Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 3 - Chương 106: Theo nhau mà tới



Liệt Liệt xuất hiện thật sự là quá "Đúng lúc"! Loại tinh thần nhiều chuyện này lại nhìn thấy lần nữa. Sớm biết nhờ Trọng Sinh Tử Tinh giúp đỡ lại đưa tới hậu quả như vậy, Cố Phi tất nhiên sẽ chọn lựa cách làm càng thêm cẩn thận.

Lúc này chỉ một người Liệt Liệt đến, nhưng không thể bảo đảm được còn có người thứ hai, người thứ ba hay không. Nghĩ đến nhật ký kênh nói chuyện của nghiệp đoàn Trọng Sinh Tử Tinh bay vùn vụt kia, lòng của Cố Phi càng lạnh.

Quay đầu lại liếc mắt một cái, liền thấy được khuôn mặt có biểu cảm đói khát của Liệt Liệt kia, loại vẻ mặt này hẳn phải là điểm độc đáo của người chơi thành Nguyệt Dạ, không nghĩ tới ở thành Vân Đoan cũng có thể nhìn thấy loại người thích PK thế này. 

Tuyệt đối không thể để cho cô xen vào, mắt Cố Phi thấy Liệt Liệt đã xông lên, trong lòng chỉ có một cái ý niệm này trong đầu. Lập tức vênh váo hừng hực mở miệng: "Đừng đến đây, tôi muốn một mình đấu cùng tên này!"

"Thật không?" Nghe được lời ấy, Liệt Liệt ngừng bước chân. Thoạt nhìn cô vẫn là một người thích PK rất có phẩm chất tập võ. Vừa nghe đến đối phương yêu cầu đơn đấu, lập tức từ một người tích cực tham dự biến thành một người xem cuộc chiến, bình tĩnh đứng ở bên cạnh Băng Lưu Ly.

"Đã đánh bao lâu?" Liệt Liệt hỏi Băng Lưu Ly.

"Năm phút đồng hồ rồi!" Băng Lưu Ly đáp. Cố Phi ở chỗ này cùng Tàn Mộng Tử đã chơi đùa hơn năm phút rồi.

"Năm phút còn chưa giải quyết xong?" Liệt Liệt ngẩn tò te, PK trong game online cũng không phải cao thủ quyết đấu trong tiểu thuyết võ hiệp, không thể nào mà ba năm trăm chiêu còn phân không ra thắng bại, trên cơ bản là nhanh gọn lẹ thì có thể phân ra thắng bại rồi. Có thể đối kháng đạt đến hơn năm phút, tuyệt đối hiếm hoi.

Chẳng qua lại nhìn Cố Phi thân làm một pháp sư, lại cầm kiếm đánh nhau cùng người ta, vừa ngờ vực, vừa cũng có chút thoải mái. Lấy mình yếu, tấn công địch mạnh, năm phút không thắng là chuyện bình thường. Không bị đối phương giết chết đã tốt rồi, càng huống chi, xem ra Cố Phi vẫn chiếm thượng phong.

"Vì sao anh ta muốn cận chiến với người ta?" Liệt Liệt hỏi Băng Lưu Ly, cô đến muộn, cho rằng ở trong việc này có khúc chiết gì.

"Cái này, có khả năng do anh ấy cầm cây kiếm cực phẩm kia. Có chỗ lợi hại gì sao?" Băng Lưu Ly vẫn nghĩ như vậy. Kiếm Ám Dạ Lưu Quang bất kể ở chỗ nào cũng đều rực rỡ, xuất chúng như vậy.

Lẽ nào hắn là pháp sư cận chiến? Trong lòng Liệt Liệt chợt lóe lên cái ý niệm này, nhưng rất nhanh lắc đầu đem suy nghĩ đó quăng ra khỏi đầu.

