Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 3 - Chương 104: Pháp sư Băng Lưu Ly



Các cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh, Cố Phi ước chừng hắn hẳn phải gặp qua toàn bộ rồi. Biết rõ mấy người, còn những người khác hoàn toàn không biết danh tự. Cô nàng Băng Lưu Ly này, Cố Phi không biết là vị nào. Bây giờ đã đến cửa Bắc, bên cạnh hòm thư không có một bóng người, Cố Phi cứ chiếm vị trí này trước, sau đó nhìn khắp nơi, không phát hiện khuôn mặt nào là của Trọng Sinh Tử Tinh.

Lúc này Liễu Hạ gửi mật ngữ đến, hỏi có cần giúp một tay gì không.

"Không có gì, thuật giám định của tôi không được, cho nên muốn tìm người hỗ trợ." Cố Phi lãnh đạm đáp.

"À, tôi vốn có thuật giám định rất mạnh, chẳng qua rớt cấp trình độ đều giảm." Liễu Hạ tiếc nuối nói. Trên lý thuyết, trừng phạt tử vong chỉ có mất cấp bậc và khả năng phát sinh bạo trang bị, thế nhưng bởi vì kỹ năng cùng đẳng cấp liên quan, cho nên mất cấp bậc lại nảy sinh trừng phạt mắt xích tương ứng với kỹ năng. Chẳng hạn như thuật giám định muốn đạt đến cấp 10 đòi hỏi người chơi nhất định phải đẳng cấp đạt đến 30. Lúc này nếu như mất cấp bậc, nguyên bản đã lên tới cấp 10 cũng sẽ không bảo lưu, cắt xén đến 29 cấp bậc lúc có khả năng đạt đến trình độ cao nhất.

Chẳng qua, trước tiên không nói đến đẳng cấp thuật giám định. Cố Phi bây giờ cần chính là một nhân vật giám định đạt một tiêu chuẩn trăm phần trăm cứng nhắc: người chơi đẳng cấp nhất định phải cao hơn hoặc bằng mục tiêu giám định. Nếu không phải bởi thế, Cố Phi càng tình nguyện tìm Liễu Hạ - người tính ra đã hiểu rõ hắn đến làm người đến hỗ trợ, mà không phải ở trong kênh nghiệp đoàn kêu gọi.

Lúc Cố Phi vừa mới vào Trọng Sinh Tử Tinh, đẳng cấp của các cô nương trong nghiệp đoàn đều thấp, không ngờ chỉ có một người Lục Nguyệt Vũ đạt 30. Chẳng qua bây giờ đã qua một đoạn thời gian... không biết có phải là sự kiện Bất Tiếu lần trước kích thích các cô nương này một chút, khiến cho hứng thú cấp của các nàng cũng tăng vọt. Lần này Cố Phi nhìn lại bảng thành viên nghiệp đoàn, cấp 30 đã có mấy người, Băng Lưu Ly là một trong số đó.

"Tôi ở bên cạnh hòm thư." Cố Phi gửi Băng Lưu Ly một tin nhắn.

"Tôi thấy anh rồi." Băng Lưu Ly hồi đáp.

Cố Phi lập tức nhìn quanh bốn phía. Quả nhiên tại đầu đường phố không xa thấy được một cô nương quen mặt đi tới bên này.

"Chào anh!" Đi tới trước mặt, Băng Lưu Ly bắt chuyện cùng Cố Phi. Hai người vậy xem như chính thức nhận biết.

"Cần tôi giúp anh giám định cái gì?" Băng Lưu Ly chủ động hỏi.

"Là như vậy..." Cố Phi vừa nhìn nhìn chằm chằm cửa thành, vừa giải thích đơn giản một chút nguyên do sự việc cho Băng Lưu Ly, "Cô chỉ cần có thể tìm ra người này, chuyện còn lại giao cho tôi thì tốt rồi." Cố Phi cười, đem tình báo Kiếm Quỷ cung cấp trước đó nói lại một lần cho Băng Lưu Ly.

"À. Hóa ra là như vậy, hy vọng tôi có thể giúp đỡ anh!" Băng Lưu Ly nói. Khi lên cấp 30 thì thuật giám định cao nhất là cấp 10, hiện nay Băng Lưu Ly chỉ là cấp 8, có chút không được tự tin.

