Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 2 - Chương 76: Cảm xúc đồng tình tràn lan



Liễu Hạ nghe Cố Phi lại từ chối thì rất ủy khuất, quyệt miệng hỏi: “Vì sao không được?”

Cố Phi thở dài: “Giá trị PK của tôi đến bây giờ không có tẩy hết, chưa nói đến, vô duyên vô cớ tôi sao lại giết người lung tung?”

“Vậy sao anh lại nhận truy sát Bất Tiếu?” Liễu Hạ nói.

“Đó là kẻ xấu...” Cố Phi cảm thấy khẩu khí của mình cực kỳ ấu trĩ, giống một đứa trẻ con chuẩn bị tức giận.

“Người tôi tìm anh hỗ trợ giết cũng là kẻ xấu mà!” Liễu Hạ nói.

“A? Cỡ nào xấu?”

“Anh đi theo tôi!” Liễu Hạ nói.

Cố Phi suy nghĩ một chút, vẫn là đi theo phía sau Liễu Hạ.

Ở thành Nguyệt Dạ Cố Phi không quen, đi trên phố cũng không biết cái gì có ở đấy. Thấy Liễu Hạ ngừng bước chân, đi tới gần một cánh cửa, gõ vài cái có tiết tấu.

Chỉ chốc lát, cửa phòng mở, vươn ra một cái cái đầu quét mắt nhìn tới nhìn lui, thấy được Cố Phi rất là khẩn trương: “Người kia là ai?”

“Là người tôi tìm đến.” Liễu Hạ đáp.

“Một người?” Người nọ cau mày.

“Đi vào trước đi!” Liễu Hạ đẩy tên kia ra, đem Cố Phi kéo vào trong.

Gian phòng này so với phòng của nghiệp đoàn Trọng Sinh Tử Tinh còn nhỏ hơn, tính cả Liễu Hạ thì lúc này có năm người. Cố Phi mờ mịt, nhìn về Liễu Hạ ý muốn cô giải thích.

“Mấy vị anh thấy ở đây, đều bởi vì đắc tội người nào đó ở thành Nguyệt Dạ, dẫn đến hiện tại không cách nào tiếp tục chơi. Anh thấy được chỉ là mấy người, đại bộ phận không có online, trong đó có chút người đã tuyên bố không chơi nữa.” Liễu Hạ sắc mặt buồn bã.

“Nghiêm trọng như vậy?” Cố Phi nói.

Một người thở dài nói: “Bình thường thấy được liền giết, cái nghiệp đoàn, dong binh đoàn gì cũng không thể gia nhập, đi ở bên ngoài bị người chơi khác xem là ôn thần lẩn xa, đây còn thế nào chơi? Tôi nguyên bản đã cấp 30, còn hiện tại? Cấp 23, căn bản không cách nào ra ngoài luyện cấp. Khu luyện cấp chỉ có vài miếng, làm nhiệm vụ là có điểm cố định để lãnh, thế nào cũng tránh không khỏi đuổi giết.”

“Đổi địa điểm đi! Không ở thành Nguyệt Dạ nữa, đi chủ thành khác.” Cố Phi nói.

“Chủ thành khác...” Một người lẩm bẩm nói, “Ở chỗ nào cơ?”

“Xuyên qua Ô Long sơn mạch, là thành Vân Đoan.” Cố Phi nói.        

Con mắt mấy người đều sáng ngời, lập tức đứng dậy: “Chúng ta hiện tại đi liền!”

Liễu Hạ vội vàng ngăn cản: “Uy uy! Các cậu quên, chúng ta còn muốn báo thù cho hả giận.”

“Báo thù hả giận cái gì!” Một người không nhịn được lớn tiếng, “Hiểu được liền nhanh chóng chạy đi! Hiện tại sống ở đây không nổi, nhân cơ hội có thể trốn, còn không mau chạy.” Nói mấy người chen chúc cửa trước đi ra ngoài, Liễu Hạ tiến lên nghĩ kéo họ lại.

“Đừng cản!” Một người phủi tay đem Liễu Hạ đẩy ra, mấy người xuất môn, cũng không quay đầu đi thẳng. Liễu Hạ ngây ra ở đó, ủy khuất đến nước mắt đong đầy ở viền mắt lý.