Đường đường pháp sư cận chiến, vua sát thủ 27149, năm phút không giải quyết được đạo tặc nhỏ như vầy? Mình là nghĩ gì thế? Lại có thể tùy tiện thấy một pháp sư cận chiến liền tưởng tượng đó là thần tượng của mình. Đây rõ ràng là không tôn trọng người ta. Từ khi pháp sư cận chiến có tiếng ở diễn đàn xong, trong trò chơi đã có vài pháp sư bắt đầu thử bắt chước theo. Chỉ bằng một chỉ tiêu cận chiến này, đã không thể xác định được ai với ai rồi.

Liệt Liệt bác bỏ suy đoán chính xác của mình, tiếp tục xem chiến.

Không thể phủ nhận, thủ pháp của Cố Phi thực sự quá tuyệt diệu. Hơn nữa cộng thêm vẻ mặt thích hợp, không chỉ lừa gạt Tàn Mộng Tử là đương sự. Còn lừa gạt cả hai cô gái ngoài cuộc vốn nên tỉnh táo.

Cô nàng Liệt Liệt xưa nay vẫn tự cho mình có chút nền tảng võ thuật. Bậc thầy võ thuật chân chính diễn xuất trước mặt cô, cô một chút cũng nhìn không ra, còn ở một bên ồn ào rêu rao: "Ôi, thế nào lại lệch rồi?"; "A, bị cản. Anh ra tay mau hơn chút nữa có được hay không."

Khi lại qua hai phút, Liệt Liệt bắt đầu ồn ào: "Anh có được hay không vậy kìa, không được đi xuống đây đi. Để cho chị đây lên!"

"Liệt Liệt, đừng ầm ĩ." Băng Lưu Ly bên cạnh khuyên nhủ.

"Anh ta không được!" Liệt Liệt nói.

Băng Lưu Ly không nói lời nào. Cô ở bên cạnh nhìn thời gian càng dài thêm, mặc dù nhìn Cố Phi ra tay cô cũng hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc là thế nào. Nhưng bất kể thế nào đi nữa, vừa rồi hai pháp sư và hai cung tiễn thủ còn có một mục sư vẫn bị Cố Phi giải quyết. Cho dù có một Thiên Hàng Hỏa Luân của cô đánh thành còn chút máu, nhưng ở trong thời gian ngắn có khả năng giải quyết năm người quả thực không dễ.

Huống chi Cố Phi tặng Tàn Mộng Chết ba cước, ký ức đó vẫn còn mới mẻ lắm. Nếu nói một người có khả năng đạp ba cước lên mặt đối phương, vì sao trong bất chợt một kiếm cũng không đâm trúng đối phương được? Băng Lưu Ly không hổ là một cô gái kỹ tính, chú ý tới tất cả các chi tiết đặc biệt.

Hai cô gái, một người ở đây suy đoán suy nghĩ trong lòng Cố Phi, một người khác thì lớn tiếng thét to quấy nhiễu tâm tư Cố Phi, cũng may không có phá hỏng kế hoạch của Cố Phi. Chỉ là, đám người Hàn Gia Công Tử có phải là đã quá chậm chạp không chứ?

Trong lòng Cố Phi cũng có chút gấp gáp, tiếp theo liền thấy đầu phố bên kia có bóng người chợt lóe, hai người cung tiến thủ của đối phương không ngờ đã trước một bước lại quay trở về! Sân tập bắn cung thủ ở thành Vân Đoan cách cửa Bắc hơi gần, mà tốc độ cung tiễn thủ lại tương đối nhanh...

"Không cần để ý đến tôi! Các cậu đi giải quyết kia hai cô gái kia, bọn họ là một nhóm!" Tàn Mộng Tử hô. Cố Phi công bố muốn cùng hắn đơn đấu, không ngờ lại không cho hai cô gái kia nhúng tay, thật để Tàn Mộng Tử mừng rỡ.

Hai cung tiễn thủ kỳ thực vừa qua tới đây liền sững sờ. Trong mắt bọn họ Cố Phi chính là cực kì hung ác, tuyệt không nghĩ tới thời gian dài như vậy Tàn Mộng Tử lại còn không chết. Gửi tin nhắn cho Tàn Mộng Tử thì hắn vẫn không trả lời, vì vậy hai người quyết định trở về đây một đường trước xem sao, ai biết dọc đường đi xuống cũng không thấy được Tàn Mộng Tử hiện thân ở công hội đạo tặc. Đảo mắt đến địa điểm rồi, không ngờ Tàn Mộng Tử còn cùng đối phương chống chọi lại nữa chứ!