"Phiền cô rồi." Cố Phi nói.

"Anh quá khách khí. Tất cả mọi người là người một nhà mà!" Băng Lưu Ly cười nói. Người ta nếu tình nguyện chạy qua đây hỗ trợ, Cố Phi cũng tin tưởng lời này của cô là xuất phát từ thật tâm, không phải là khách sáo giả tạo, trong lòng không khỏi ấm áp.

"Cô cũng là pháp sư đi!" Cố Phi nhìn tư liệu Băng Lưu Ly rồi nói.

"Ừm, cũng giống anh vậy." Băng Lưu Ly gật đầu trả lời.

"Tôi nhìn xem vũ khí cô dùng một chút được không?" Cố Phi nói.

"A..." Băng Lưu Ly không chút suy nghĩ cầm pháp trượng trong tay đưa cho Cố Phi.

Đây phải khảo nghiệm sự tín nhiệm lẫn nhau của đối phương, đối với người mới chơi game như Cố Phi không lĩnh hội đến rồi. Trang bị trong game online có giá trị thậm chí cao hơn sinh mạng. Trong này mà hỏi mượn trang bị dùng một lát, giống như ở hiện thực hoà giải người ta nói "Cho tôi mượn tính mạng dùng chút" cũng không kém là bao nhiêu. Người biết thức thời, bất kể đối mặt người quen biết hay bằng hữu, cũng sẽ không đề xuất loại yêu cầu này.

Cố Phi trong lòng thẳng thắn vô tư, mặc dù cũng hiểu đạo lý đó, nhưng lúc bản thân mở miệng lại không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là muốn nhìn một chút thuộc tính pháp trượng của pháp sư cấp 30, để trực quan cảm ngộ* một chút kiếm Ám Dạ Lưu Quang mạnh như thế nào. Vì vậy đã bỏ qua ý thức suy xét liền mở miệng đi mượn. Sau đó dễ dàng mượn qua đây, tùy tiện nhìn một chút.

(*cảm ngộ: cảm nhận+ngộ ra.)

Pháp trượng của Băng Lưu Ly là một trang bị trắng rất thông thường, thuộc tính phổ biến cực kỳ. Cố Phi không có suy nghĩ nhiều. Móc ra pháp trượng lúc trước Thất Nguyệt cho mình rồi đưa cho cô: "Cô dường như không có cây nào tốt như vầy?"

Băng Lưu Ly tiếp nhận nhìn một cái, gật đầu nói: "Đúng là tốt hơn cây này của tôi nhiều lắm."

"Vậy cô liền cầm dùng đi!" Cố Phi nói.

Có mới nới cũ loại sự tình này ở trong game online mỗi ngày đều phát sinh, Băng Lưu Ly cũng không có quá bất ngờ, càng thêm không khách khí, gật đầu nói: "Vậy thì trước tiên cho tôi mượn dùng." Xem ra cô là thật không có xem Cố Phi thành người ngoài.

Cố Phi tiếp tục đối với bên ngoài cửa thành trông ngóng mòn mỏi, Băng Lưu Ly cùng hắn nhìn quanh, tiến hành giám định từng người chơi, vẫn không phát hiện phần tử khả nghi. Không lâu, một đội sáu người từ ngoài thành hướng bên trong thành đi tới. Nhìn từ trang bị phán đoán, một đạo tặc, hai pháp sư, hai cung tiễn thủ, một mục sư, phối hợp chức nghiệp cơ bản ăn khớp với lời miêu tả của Kiếm Quỷ.

Con mắt Cố Phi sáng lên, vội vàng nhấn mạnh chỉ bọn họ cho Băng Lưu Ly. Băng Lưu Ly sớm chú ý bọn người đi đường này, gật đầu, chỉ chờ sáu người bước vào cự ly giám định thuật của cô.

Sáu người bước vào cửa thành, ánh mắt rất nhanh rơi xuống hòm thư, vừa hướng nơi này đi tới. Cố Phi nghĩ đáp án chắc chắn thêm mấy phần. Quả nhiên, Băng Lưu Ly nhanh chóng thi triển giám định thuật, kiểm tra kết quả, đối chiếu xong, gật đầu với Cố Phi.

