Cân Cả Thiên Hạ

Chương 996



Hắn cũng không có cái gì không cam lòng cả, chỉ là hơi tiếc một chút thôi, tên thiếu chủ Phong Gia kia ắt hẳn nắm giữ rất nhiều thông tin nơi đây nhưng dù sao không bắt được tên thiếu chủ Phong Gia thì hắn vẫn còn người để mà khai thác thông tin. Hắn lúc này thu lại Quỷ Kiếm sau đó bay về nơi Vũ Y đang tại.

.....

Cũng không qua bao lâu thì hắn liền đã quay về nơi trước kia, vừa về tới đây thì hắn liền đã nhìn thấy Vũ Y cùng Bóng Ảnh đang đợi hắn từ trước. Vừa nhìn thấy hắn thì Bóng Ảnh cười nói:

" Nhìn bộ dạng của đại ca thế này hẳn là công việc không suôn sẽ đi."

Nhẹ gật đầu Xuân Đức cười khổ nói:

" Có kẻ quan trọng nhất thì để chạy, trên người tên kia quá nhiều bảo vật bảo mệnh. Bên phía đệ mọi việc thuận lợi chứ."

Bóng Ảnh cười hắc hắc nói:

" Thuận lợi, hai tên kia rất ngoan, cũng rất chịu hợp tác. Hai tên kia đang bị huyết nô tra hỏi. Hẳn không bao lâu nữa sẽ có thông tin mà đại ca cần."

Vũ Y lúc này cũng lên tiếng:

" Những người này bây giờ làm gì đây anh hai."

Vừa nói thì nàng liền nhìn về phía đám nguời đứng cách đó không xa, Xuân Đức lúc này cũng nhìn qua đám người kia, nhìn thấy mấy trăm người trong đó có không ít Tinh Vương Tiên Cảnh thì khẽ nhíu mày, suy tư một chút thì hắn nói.

" Em tạm thời chú ý đám người này, kẻ nào có dị động gì thì liền giết đi. Ngày hôm nay anh tiêu hao hơi lớn nên không thể nô dịch hết đám này được. "

Bóng Ảnh lúc này cười hắc hắc nói: 

" Đệ đoán trước ca kiểu gì cũng nói vậy mà, yên tâm đi đám này có cho thêm 20 cái lá gan nữa cũng không dám làm loạn, đệ đã trồng vào bên trong linh hồn bọn chúng một cái Ám Ma Chủng, chỉ cần một tâm niệm thì đám người này lên chết đến không thể chết lại."

Xuân Đức nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe, lúc này hắn cũng cười nói:

" Quên mất lão nhị ngươi, hắc hắc, vậy đám người này sẽ do lão nhị ngươi quản lý, bọn chúng sau này sẽ có tác dụng lớn đây. Được rồi, chúng ta nên tìm một nơi nào đó để khôi phục. Khi nào lấy được tin tức xác thực thì lên đường."

Bóng Ảnh cùng Vũ Y nghe vậy thì đều gật đầu, tiếp sau đó ba người mang theo những người khác rời đi nơi đây.

......

Sau khi tìm được nơi thích hợp thì Xuân Đức liền đi nghỉ ngơi để khôi phục, về phần Bóng Ảnh cùng Vũ Y thì một người bảo vệ cho Xuân Đức, người còn lại thì đi an bài cho những kẻ khác.

- --o0o---

Phong Kiếm sau khi sử dụng " Độn Thiên Phù " 10 vạn dặm thì liền không cảm nhận được hồn niệm khóa lấy bản thân nữa, lúc này trong lòng hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nhưng hắn cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, hắn sợ Xuân Đức đuổi theo nên vẫn tiếp tục bỏ chạy. Sau khi sử dụng thêm 5-6 lần " Độn Thiên Phù " thì hắn mới dám ngừng lại.

Vừa dừng lại nghỉ ngơi thì hắn liên tiếp phun ra máu tươi hiển nhiên là hẳn bị thương không nhẹ, thương thế này cũng không phải là do kẻ thù của hắn gây nên mà là do hắn dốc sức liều mạng bỏ chạy, không tiếc vận dụng cả bí pháp tổn hại nên bây giờ hắn mới bị thương thành ra dạng này. 