Hai người nhất thời rất là bội phục Tàn Mộng Tử, trăm miệng một lời: "Cậu được đấy!"

"Chuyện nhỏ!" Tàn Mộng Tử đắc ý. Cố Phi biểu diễn dấu vết trong bảy phút, giúp lòng tự tin của hắn tăng cao gấp bảy.

Cố Phi nhìn trợ thủ của đối phương tới, Tàn Mộng Tử còn kiêu ngạo lớn lối như vậy, tâm trạng khó chịu. Nên ra một kiếm liền không xuất ra, phóng người lên, một phát động tác võ thuật tiêu chuẩn đẹp mắt - Hồi Toàn Thích, quét qua mồm Tàn Mộng Tử.

Trán, má phải Tàn Mộng Tử đã có mỗi bên một cái vết chân, lần này Cố Phi chỉ đành đem vết chân lưu lại trên má trái của hắn.

Đá xong rồi nhìn lại, vết chân trên mặt so với má phải hình như thấp hơn nửa xentimet. Cố Phi thở dài, xem ra mình luyện võ hai chân chưa luyện tới trình độ hoàn toàn giống hệt, vẫn còn chênh lệch nửa xentimet.

Thấy Tàn Mộng Tử ăn một cước, hai cung tiễn thủ cũng bối rối, cung tên nhắm ngay Cố Phi: "Cậu có được hay không vậy?" Hai người lần nữa hỏi Tàn Mộng Tử.

Tàn Mộng Tử lung lay cái đầu. Vừa rồi hết thảy là ngủ mơ sao? Vì sao trình độ đối phương kiểu gì đều đánh không trúng hắn, trái lại loại chiêu thức độ khó cao này mình tránh cũng không tránh nổi, đây là chuyện thế nào? Tàn Mộng Tử mờ mịt. Lẽ nào bởi vì chiêu thức này không có thương tổn gì, cho nên hệ thống phán định mình khỏi cần né tránh? Tàn Mộng Tử từ góc độ game online suy xét, dần dần lệch hướng chính quy.

Hai người cung tiễn thủ bên kia, Cố Phi đang lo không ra tay đối phó được, Liệt Liệt bên này sớm đã hưng phấn mà xông lên: "Hai tên này giao cho tui!" Cô hô lớn.

Hai cung tiễn thủ cũng không đoái hoài tới Tàn Mộng Tử nữa, giương cung xong liền bắn về phía Liệt Liệt.

Cũng may hai người vừa rơi cấp, lúc này đã không còn kỹ năng mạnh nhất Thư Kích của cung tiễn thủ, hai người chuẩn bị phát ra chiêu thức, đều là kỹ năng "Nhị Liên Kích" cấp 24 của cung tiễn thủ.

Uy lực kỹ năng này cũng không kém, nhưng có một chỗ thiếu hụt là phát động tương đối chậm. Chẳng qua đó cũng không phải hệ thống thiết kế cưỡng chế thi hành, mà là ảnh hưởng do con người tạo nên. Muốn đem hai mũi tên ngay ngắn mà ráp đến trên cung, đó là đương nhiên phiền phức hơn nhiều nếu so với ráp một tên. Không trải qua thời gian dài tập luyện. Rất khó ráp nhanh chóng giống một mũi tên như vậy được.

Mũi tên này nếu như không có ráp xong, thế thì mũi tên bắn ra trúng mục tiêu liền sẽ rất có vấn đề! Đây chính là thao tác yêu mà cung tiễn thủ cần có trong truyền thuyết.

Huống chi dưới tình huống thông thường, cung tiễn thủ đều là núp ở chỗ tối phóng ra sát thương, có thể bình tĩnh vô cùng mà cài tên phóng thích, cho nên người tốn thời gian luyện tập tăng cường ở phương diện này ít lại càng ít. Kết quả chính là gặp loại tình huống bất thình lình phải gấp rút xạ kích này. Phần lớn cung tiễn thủ đều sẽ trở tay không kịp.

