Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 1 - Chương 46: Nghênh ngang bỏ đi



Dịch: WindDK

"Này! Chú em xem..." Cố Phi trở lại, ngồi xuống cạnh Bất Tiếu, chỉ chỉ ra ngoài cửa công hội Đạo Tặc, "Tôi cảm thấy là chú em vẫn chưa tỉnh ngộ đủ thì phải." Cố Phi nói.

Bất Tiếu nhìn hắn, mặt không biểu tình, cũng không nói chuyện. Một lát sau, ngoài cửa chẳng những không giải tán, ngược lại càng lúc càng nhiều, Cố Phi thở dài, mở cửa sổ chat của dong binh đoàn ra: "Tên Bất Tiếu này thật sự ngoan cố, tui vừa giết hắn thêm lần nữa, hiện tại đang bị bao vây"

"Vậy sao ông còn chưa chết?" Hàn Gia Công Tử hỏi."Tui đang ngồi xổm chờ thời ở trong khu vực an toàn nè!" Cố Phi nói.

"Có thể xông ra không?" Hàn Gia Công Tử hỏi.

"Để tui thử" Cố Phi nói xong thì đứng dậy luôn.

"Tụi tui lập tức tới ngay" Hàn Gia Công Tử la lên.

" Không cần" Cố Phi nói, "Người của bọn họ vẫn đang tới càng lúc càng nhiều, tụi mình cho dù có tập hợp lại cũng không thể nào chống lại 300 người cùng lúc được, tui thừa lúc người còn ít tự mình xông ra là được rồi!"

" Vậy thì tốt, ông cố gắng lên, tụi tui đi uống rượu đây" Hàn Gia Công Tử nói.

Cố Phi: "..."

Cái áo choàng Pháp Sư này dài kéo lê tới đất, vướng víu ảnh hưởng hành động quá, Cố Phi kéo vạt áo lên, giắc trên lưng quần. Trong tay cầm chặt Viêm Chi Tẩy Lễ, nhìn qua Bất Tiếu nói: "Tôi đi nha!"

Bất Tiếu kinh ngạc nhìn hắn. Bên ngoài công hội Đạo Tặc hiện tại đã tụ tập ít nhất mười tên Tung Hoành Tứ Hải rồi, hơn nữa nhân mã còn đang không ngừng chạy tới, tên này vậy mà lại muốn đột phá vòng vây, hắn coi mình là GM chắc?

Mà ngay cả mấy tên bên ngoài cũng không ngờ Cố Phi lại hành động như vậy, bọn họ còn đang chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, còn cho rằng hai bên sẽ vào khu vực an toàn mà đàm phán, hoặc là người của đối phương sẽ tới cứu viện, dẫn tới hỗn chiến ở ngoài khu vực an toàn. Nhưng cục diện trước mắt lại thành ra Cố Phi muốn một người solo một đám.

Cố Phi chậm rãi tiến ra bên ngoài khu vực an toàn, trên mặt vẫn giữ miếng vải đen, không ai có thể thấy được nét mặt của hắn, nhưng mờ mờ ảo ảo lại xuất hiện một loại khí thế, làm cho người ta vô ý mà khẩn trương hơn. Trong nội tâm luôn nhắc nhở chính mình: Chúng ta nhiều người, sợ cái qué gì! Tuy có loại ý niệm này trong đầu, nhưng hình ảnh Bất Tiếu bị Cố Phi giải quyết trong nháy mắt vẫn còn đọng lại. Động tác ấy đến cùng là diễn ra thế nào, bọn họ vẫn chưa nghĩ thông suốt được.

Cố Phi đã đi đến cửa lớn, đột nhiên chân đạp một cái, phi thân nhảy ra ngoài.

Biên giới sống hay chết trong truyền thuyết đã bị hắn vượt qua rồi, Viêm Chi Tẩy Lễ trong tay hắn vung lên.

Chỉ cần Cố Phi tung ra một chiêu là không ai có thể tránh được. Thứ nhất là do hắn cộng toàn nhanh nhẹn, dẫn tới tốc độ không chậm, thứ hai là góc độ công kích của hắn làm người khác không thể đoán ra được, thứ ba, cho dù công kích có hụt đi chăng nữa thì hắn cũng điều chỉnh lại trong tức thời.

