Đám người công hội Nghịch Thiên, chứng kiến hội trưởng thua một cách triệt để như thế, nhất thời mất hứng, oán hận trừng mắt nhìn Cố Phi cùng Hỏa Cầu vài lần, rồi lại yên lặng rời đi.
Hỏa Cầu đắc thế không buông tha người, vỗ tay huýt sáo. Đã từng một thời sùng bái, bây giờ ở trong lòng hắn chỉ còn một chữ: Biến!
"Túy ca Túy ca!!" Đợi đám người Nghịch Thiên đi hết, Hỏa Cầu tỏ lòng sùng bái thần tượng mới.
"Ông làm sao biết hắn lại ở phía sau ông vậy?" Hỏa Cầu hỏi.
"Bởi vì có sát khí." Cố Phi cười.
"Sát khí... thật sự có chuyện này sao?" Hỏa Cầu thì thào tự nói.
" Đương nhiên" Cố Phi gật đầu, "Tui đối với loại sát khí này cảm giác còn không phải mẫn cảm, lợi hại nhất phải kể đến chú Tư của tui. Giả dụ ổng đang nằm ngủ, mà ông lại đi đi lại lại la hét om sòm bên người, ổng vẫn ngủ được. Nhưng chỉ cần ông tập trung lực chú ý vào ổng, ổng sẽ lập tức tỉnh lại!"
"Ông thật sự biết võ thuật hả!" Hỏa Cầu nói.
"Không phải võ thuật, là công phu!" Cố Phi nói.
"Có cái gì khác nhau?"
"Võ thuật, là vì rèn luyện thân thể; Công phu, là khắc địch chế thắng, bảo vệ quốc gia" Cố Phi vừa nói vừa thở dài. Đây chính là chỗ khác biệt nhận thức giữa hắn và cha hắn. Cha hắn lúc nào cũng cường điệu bọn họ luyện được là võ thuật, nhưng Cố Phi lại cảm thấy cái này rõ ràng là công phu.
"Bảo vệ quốc gia...Hiện nay còn cần sao?" Hỏa Cầu nói.
"Không có" Cố Phi cười, "Cho nên tui đây không phải chơi Game Online rồi sao!"
"À...thế tui có thể học không?" Hỏa Cầu tinh thần hưng phấn
"Ông..." Cố Phi chần chờ.
" Phải hay là không là tuổi tui có hơi lớn?" Hỏa Cầu có chút thất vọng, hắn đã hơn hai mươi tuổi, theo một vài bộ sách tiểu thuyết võ hiệp mà nói, nhân vật chính tại cái tuổi này có lẽ đã danh chấn giang hồ rồi. Đợi đến tuổi này mới học võ, xuống núi thì đã con dâu đã bị người khác đoạt mất.
Cố Phi lại lắc đầu: "Công phu vốn là đợi thân thể người ta phát dục, thành thục thì mới mới có thể chính thức bắt đầu học. Ít nhất cũng phải mười lăm mười sáu tuổi. Tuổi ông cùng tui không khác nhau lắm, có vấn đề gì đâu? Chỉ là, muốn học công phu thì khá tốn thời gian đấy, mỗi ngày đều phải dành tám đến mười hai giờ, ông có nhiều thời gian nhàn rỗi như thế sao?"
"Không có" Hỏa Cầu không hề nghĩ ngợi trả lời.
" Hoặc là trong trò chơi này học luôn cũng được..."
" Không cần, không cần, thôi thì khỏi học nữa, tiếp tục chơi game thôi!" Hỏa Cầu vội vàng cắt ngang.
Lúc này sáu kẻ lang thang bên cạnh hồ nữa đã tái sinh. Cố Phi nhặt thanh Dao Cắt Thịt vừa ném khi nãy, chuẩn bị qua giết quái, Hỏa Cầu ở một bên nói: "Túy ca, ở đây quái cấp cao quá, tui không giết được, hay là tui đổi chỗ khác nhé".