Hai người này rõ ràng chính là một trong số đó, hai mũi tên run lập cập không ráp lên nổi. Người bên trái lanh trí, mắt thấy sẽ bị gần người, bảo toàn sinh mệnh quan trọng hơn, quyết định thật nhanh buông tha một cây. Dùng một mũi tên phát động kỹ năng sơ cấp "Cường Lực Tiễn".

Người bên phải được gợi ý. Cũng không dùng "Nhị Liên Kích", vội vàng đổi tay cũng là một phát "Cường Lực Tiễn". Hai người này kẻ trước người sau. Lấy hình thức hát kiểu Nhị Nhân Chuyển* liên hợp phát một tên "Nhị Liên Lích".

Liệt Liệt phản ứng ngược lại cũng nhanh chóng mà mãnh liệt. Cấp tốc lay chuyển thân mình, một mũi tên ập xuống bị nàng ắt bị cô tránh qua, nhưng mũi tên thứ hai lại chuẩn xác trúng mục tiêu.

Bất quá, chỉ là một tên "Cường Lực Tiễn" thì không thể giết được bất kỳ kẻ nào, Liệt Liệt đã sải bước vọt tới trước mặt hai người. Càng đến gần. Tay của cung tiễn thủ cài tên chỉ biết càng run rẩy. Liệt Liệt hét lớn một tiếng, mũi tên trong tay một người trực tiếp bị đánh rơi xuống đất. Người này xoay người chạy, chưa phát hiện mất mặt cỡ nào. Từ góc độ chiến thuật phân tích. Đây là muốn dựa vào tốc độ kéo ra khoảng cách chu toàn với kẻ địch, vừa chạy vừa bắn, có một tên khoa học gọi là "Chơi diều", là một môn kỹ thuật loại chức nghiệp cung tiễn thủ nhất định phải nắm giữ.

Chẳng qua kinh nghiệm chiến đấu của Liệt Liệt cũng khá phong phú, vừa nhìn người này muốn chạy, lập tức phát động kỹ năng cấp 24 Cách Đấu Gia "Sách Mã Lưu Tinh", tốc độ đột nhiên tăng vọt, một quyền thọt đến người này đặc biệt có xác suất gây ra hiệu quả mê muội.

Tiếp tục thong dong, Trọng Quyền, Thượng Câu Quyền, Đạn Thích, đối thủ bị đá bay lên, Liệt Liệt ra tay thật nhanh, duỗi tay ôm một cái, kéo hai chân đối phương quẳng trở về mặt đất, ánh sáng trắng lóe lên, chết luôn.

Ra tay còn nhanh hơn Nọa Phu Cứu Tinh nữa! Cố Phi ở bên cạnh tiếp tục dây dưa Tàn Mộng Tử, vẫn luôn luôn chú ý chiến cuộc bên kia, thấy Liệt Liệt ra tay, rất nhanh đưa ra đánh giá. Hành động quăng người cuối cùng kia gây thương tích nhiều, hình như là Bão Thân Đầu. Tốc độ ra tay của Noạ Phu Cứu Tinh mà nói, sau Đạn Thích không thể nào tiếp tục dùng Bão Thân Đầu, xem ra hai người đều là Cách Đấu Gia nhưng phương thức thêm điểm lại có chút bất đồng.

Một cung tiễn thủ còn lại lúc này không nhàn rỗi, thừa cơ hội tốt chính xác phóng Nhị Liên Kích tới. Nhưng quên rằng một cô gái là Băng Lưu Ly từ lâu đã không phải người đứng xem, lúc này đã tới phạm vi pháp thuật có thể công kích đến, kỹ năng cấp 30 Liên Châu Hỏa Cầu đã sử dụng ra, khí thế bừng bừng giết qua tên cung tiễn thủ kia.

Cô nàng này sử dụng pháp thuật thật nho nhã rồi, lần này hắn cũng không nghe thấy cô ngâm xướng. Cố Phi đánh giá xong Liệt Liệt lại đánh giá Băng Lưu Ly.