Kích thứ nhất, hung hăng bổ trúng một gã Pháp Sư đang ngâm xướng bên cạnh.

Cố Phi tuy không dùng giám định thuật, nhưng trên thực tế tất cả nhân vật trong trò chơi đều lựa chọn trang bị bất đồng rất lớn, như áo choàng Pháp Sư, Đạo Tặc thích mặt giáp vải, Chiến Sĩ mang giáp nặng, tất cả chỉ cần liếc cái là nhìn ra được. Dựa vào ăn mặc để phán đoán nghề nghiệp, cũng là một việc khá chắc cú.

Một đao bổ trúng đối phương, tuy không thể trực tiếp chém chết, nhưng cũng đã cắt đứt ngâm xướng của Pháp Sư. Khi bị công kích cự ly gần, Cố Phi có thể phá giải, nhưng đối với công kích pháp thuật của Pháp Sư hắn lại có chỗ chỗ cố kỵ. Nhất là kỹ năng cấp thấp nhất Hỏa Cầu thuật, lại kèm theo tính năng truy tung, tuy thời gian truy tìm mục tiêu khá ngắn, nhưng ảnh hưởng đến việc thi triển thân thủ của Cố Phi lại không nhỏ.

Một đao kia bổ trúng đối phương không tính, Cố Phi lại còn bay lên đạp một cước vào người nọ. Một cước này sát thương đương nhiên nhỏ bé đến không đáng kể, nhưng đối phương lại bị đẩy lùi đi vài bước, vừa vặn chèn trúng hai tên người chơi khác muốn xông lại.

Cố Phi vừa hạ xuống, Viêm Chi Tẩy Lễ trong tay lại khẽ đảo, lại chém tới tên Pháp Sưxấu số nọ. Đáng tiếc Pháp Sư vốn máu mỏng, tốc độ lại chẳng hơn ai, đối mặt với công kích của Cố Phi một chút biện pháp cũng không có. Pháp trượng cầm trong tay lúc này hắn cảm thấy chả có tác dụng, muốn vứt luôn cho rồi. Hỏa pháp công kích của Viêm Chi Tẩy Lễ lại xuất hiện rất đúng lúc, Pháp Sư tuy có ma phòng cao so với nhân vật khác, nhưng bù lại vật phòng lại thấp tệ hại, lại còn máu ít, trúng phải hai đao của Cố Phi, không tránh khỏi kết cục lên bảng đếm số.

Cố Phi hưng phấn muốn tiếp tục chém thêm vài tên nữa, một đám người đứng chặn trước cửa muốn vây bắt hắn, trái lại bị Cố Phi chiếm quyền chủ động. Một nguyên nhân chủ yếu cũng là do Bất Tiếu trốn trong khu vực an toàn hò hét: "Không được giết hắn, giật mặt nạ của hắn ra."

Bất Tiếu lo lắng Cố Phi khi xông ra ngoài lại bị mười người hội đồng chết không kịp ngáp, lại hồi sinh ở khu an toàn khác, như vậy thì sẽ không biết được thân phận thật sự của hắn, đây cũng là sai lầm giống như Tào Tháo năm đó.

Nghe nói năm đó ở núi Đương Dương, Tào Tháo đã rống to "Không được phép bắn hắn, bắt sông cho lão tử" làm cho Triệu Vân lúc này đã máu nhuộm chiến bào cuối cùng lại nghênh ngang ôm con trai của Lưu Bị rời đi.

Nhưng mà Tào Tháo người ta lại có tối thiểu trăm vạn đại quân, lực lượng đủ để coi thường tất cả, còn Bất Tiếu lại chỉ có mười người, lại có ý định học hỏi tiền nhân. Khi hắn vừa hô hào lời này, Cố Phi đã giải quyết xong tên Pháp Sư nọ, lời này vừa phun ra hết, mấy tên còn lại muốn xông lên báo thù lại lâm vào thế khó xử.