"Tui kéo ông cho!" Cố Phi nói.
"Tui vào game là để chơi, cũng không muốn làm phiền người khác kéo đâu." Hỏa Cầu rất có chí khí nói.
"Ừ, vậy ông đi đi!" Cố Phi cười.
"Túy ca, ông cũng đừng thăng cấp nhanh quá, bỏ tui lại một mình nha!" Hỏa Cầu vừa chạy vừa phất tay, "Khi nào về thành thì tui mời ông một chén ha".
"Được được!" Cố Phi cất cao âm thanh trả lời.
Hai người như vậy tách ra, hắn tiếp tục ở đây luyện cấp. Vừa rồi cùng Kiếm Quỷ chiến một trận, hắn rất hưng phấn, đã thật lâu không có cơ hội cùng người khác giao thủ. Thắng bại trong chớp mắt, Cố Phi rất thích cảm giác ở một khoảnh khắc này. Tuy đối thủ này còn khá loạng choạng, nhưng trò chơi mô phỏng chiến đấu thực tế này, sớm muộn cũng có một người người chơi sẽ thích ứng được, đều nắm giữ được kỹ xảo chiến đấu, đến lúc đó mới là thời điểm thú vị.
Đối với những NPC này, Cố Phi chán đến chết mà tiện tay chém giết. Máy tính vẫn là máy tính, phương thức công kích cứng nhắc này, một lần đánh thì có lẽ chưa quen, ba lần thì sẽ biết hết mọi thứ. Sớm muộn có một ngày, tất cả người chơi đều sẽ phát hiện phương thức công kích của máy tính. Ví dụ như Kiếm Quỷ, dùng đầu óc của hắn cùng phản ứng, cuối cùng sẽ là một cao thủ.
Cố Phi đánh quái khoảng chừng hai giờ. Trong mắt hắn không phải đánh, hắn chỉ là đang luyện tập bộ chiêu thức công phu của mình mà thôi. Đối hắn loại luyện tập này không hề buồn tẻ chút nào, hắn còn thích nữa kìa. Có thể một đám trong gia tộc đều từ bỏ công phu, chỉ có Cố Phi một mực kiên trì, đó là vì niềm đam mê bất tận của hắn với công phu.
Lại quật ngã sáu kẻ lang thang, Cố Phi đã lên tới cấp 16. Hắn xuống hồ nước bên cạnh rửa mặt. Trên mặt đầy mồ hôi nóng hổi như thế, nước lạnh làm hắn cảm giác vô cùng sảng khoái. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự tán thưởng trò chơi này, cảm giác đổ mồ hôi cùng mát lạnh này, thật sự quá tuyệt vời.
Đúng lúc này Cố Phi nhận được một tin tức nhắc nhở, mở hộp thư ra xem xét, quả nhiên là Hỏa Cầu: "Túy ca Túy ca, ông cấp mấy rồi?"
"Cấp 16 rồi" Cố Phi trả lời.
"A! A! Sao nhanh thế, tui mới cấp 10". Chỉ nhìn mấy chữ này, Cố Phi cũng có thể cảm giác được Hỏa Cầu khóc thét. Có điều hắn hai giờ mới lên tới cấp 10, cũng chỉ bằng mình ở đây đánh hai đợt quái, xem ra tại Thế giới song song, vượt cấp đánh quái là phương pháp thăng cấp nhanh chóng à!!
"Túy ca Túy ca, ông luyện xong chưa? Về thành đi, tui mời ông uống rượu!" Hỏa Cầu lại gửi tin
"Được!" Cố Phi trả lời, bắt đầu tìm tồi vật phẩm của sáu tên này. Chút ít tiền, một ít dược phẩm không biết công dụng, lại là Dao Cắt Thịt, Cố Phi đã góp nhặt vài chục thanh, đã không có chỗ để rồi.