Tốc độ pháp thuật của Pháp Sư chậm hơi nhiều so với mũi tên của Cung Tiễn Thủ, muốn né tránh cũng không quá khó khăn. Cung Tiễn Thủ dời bước sang bên cạnh, né qua Liên Châu Hỏa Cầu, chỉ bị chút thương tổn do phạm vi của pháp thuật.

"Để tôi đến!" Liệt Liệt hô to, ngăn Băng Lưu Ly tiếp tục ngâm xướng pháp thuật.

Cách Đấu Gia cũng điển hình là chức nghiệp cận chiến, nếu có thể gần người Cung Tiễn Thủ đó là ưu thế chiếm hết. Liệt Liệt hướng về phía cung tiễn thủ này lại ra một trận quyền anh, không có bất luận nghi ngờ gì mà đem hắn giải quyết rồi.

"Winner! Liệt Liệt!!!" Liệt Liệt giơ cao hai cánh tay hoan hô.

Băng Lưu Ly hé miệng cười, cũng không nói gì, xem ra đã thấy nhưng không thể trách.

Đánh liền hai người cung tiễn thủ, Liệt Liệt tổn hao không ít pháp lực. Đương nhiên, đối với Cách Đấu Gia, pháp lực bị đổi tên xưng là nội lực, tính chất vẫn là giống nhau, cứ phóng ra kỹ năng thì bị tiêu hao.

Liệt Liệt vừa ngồi dưới đất gặm quả táo khôi phục, vừa chỉ vào Cố Phi hô to: "Anh lâu quá rồi, anh có được không vậy, không được thì đến lượt tui đến đi!"

Cố Phi quay đầu lại ngoảnh mặt về Liệt Liệt trưng ra vẻ mặt ngưỡng mộ: "Để cho tôi thử lại lần nữa, không được thì đổi cô đến."

Liệt Liệt hài lòng gật đầu, chỉ bảo Cố Phi: "Nhìn dáng vẻ của anh hình như cũng luyện võ một chút phải chứ? Hồi Toàn Thích vừa rồi không tệ lắm!"

"Chê cười rồi." Cố Phi khiêm tốn.

Nhưng Liệt Liệt lập tức nghiêm túc nói: "Nhưng chị đây dạy cho anh một điều hay, loại đá pháp này mặc dù đẹp mắt, nhưng tại trong thực chiến nếu có thể thì dù sao cũng không nên dùng, sơ hở nhiều lắm á!"

Cố Phi dở khóc dở cười, hết lần này tới lần khác lại không cách nào phản bác. Mình vừa đá một cước kia, đích xác là dù đã có nhiều thay đổi nhưng vẫn còn sơ hở cũng nhiều.

Băng Lưu Ly vỗ vỗ Liệt Liệt nói: "Nhanh khôi phục đi, một hồi có thể còn có hai pháp sư qua đây." Học viện pháp sư cách cửa Bắc có chút xa, bình thường pháp sư chạy cũng không nhanh, qua đây cần chút thời gian. Nhưng dù sao vẫn là muốn đến.

"Thật không?" Liệt Liệt lập tức lại hưng phấn, tăng nhanh tốc độ ăn quả táo, lại vừa móc ra một ổ bánh mì: "Được ngay, lập tức tốt!" Hoa quả là loại hồi phục pháp lực (nội lực), những đồ ăn khác hồi phục sinh mệnh. 

Quả nhiên vừa vặn ăn xong. Đầu ngõ đường phố đó có một cái đầu liền thò ra, Liệt Liệt đang yên tĩnh trông ngóng mọi nơi đây, đúng dịp thấy được cái đầu lộ ra rồi rút vào kia, dễ nhận thấy mục đích đến đây không tốt.

"Đến!" Liệt liệt ngạc nhiên mừng rỡ cùng lúc đứng dậy mà xông qua hướng đầu ngõ kia. Cái đầu người kia nhìn tình hình chỗ này xong lập tức thu về.