Người chơi bình thường cũng không giống như Cố Phi có thể phát ra công kích mang sát thương cao nhất, mà muốn phát ra sát thương nhỏ nhất lại càng không thể. Mấy tên cầm trong tay vũ khí hạng nặng đều đứng lại tại chỗ, sợ vừa vung vũ khí lên là có thể đập bẹp Cố Phi rồi.

Cố Phi cũng không phải là người hữu dũng vô mưu, lúc hắn muốn xông pha ra khỏi vòng vây này, hắn cho là mình có thể giải quyết được mười người này đấy. Khi Bất Tiếu vừa phát ra mệnh lệnh này, mười tên giờ chỉ còn lại chín cũng ném chuột sợ vỡ bình, nguyên một đám phân vân, chém cũng không được, không chém cũng không xong, khiến cho Cố Phi mất hứng không thôi, mang theo sát khí mà quay đầu lại nhìn trừng trừng Bất Tiếu.

Bất Tiếu còn la hét chưa đã nghiền, vẫn còn đang hò hét tiếp: "Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn, giật mặt nạ hắn, kéo mặt nạ hắn cho bố"

Một đám người nhao nhao thu hồi binh khí, tay không muốn xông lên cùng Cố Phi phân cao thấp. Kết quả Viêm Chi Tẩy Lễ của Cố Phi múa may quay cuồng, ánh lửa bay loạn xạ, chớp mắt một tên máu mỏng khác cũng tèo luôn. Còn Chiến Sĩ ỷ mình da dày thịt béo, muốn gắng gượng lao lên tóm lấy Cố Phi. Nhưng tốc độ của Cố Phi cũng không phải để làm cảnh, lại còn mang một thân võ thuật, né né tránh tránh một hồi, cả đám hùng hổ xông lại cũng không thể chạm được vào vạt áo của Cố Phi.

Chớp mắt lại có hai người hi sinh oanh liệt, một trong số đó còn là tên Chiến Sĩ tự cho mình da dày cố sống cố chết nhào lên.

Bất Tiếu cũng đã ý thức được mình chỉ huy của mình vô cùng thất bại, nhưng việc đã đến nước này cũng chỉ có thể tiếp tục làm theo, nếu không mấy tên này khi trở về lại phun nước bọt chết chìm hắn thôi. Lại ra thêm một mệnh lệnh khác: "Giữ vững đội hình, viện binh lập tức tới ngay."

Cố Phi nghe Bất Tiếu nhắc nhở, cũng cảm thấy mình không nên tiếp tục chơi đùa ở đây nữa.

Kèm theo sát thương hệ hỏa, lực công kích của Cố Phi là tuyệt đối không thể khinh thường. Nhưng có điều cái tỷ lệ xuất hiện cũng chỉ có 30%, cái này Cố Phi có dựa vào kỹ thuật cũng không thể nào tăng lên con số hệ thống được, thế là trong lúc giao thủ hắn cũng gặp không ít tình huống xấu hổ.

Ví dụ như lúc bổ một đao xuống, còn mang theo vài biến chiêu ảo diệu, hên thì hỏa pháp xuất hiện đốt chết đối phương như thường. Còn có lúc bổ một đao chém tên bên trái, hắn nghĩ sẽ ra hỏa pháp đốt chết luôn tên này, bèn bỏ qua đối phó tên bên phải, nhưng lại xui không xuất hiện hỏa pháp, thế là phải vội vàng điều chỉnh thế công.

Lúc ra lúc không ra, mặc dù hỏa pháp trợ giúp tăng lực công kích của hắn, nhưng cũng gây ra rối loại tiết tấu công kích, ảnh hưởng tới phát huy của hắn. Khi 1 vs 1, loại tình huống này có xảy ra cũng không sao, nhưng khi gặp tình huống hỗn chiến, việc này ảnh hưởng không phải nhỏ.

Nãy giờ mười tên vây quanh, bị Cố Phi chém năm người, lúc này lại còn tám người.