Tuy là mô phỏng thực tế, nhưng với tư cách là trò chơi, vẫn tồn tại cái balô chứa đồ. Trong Thế giới song song, Balô được thiết kế thành cái túi vải. Nhặt được đồ vật, chỉ cần nhét vào cái túi bên hông, cũng sẽ không rớt ra. Khi nào muốn lấy ra, chỉ cần thò tay vào túi lắc một cái, trước mắt sẽ hiện lên bảng thể hiện vật phẩm, muốn lấy cái nào, thì chỉ cần chọn, trong tay sẽ hiện ra, từ trong túi kéo ra, y chang như túi thần kỳ của Doraemon vậy.
Cố Phi thu thập xong xuôi, leo lên đỉnh núi, rồi đi về hướng thành Cloud City.
Vừa khéo lại bắt gặp bên chân núi bên cạnh, cũng có một tên đang luyện cấp. Tiềm Hành, đi tới phía sau kẻ lang thang, phát ra một cái Bối Thứ, vừa bị quái vây đánh vừa cố sức hạ gục một thằng, xong thì quay đầu bỏ chạy, chờ máu tăng lên thì ra đánh tiếp.
Dao găm trong tay người này tỏa ra màu lam nhạt. Cố Phi cười cười, hắn nhận ra tên này thì ra là Kiếm Quỷ. Cấp bậc của hắn hình như cũng trên 20, ở chỗ này đánh quái cũng hợp lý. Nhưng sáu thằng lang thang này lại không phù hợp cho một người solo, ngoại trừ kẻ thân thủ biến thái như Cố Phi, cũng chỉ có người giỏi tính toán khống chế như Kiếm Quỷ mà thôi.
Vốn là sáu tên, bây giờ chỉ còn lại ba. Đợi tên thứ tư hồi sinh, Kiếm Quỷ lập tức tiến lên, Tiềm Hành, tới gần, Bối Thứ, cường hành công kích, rút lui, nghỉ ngơi, đợi hồi sinh, lại tiến lên.
Kiếm Quỷ dùng phương thức công kích như vậy, lại giống như Cố Phi, cũng là nhằm vào đặc điểm lặp đi lặp lại động tác của NPC, Cố Phi nhịn không được trong lòng tán thưởng một phen.
Nhưng Cố Phi lập tức phát hiện, bên trên sườn núi không xa bên cạnh, còn có một người đang quan sát Kiếm Quỷ biểu diễn.
Người này mặc một bộ đồ bó sát người, áo choàng màu tím, hoàn toàn phô bày dáng người. Rất rõ ràng đây là một người chơi nữ. Cố Phi cũng nhìn không rõ dáng vẻ của người này thế nào, chỉ thấy cô ta giơ tay trái, hai ngón tay nhẹ nhàng khoát lên môi, rất chuyên chú mà nhìn Kiếm Quỷ bên dưới.
Không thể tưởng được một nữ hài cũng biết xem hàng. Cố Phi cười cười. Lúc này Kiếm Quỷ vừa mới thu thập thêm một kẻ lang thang nữa, mới sờ lên túi, phát hiện hành trang đã đầy rồi, thở dài ra một hơi ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện trên sườn núi có hai người đang nhìn hắn. Giật mình, rồi quay người đi mất.
Khoảng cách này, không biết hắn có nhận ra mình không. Cố Phi thầm nghĩ, trên tay hắn cũng không có trang bị đặc thù để cho Kiếm Quỷ có thể nhận ra.
Đã mất đi mục tiêu xem xét, hai người lúc này cũng lựa chọn phương hướng mà đi đến. Cố Phi chú ý tới cô bé kia đi cùng phương hướng với Kiếm Quỷ, trong nội tâm cười thầm: Hẳn là Kiếm Quỷ có diễm phúc rồi? Tâm tình nhiều chuyện mặc dù dâng trào, nhưng nghĩ đến Hỏa Cầu còn trong quán bar chờ đợi mình, lúc này cũng buông tha cho ý nghĩ đi hóng chuyện.