Lúc này sáu người đã đi tới trước mặt, Cố Phi ở kênh dong binh đoàn phát một tin nhắn: "Mục tiêu xuất hiện!"

"Anh bạn, gửi đồ xong chưa? Phiền bạn nhường chỗ cho tôi gửi đồ chút." Đạo tặc kia rất khách khí nói với Cố Phi. Gửi qua bưu điện cần phải dùng tay thao tác trên hòm thư, bây giờ Cố Phi đang che ở trước hòm thư, nghe đối phương nói xong, vội vàng khách khí lui qua một bên.

Đối phương mỉm cười thân mật đáp lại Cố Phi, Cố Phi tựa hồ đối với bọn chúng lòng sinh cảm giác thân thiết, ở bên cạnh hòm thư hỏi: "Anh bạn xưng hô thế nào?"

"Tàn Mộng Tử." Người này vừa cười nói với Cố Phi, vừa mở ra hòm thư.

"Tên rất hay!" Cố Phi cười, đột nhiên nghiêng người nhấc chân đá xéo một phát, đạp đầu vai Tàn Mộng Tử.

Đầu tiên trong lòng Cố Phi nảy lên một cảm giác, là buồn bực.

Sức mạnh quá yếu! Đây là vấn đề khiến Cố Phi vào trò chơi đến nay phiền muộn qua vô số lần. Nhưng mỗi lần có chuyện phát sinh, vẫn dẫn tới việc hắn muốn gián đoạn hết thảy mạch suy nghĩ để thở dài than ngắn một chút.

Một phát đá xéo uy mãnh như thế, không ngờ Tàn Mộng Tửngười chỉ lảo đảo mấy cái rồi thối lui sang một bên. Nếu ở hiện thực, hắn ăn một cước kia thế nào cũng phải làm hắn bay ra năm mét. Cố Phi buồn rầu nghĩ.

Chẳng qua Cố Phi rất không hài lòng một cước này lại khiến cho Tàn Mộng Tử và nhóm đồng bọn của hắn rất hoảng hốt. Một cước này nhìn ra thái độ thù địch rõ ràng, nhưng tạo thành thương tổn cũng là rất ít. Hiện tại người chơi tránh bị lực công kích làm thương tổn sẽ không dùng vũ khí, thỉnh thoảng vẫn đùa với bằng hữu chơi bạo lực chút như vậy. Dù sao thì chỉ là trong trò chơi, quăng người té ngã mạnh trên đất cũng không ảnh hưởng thân thể. Nhưng vấn đề là, Tàn Mộng Tử và Cố Phi hoàn toàn không quen biết, không thể nào có ý đùa theo kiểu đấy.

Tàn Mộng Tử do dự mờ mịt nhìn Cố Phi một chút, Cố Phi bên kia đã chuẩn bị hoàn tất bay đến lại tặng hắn một cước.

Lúc này Tàn Mộng Tử thấy rõ, muốn tránh ra, lại không biết vì sao mà không né được, bị một cước Cố Phi đạp đến giữa trán. Thương tổn vẫn nhỏ không tính là gì... Thế nhưng trên mặt bị người ta rõ ràng rành mạch in một cước, quả thực hơi đáng sợ. Mặt Tàn Mộng Tử có một dấu chân to, có chút thất kinh.

Mà năm tên đồng bọn của hắn lúc này cuối cùng phản ứng lại, mục sư giành trước dùng một chiêu Hồi Phục cho Tàn Mộng Tử.

"Hỏa Cầu, bắn!"

Cung tiễn thủ muốn ra tay còn cần một quá trình giương cung cài tên, trái lại thì pháp sư dứt khoát, múa mép khua môi là được.

Hai cái hỏa cầu vọt tới hướng Cố Phi, Cố Phi cất bước cuồn cuộn. Vừa tiêu hao thời gian hiệu quả theo dõi của hỏa cầu, vừa thuận thế cùng cung tiễn thủ kéo ra chút khoảng cách. Cung tiễn thủ bắn tên nhanh hơn Hỏa Cầu nhiều, muốn né tên Cố Phi cũng cần chút khoảng cách.

