các nàng."
Vương Phong nghe xong nhưng lời này thì cũng can đảm hơn một ít, hắn lúc này hít một hơi sâu nói:
" Đã vậy để sư đệ dẫn đường cho sư tỷ cùng hai vị tiền bối."
Nói xong thì hắn ngay lập tức đi ra ngoài chuẩn bị một chiếc thú xa, sau đó bốn người ngồi lên thú xa tiến thẳng đến trang viên của Xuân Đức.
- --o0o---
Sau vài giờ thì thú xa trở bốn người đã tới trước cổng của trang viên Xuân Đức.
Ngay khi thú xa dừng lại thì bốn người liền đi xuống, ngay khi bọn họ vừa đi xuống thì đã bắt gặp mấy ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ. Những ánh mắt này không ai khác chính là đám thị vệ canh cửa, sau khi bọn họ nhìn thấy Vương Phong thì không khỏi kinh ngạc lên tiếng:
" Lại là ngươi, ngươi sao lại tới nữa rồi? Mới vừa bị tiểu thư nhà chúng ta dạy cho một bài học còn chưa nhớ hay sao mà lại dám tới đây. Chẳng lẽ lại ngứa da. ""
Sau khi nhìn thấy sự cường hãn cùng bá đạo của tiểu thư nhà mình thì đám hộ vệ lúc này lá gan cũng lớn không ít, không có giống như lúc trước vừa nhìn thấy địch nhân thì đã bỏ chạy. Vương Phong nghe mấy tên hộ vệ nói vậy thì trong lòng bốc lên một cổ lửa giận vô danh. Nhưng nghĩ tới nơi đây là nơi của nữ ma đầu kia nên hắn cũng không dám bộc phát.
Hắn lúc này cười cười nói:
" Sư tỷ của ta muốn gặp tiểu thư của các ngươi, không biết tiểu thư nhà các ngươi có ở nhà hay không? "
Hắn vừa hỏi xong thì một âm thanh có phần non nớt vang lên:
" Vũ Y tỷ bận tu luyện rồi, với tỷ ấy cũng không thích nói chuyện với đám người xấu các ngươi. Các ngươi có thể ra về, nơi đây không chào đón các ngươi. Bằng không Ảnh ca ca sẽ cho các ngươi biết tay."
Lúc này những người khác đều hướng ánh mắt qua phương hướng vừa phát ra thanh âm, lập tức bọn họ liền nhìn thấy một thanh niên có bộ dạng ôn hòa toàn thân bạch y đang dắt theo một tiểu nam hài khoảng 7-8 tuổi, tiểu nam hài kia hai má hồng hào bộ dạng khả ái vô cùng nhìn rất giống tiểu nữ hài.
Nhưng khi hai người Lam Mị cùng Lam Hải nhìn thấy thanh niên bạch y kia thì cả người không khỏi dựng hết lông tơ, một cảm giác nguy hiểm cực độ từ trong đáy lòng hiện ra. Bọn họ ngay lập tức tiến lên phía trước bảo vệ lấy Lam Linh, hai người cũng lấy ra tiên kiếm, ánh mắt đề phòng nhìn thanh niên bạch y kia.