Xem ra muốn đem mười tên này toàn bộ tiêu diệt có chút không thực tế. Còn chưa nói đến việc bên kia sẽ có tiếp viện tới, chỉ hai tên Đạo Tặc, bị chém chết dưới đao của Cố Phi, nhưng sát bên lại là nơi hồi sinh của Đạo Tặc, thế là lại trở lại gia nhập vòng chiến. Dù sao lệnh của Bất Tiếu cũng là chỉ cần xem mặt, không cần giết, hai người vì phòng ngừa rớt đồ khi chết, thế là bèn xắn tay áo lao vào chơi tay không với Cố Phi luôn.

Công kích của Cố Phi cũng không chỉ giới hạn trong việc xài đao, quyền đấm cước đá, tóm lại là không để cho bọn họ có cơ hội cận thân. Mấy người tuy bị Cố Phi đánh cho rất chật vật, nhưng mà nhờ vào chiến thuật biển người cũng đủ bảo bọc cho nhau. Mà bọn họ còn tưởng mình đang vây quanh Cố Phi, nào có biết là do Cố Phi không muốn đi. Lúc này Cố Phi đã quyết định rời khỏi, bèn dứt khoát vung mạnh hai đao, dồn đối phương né ra tạo thành khe hở, đã xông ra khỏi vòng vây.

Bất Tiếu cũng cho rằng mình chỉ huy thật sự thành công đấy, nhưng khi thấy Cố Phi nhẹ nhàng chạy ra khỏi vòng vây, lại xem như là sai sót nhỏ của thủ hạ, bèn sốt ruột la lên: "Mau mau, vây lên, vây lên đi." Hắn vừa hô hào, vừa giơ hai tay ra khỏi khu vực an toàn.

Nhưng lúc này Cố Phi đã lao ra vài mét, Bất Tiếu chỉ vào hai tên Đạo Tặc vừa nãy kêu to: "Xài Chạy Nhanh, Chạy Nhanh"

Hai tên Đạo Tặc khóc: "Vừa chết mất một cấp, còn Chạy Nhanh nữa đâu"

Một tên trong đó còn khóc lớn hơn: "Chạy Nhanh của tôi còn mất cả đống điểm thuần thục nè."

Bất Tiếu nghe xong cảm thấy ớn lạnh, hắn đã quên mất cái tổn thất mặt này, chỉ nghĩ mình mất mấy cấp, độ bền trang bị cũng trở về 0, có điều không có rớt trang bị cũng là một điều may mắn. Hoàn toàn đã quên mất cái kỹ năng cấp 30 Chạy Nhanh của mình, bỏ bao công sức luyện độ thuần thục, lúc này đã tan biến như mây khói rồi.

Hắn còn đang ảo não, đột nhiên lại thấy Cố Phi dừng bước. Bất Tiếu đại hỉ, vội vàng chỉ huy mọi người mau đuổi theo.

Bất ngờ Cố Phi vừa quay đầu lại, đột nhiên lại bước nhanh một bước về, trong miệng còn đang lầm bầm cái gì đấy. Tất cả mọi người khẽ giật mình, không tự chủ được trì hoãn vài bước, kết quả Cố Phi lại cúi người, một lần nữa phóng nhanh tới.

"Móa, mắc lừa!" Bất Tiếu hổn hển kêu to, bởi vì mấy người này dừng một chút, thế là khoảng cách lại kéo ra một đoạn.

Mọi người còn đang sầu thảm mà cố gắng tăng tốc độ, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một màn lửa. Một con rồng lửa xuất hiện, chớp mắt lại hóa thành một dãy hỏa cầu, "Chíu chíu chíu" bay về phía mọi người.

"Á.." Tất cả mọi người kinh hô, vừa lúc toàn bộ đều bị tạc trúng.

Bọn họ trên người ngoại trừ Bất Tiếu vẫn còn dấu vết bị Cố Phi chém qua, sinh mệnh đã tụt khá thấp. Lại ăn một kích này, thế là toàn bộ ngồi tàu nhanh về khu an toàn.

Kỹ năng cấp 30 của Pháp Sư: Liên Châu Hỏa Cầu.

Hai tay ở ngoài khu an toàn của Bất Tiếu tuy bị nổ không nhẹ, nhưng hắn cũng không chết lần nữa. Nước mắt hắn dàn dụa: "Móa, quên mất hắn là Pháp Sư!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.