Bên tai có tiếng dây cung vang lên, bây giờ cung tiễn thủ cũng bắn tên ra. Cố Phi thấy rõ, nhẹ nhàng linh hoạt gập thân, hai khối hỏa cầu và hai mũi tên, cùng lúc bị né qua đơn giản.

Mọi người thấy thế liền choáng váng. Đây là tính toán chính xác và thân thủ tốt cỡ nào? Ở trong mắt bọn họ, Cố Phi giống như sớm đã tính toán kỹ thời điểm giải quyết hỏa cầu và mũi tên.

Nhưng trên thực tế, bốn đạo công kích phóng tới từ cùng một phương hướng, mặc nó có trước có sau hay cùng lúc phóng đến, mục tiêu vẫn chỉ có một. Chỉ cần Cố Phi tránh khỏi vị trí bị nhắm vào, hiển nhiên rất dễ dàng tránh né toàn bộ. Hắn đang đợi, chẳng qua là hiệu quả theo dõi của hỏa cầu biến mất. Về phần hỏa cầu cuối cùng và mũi tên đến đồng thời, trời đất chứng giám, đó không phải do Cố Phi khống chế, bọn chúng hẳn phải cảm thán trong lúc vô tình bọn chúng phối hợp thật quá xuất sắc mới đúng.

Tránh qua đợt tiến công này Cố Phi bắt đầu phản kích. Trước đó không chủ động công kích, chỉ có một nguyên nhân: Cố Phi muốn không dính giá trị PK. Cho nên hắn hy vọng đối phương công kích trước, để hắn trở thành bên phản kích theo quy tắc không tăng giá trị PK.

Khi bước xa một bước vọt tới trước mặt mấy người này, cung tiễn thủ hiện đang cài mũi tên tiếp theo, pháp sư vừa mở miệng chuẩn bị phát động pháp thuật "Hỏa cầu" lần thứ hai. Cố Phi thò tay lấy kiếm ra, chém ra một vòng liền. Mũi tên trên cây cung  lệch hướng, pháp sư vừahô lên hai chữ "Hỏa cầu", chưa kịp bốc cháy lên cũng đã tắt.

Pháp sư vẫy gọi ra hỏa cầu xong, sẽ không phải lúc nào cũng lơ lửng ở chỗ này chờ ngươi kêu "Bắn", từ "Hỏa Cầu" đến "Bắn", đây là một cái quá trình phóng pháp thuật hoàn chỉnh, ở trong quá trình này nếu bị công kích, phóng pháp thuật lập tức bị gián đoạn.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu một đoàn người đã trộn lẫn đột nhiên từ từ biến sắc. Cố Phi thân làm pháp sư và nhị vị kia nghe được thanh âm trên đỉnh đầu thì vẻ mặt đã biến đổi, vừa ngẩng đầu, quả nhiên một vòng lửa đang hình thành. Cố Phi ngẩn ra, vội vàng quay đầu nhìn lại, Băng Lưu Ly bên kia đang giơ cao pháp trượng.

"Đừng hàng!" Cố Phi hô to, trong không trung một đạo hỏa quang đã hiện lên, vòng lửa hình thành, tiếp theo liền chuẩn bị giáng xuống trên mặt đất.

"A!" Băng Lưu Ly mặt như màu đất kêu sợ hãi.

Cố Phi không ngờ tới cô đột nhiên lại ra tay tương trợ. Nhưng cô không nghĩ Cố Phi thân cũng làm một cái pháp sư, sau khi kéo ra khoảng cách lại quay trở về sáp đến bên người địch nhân. Vòng hoả luân của cô vốn chuẩn bị đối phó mấy người kia, kết quả Cố Phi cũng xông tới.

"Thiên Hàng Hoả Luân, hàng!", lúc đó chỉ sợ quá chậm, năm chữ này cô là một hơi liền đọc ra, làm gì có thể giữ lại chỉ lệnh công kích cuối cùng kia? Lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Phi và mấy tên kia cùng nhau hứng lấy vòng lửa đốt cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.