“Ách, bạn của cô?” Cố Phi hỏi.

“Chắc là thế...” Liễu Hạ đưa tay lau mắt.

“Thôi, cô đừng quá đau lòng, cô cũng theo bọn họ đi thành Vân Đoan đi. Chỗ đó của chúng tôi so với cái thành này hòa bình hơn nhiều.” Cố Phi nói.

“Vậy anh chạy tới thành Nguyệt Dạ làm cái gì?” Liễu Hạ nói.

“Tôi  là ngoại lệ...” Cố Phi xấu hổ. Mặc dù chính mình mới đến thành Nguyệt Dạ gây ra không ít phiền phức, nhưng với hắn mà nói, nơi này so với thành Vân Đoan hài hòa hơn nhiều.

“Tôi không đi, tôi nhất định phải báo thù rửa hận.” Liễu Hạ khẩu khí kiên quyết.

“Vậy cô nỗ lực lên!” Cố Phi gật đầu, cũng muốn rời khỏi.

“Anh giúp tôi đi!” Liễu Hạ nhìn về Cố Phi.

Cố Phi thực sự không quyết tâm đến nỗi xúc động vung tay áo gạt cô ra như tên vừa rồi, đành thở dài nói: “Không phải là tôi không giúp, tôi hiện tại chỉ là một người qua đây tị nạn, lực lượng hữu hạn, thế nào giúp được cô?”

“Có thể, đến Ngân Nguyệt anh đều giết được.” Liễu Hạ khuôn mặt chờ mong.

Cố Phi lại thở dài: “Người cô nói là ai?”

“Gọi là Mang Mang Mãng Mãng.” Liễu Hạ nói, “Người này xấu cực độ, chúng ta những người này, nhiều nhất cũng bất quá là đoạt quái của người này một chút, đại đa số còn đều là vô ý, kết quả liền bị người này dẫn người một mực giết. Còn thả tin ra, cái nghiệp đoàn hoặc dong binh đoàn nào dám thu chúng tôi, toàn bộ diệt, khiến cho chúng tôi hiện tại ở thành Nguyệt Dạ giống như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.”

“Bá đạo như vậy!?” Cố Phi giương mắt ngẩn ra, hôm nay mới kiến thức được người như thế.

Liễu Hạ tiếp tục nói: “Hiện tại mấy đạo tặc của chúng tôi dựa vào Tiềm Hành còn có thể login đi dạo, những người khác đều đừng nói tới.”

“Thật đáng thương.” Cố Phi cảm xúc đồng tình bắt đầu tràn lan.

“Có khả năng hỗ trợ sao?” Liễu Hạ mang ra vẻ mặt cơ nhìn về hắn không thể nghi ngờ là càng lửa cháy đổ thêm dầu.

Cố Phi cuối cùng gật đầu: “Được! Tôi thử xem, không dám bảo đảm! Chẳng qua, cô trước tiên giúp tôi chuẩn bị.”

Liễu Hạ nghe được Cố Phi đáp ứng, đảo mắt bộ dạng không vui biếnmất tăm, trong khoảnh khắc dung quang toả sáng, xinh đẹp sinh phong: “Nói đi, yêu cầu cái gì?”

“Giúp ta đi nơi đấu giá mua chút trang bị, y phục nổi bật, khác với những thứ trên thân tôi hiện tại, sau đó, nếu có đồ trang sức có phụ hỏa pháp công kích cái gì, cũng mua vài kiện.” Cố Phi dặn dò.

“A... Tôi hiện tại không có tiền.” Liễu Hạ vừa nghe là yêu cầu này, ngây ngẩn cả người.

Cố Phi móc ra túi tiền, lưu lại số lẻ, tóm 200 đồng vàng đưa Liễu Hạ: “Đi đi!”

Liễu Hạ ngây ngốc tiếp nhận, phảng phất như có điểm không tin đây là sự thực. Suy xét một lát, lúc này mới nói: “Tôi đi ra, anh liền không thể đợi ở trong phòng, cộng thêm bạn tốt, tôi thiết trí quyền hạn cho anh.”