Sau khi uống một đống tiên dược cấp cao thì thương thế của hắn đã khởi sắc hơn, có điều sắc mặt của hắn lúc này vẫn tái nhợt, khí tức bản thân thì hỗn loạn, không những hỗn loạn mà còn suy yếu vô cùng. Nếu như lúc trước Xuân Đức mà kiên trì thêm một lúc thì có lẽ tên này cũng không thể chạy nổi.

Phong Kiếm lúc này đang ở trong một cái hang sâu, ngồi tựa vào vách tường đá. Nghĩ lại chuyện vừa rồi mà hắn còn cảm thấy sợ hãi.

Đối phương quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới nổi cả con át chủ bài của hắn cũng không làm gì được đối phương. Nghĩ đến một kích cuối cùng kia mà lòng hắn không khỏi run lên. Trong lòng hắn thầm nguyền rủa.

" Một khi ta rời khỏi nơi đất nhất đi phải lão tổ giết chết người này."

Đang lúc hắn nguyền rủa thì bất ngờ bên ngoài lại có tiếng động vang lên, thần kinh của Phong Kiếm ngay lập tức liền căng như dây đàn, hắn lúc này đã suy yếu vô cùng. Đừng nói đến người kia mà chỉ cần một tên Tinh Quân Tiên Cảnh sơ kì thôi cũng đủ sức giết chết hắn.

Hắn lúc này lấy ra từ bên trong túi càn khôn một viên cầu thủy tinh màu đen, về phần ánh mắt của hắn thì gắt gao nhìn về phía bên ngoài. Nhưng ngay vào lúc thần kinh của hắn căng như dây đàn thì hắn nhìn thấy người tiến vào lại là người quen của hắn.

Tảng đá trong lòng của hắn liền được bỏ xuống, hắn nhìn người mới vừa bước vào bên trong này lên tiếng.

" Là ngươi Phong Hoa, ngươi làm sao lại tìm được đến nơi đây."

Người vừa đi vào trong này là một nữ tử tuyệt sắc, nàng tên là Phong Hoa, ở Phong Gia nàng có địa vị không thua kém gì Phong Kiếm. Sau khi đi vào trong này, nhìn thấy Phong Kiếm bị trọng thương thì nàng không khỏi kinh ngạc nói:

" Ta dùng biện pháp lúc trước hai người chúng ta định trước, ngươi không nhớ sao. Mà ngươi vì sao lại thành ra cái dạng này, chẳng lẽ gặp phải hung thú đáng sợ nào? "

Đi cùng với Phong Hoa, đi phía sau nàng còn có hai trung niên, hai trung niên này chính là 2 trong số 10 tộc lão có tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh viên mãn đi tới nơi đây lần này. Sau khi hai người nhìn thấy tình trạng của Phong Kiếm thì cũng không khỏi kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ biết Phong Kiếm là ai, cũng vì thế mà biết được hắn ta không tầm thường, không nói đến chiến lực bản thân siêu việt bàn cùng lứa, chỉ tính riêng những bảo vật mà người kia đưa cho hắn cũng đủ nghiền ép một người như bọn họ. Bọn họ không nghĩ ra là cái gì có thể khiến cho Phong Kiếm thành ra cái dạng này.

Phong Kiếm lúc này lại dựa vào tường, bộ dạng suy yếu đến cực điểm. Nghe được Phong Hoa hỏi thì hắn cười khổ nói:

" May mắn có phân thân của lão tổ đời thứ 1 bằng không cái mạng của ta cũng không giữ lại được, trên đường đi tìm các ngươi ta gặp phải một tên gia hỏa cực kì đáng sợ. Phân thân lão tổ đời thứ nhất cùng sủng vật của ta đều bị hắn giết chết, may mà trên người ta có không ít đồ bảo mệnh bằng không hôm nay khó thoát một kiếp."

Phong Hoa cùng với hai tên trung niên phía sau nghe vậy thì sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, ba người không dám tin những gì vừa nghe. Phân thân của lão tổ đời thứ nhất bị diệt, phải biết dù chỉ là một đạo phân thân thôi nhưng cũng đủ nghiền ép Tinh Vương Tiên Cảnh viên mãn ngàn lần. Bọn họ có chút không nghĩ ra là người nào làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.