“Không cần, tôi ở bên ngoài đợi là được!” Cố Phi đi ra ngoài, hắn không muốn dễ dàng bại lộ thân phận.

Liễu Hạ cầm tiền rồi Tiềm Hành đi tới nhà đấu giá. Cố Phi cũng không nhàn rỗi, thừa thời gian liền hướng tọa độ truy nã trước đó lãnh nhiệm vụ chạy đi. Đáng tiếc mục tiêu lần này không tại trong thành, Cố Phi men theo chỉ thị một đường chạy, phát hiện cũng nhanh rời thành môn, đang do dự có nên tiếp tục đuổi, đột nhiên vỗ đầu một cái, nhớ tới một việc.

Hắn và Liễu Hạ không có thêm bạn tốt, bây giờ một trận chạy loạn, hồi sau làm thế nào liên hệ? Nghĩ thế, hắn vội vàng nhớ lại ký ức đường cũ còn sót trong đầu mà chạy về. Cuối cùng may mắn vẫn tìm được phòng của Liễu Hạ, tiến lên gõ cửa, cửa mở, cũng không nhìn thấy người. Sau khi thấy được Cố Phi, Liễu Hạ mới từ trạng thái Tiềm Hành hiện thân ra.

“Tôi tưởng anh đi luôn rồi!” Liễu Hạ thở dài một hơi.

Cố Phi cười cười, cất bước đi vào, Liễu Hạ từ trong miệng túi móc ra một đống đồ, ném đến trên bàn.

“Nhiên Thiêu Pháp Bào (pháp bào thiêu đốt), Trí lực +7, thương tổn do lửa gây ra +10%, 100 đồng vàng; Hỏa Chi Chúc Phúc (sự chúc phúc của lửa), dây chuyền, tỷ lệ công kích bằng phép thuật lửa +6%, 10 đồng vàng; một cái Nhiên Thiêu Chi Giới (chiếc nhẫn thiêu đốt), tỷ lệ công kích bằng lửa +7%, 10 đồng vàng, một cái +6%, 12 đồng vàng. Huy chương có cái thương tổn do lửa gây ra +7%, nhưng chủ bán yết giá 50 đồng vàng, tôi không có mua, nơi này còn thừa lại 68 đồng vàng, trả lại anh.” Liễu Hạ đem gì đó từng cái giới thiệu hoàn tất, đem tiền đưa cho Cố Phi.

“Ừm, không sai...” Cố Phi cầm chúng trên tay ngay ngắn, kỳ thực hắn đối với vật giá không có hiểu rõ. Hơn nữa cho dù có hiểu rõ, lúc này cũng không thể nói rõ ra, trong Thế Giới Song Song  thiết trí tình trạng chủ thành thế này, đổi thành trò chơi tầm thường có thể lý giải vì hai nơi bất đồng phục vụ, vật giá có phải như nhau còn nói rõ được!

Cố Phi đem trang bị từng cái thay, lúc này tính ra Viêm Chi Tẩy Lễ, hỏa pháp cơ suất đạt đến  49%, gần như hai đao vừa ra cơ suất. Hơn nữa so với Pháp bào tân thủ, cái Trường bào pháp sư này còn thêm 7 điểm trí lực cùng thương tổn do lửa gây ra, lực công kích của phụ pháp càng đáng sợ. Phụ pháp thương tổn cũng có thể bị đề thăng khi thuộc tính thương tổn pháp thuật tăng mạnh.

Thay quần áo này kia thỏa đáng, Cố Phi hỏi Liễu Hạ: “Người cô nói gọi là gì, ở chỗ nào có thể tìm được người đó?”

“Người này còn chưa login, nhưng tôi biết thói quen quy luật mỗi ngày của người đó! Đến lúc đấy tôi mang anh đi tìm, tôi ở một bên xem anh thu thập người này.” Liễu Hạ rất hưng phấn.

“Còn chưa chắc! Có lẽ là bị người thu thập.” Cố Phi nói, “Nếu các cô nhiều người như vậy đều đối với người ta không có biện pháp, rõ ràng bình thường bên người nhất định có rất nhiều đồng bạn phải không.”

Liễu Hạ gật đầu.

“Được rồi, người nọ là chức nghiệp gì?” Cố Phi hỏi.

“Mục sư.” Liễu Hạ lập tức đáp.

Cố Phi nhíu mi, đây là một chức nghiệp hắn cho tới bây giờ chưa có giao thủ qua. Trong hệ thống trò chơi bảy đại chức nghiệp, mục sư cùng kỵ sĩ là Cố Phi không giao thủ. Dẫu sao hai chức nghiệp này trước mắt kỹ năng đều là lấy phụ trợ làm chủ, xung phong tấn công là không tới phiên bọn chúng.

Mà Cố Phi đối với chức nghiệp phụ trợ là nhìn không lọt mắt, gần như không có bất cứ cái gì hiểu rõ. Chỉ lúc bao vây Bất Tiếu lần đầu nghe Hữu Ca bọn họ phân tích tình hình của địch, tựa hồ có nhắc tới nếu như là mục sư thêm điểm lệch thể chất, muốn giết có vẻ không dễ dàng.

“Phương thức thêm điểm thế nào?” Cố Phi hỏi Liễu Hạ, tỏ ra một bộ dáng phi thường chuyên nghiệp.

“Hẳn là thiên về trí lực cùng tinh thần.” Liễu Hạ có hỏi tất đáp.

Chức nghiệp mục sư về mặt lực lượng và nhanh nhẹn là bất lợi, mà trí lực cùng tinh thần là ưu thế, nổi bật tinh thần là cường hạng nhất. Trước mắt trò chơi tồn tại hai loại thêm điểm, nhất là lệch thể chất, gia tăng tự thân trữ hàng cơ suất; một loại khác là thiên về trí lực cùng tinh thần, tăng mạnh hiệu quả và tốc độ hồi phục. Đại bộ phận người chơi lại tuyển chọn cộng lệch thể chất, nếu tuyển chọn gia tăng trí lực cùng tinh thần, đại đa số có thể nói đối với kỹ thuật của mình tự tin là cao thủ.

Cố Phi đương nhiên không biết những kiến thức này, chỉ là sau khi nghe được mục sư này không phải là thêm điểm thể chất, cảm thấy có mấy phần nắm bắt.

Đang nghĩ ngợi, Liễu Hạ đột nhiên kinh hỉ kêu lên: “A, login rồi!”

Cố Phi cười khổ: “Người ta bình thường login, cô nhất định sẽ không cao hứng như vậy.”

Liễu Hạ cũng có chút ngại, chẳng qua rất nhanh khôi phục thái độ bình thường: “Người này bình thường sau khi login, lại từ học viện mục sư đi quán rượu gần nhất, sau đó ước tề nhân thủ, cùng nhau đi luyện cấp bậc. Chẳng qua hôm nay, khả năng sẽ có một điểm biến hóa.”

“Vì sao?” Cố Phi hỏi.

“Bởi vì anh vừa vặn chém hội trưởng của bọn họ Ngân Nguyệt." Liễu Hạ nói.

“Cũng là người Tiền Trần?”

“Bá đạo như vậy, đương nhiên là người Tiền Trần.” Liễu Hạ bất đắc dĩ nói, cuối cùng đột nhiên hỏi, “Nghe nói anh ở quán rượu giết Ngân Nguyệt?”

Cố Phi gật đầu.

“Cái nào?” Liễu Hạ vừa nói vừa móc bản đồ trải ra ở trên bàn.

Cố Phi cũng phân không rõ là cái nào, chẳng qua còn nhớ tọa độ, ở trên bản đồ đại khái tìm tòi một chút, chỉ ra.

“Ngân Nguyệt bọn chúng ở chỗ này, đại khái là đang đợi Mang Mang Mãng Mãng login, sau đó cùng nhau đi luyện cấp bậc. Cho nên, Mang Mang Mãng Mãng login địa phương hẳn phải là...” Liễu đã hạ ngón tay chỉ trên bản đồ di động, cuối cùng khua đến khu logout có cự ly cách tửu quán kia gần nhất: “Học viện pháp sư, là nơi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.