"Liệt Liệt, không nên quá xúc động mà!" Băng Lưu Ly gấp đến độ hô to. Vội vàng cũng đuổi theo. Liệt Liệt dừng một chút, đợi được Băng Lưu Ly cũng sang đây. Hai người cùng chạy đến đầu phố. Quay đầu nhìn. Lại không phát hiện cái đầu nhô ra vừa rồi.

"Chạy rồi!" Liệt Liệt tiếc nuối.

Lại không biết, lúc này người nọ đã đảo ngược đi vòng qua sau lưng các cô ấy, giương cung cài tên, nhắm ngay hai người, người vừa đến lại là một tên cung tiễn thủ.

Liệt Liệt và Băng Lưu Ly còn mờ mịt không biết. Cố Phi đang giả vờ đánh không lại Tàn Mộng Tử thì trong ánh mắt nhìn thấu khác thường. Vội vàng quay lại nhìn, kêu to: "Đừng bắn, người một nhà!"

"A!" Cùng với tiếng kêu. Một mũi tên này đã thả ra ngoài.

cái đầu lộ ra rồi rút vào kia chính là Ngự Thiên Thần Minh. Rất rõ ràng cậu ta mà so với hai người cung tiễn thủ vừa rồi kia cao siêu hơn nhiều, biết rõ ưu thế của cung tiễn thủ và phương thức chiến đấu nên cần, kiên quyết không bao giờ đem mình bại lộ hoàn toàn trước mặt kẻ địch. Vừa thấy mình bị người phát giác, chuyện trước tiên làm không phải là hốt hoảng cài tên ngắm bắn, mà là chiến lược thong dong đổi vị trí.

Cái đầu ngõ đường phố kia mà cậu ta thò đầu ra cũng là cậu ta cố ý lựa chọn, con phố hơi ngắn. Cung tiễn thủ di chuyển lại nhanh, tên này rất nhanh chóng từ đường phố biến mất, vòng vo một cửa ngõ, từ một con phố khác đi tắt ra phía sau Liệt Liệt và Băng Lưu Ly. 

Mũi tên rít gào. Động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng cho thấy đó là kỹ năng Thư Kích mạnh nhất của cung tiễn thủ hiện nay.

Nếu là Ngự Thiên Thần Minh bắn tỉa, thì ngay cả Tiểu Vũ đều bị bắn thành chỉ còn một chút sức lực còn lại. Liệt Liệt và Băng Lưu Ly... trong lòng hắn đang suy nghĩ làm sao hướng các cô ấy giải thích sự việc hiểu lầm này.

"A!" Các cô nghe thấy Cố Phi gọi thì sớm đã xoay người, khi thấy được mũi tên mạnh như gió táp từ đối diện phóng tới, khí thế kia dường như muốn bắn thủng cả hai người, hai người chỉ la lên một tiếng kêu sợ hãi, mũi tên đã đến trước mặt. Tốc độ Thư Kích, thật không phải người chơi bình thường có thể nhanh chóng né tránh được.

Ai ngờ, Thư Kích lần này lại là ai cũng không có bắn trúng, bắn xuyên qua khoảng trống giữa đầu hai người Liệt Liệt và Băng Lưu Ly, gió mạnh làm tóc đen trên đầu hai người bay bay một hồi, mặt của hai người đều tái mét.

"Nguy hiểm thật!" Ngự Thiên Thần Minh thở dài một hơi.

Cố Phi nghe thấy cậu ta than một tiếng, đưa mắt nhìn qua, hai cô đều chưa chết, mừng rỡ: "Cậu bắn trật rồi?"

"Cố ý mà." Ngự Thiên Thần Minh nói, cũng không biết là thật hay giả.

"Lệch được rất hay!" Cố Phi khen.

"Anh mới lệch ấy, tôi là cố ý bắn tới cái vị trí kia, bởi vì bắn rất chuẩn, các cô ấy mới không chết." Ngự Thiên Thần Minh quát.

"..."

Ngự Thiên Thần Minh trong lòng lúc này lại đang nói thầm: "Lại là hai cô gái, Thiên Lý thật có bản lãnh như vậy hả? Xem ra ngày nào đó thử nói anh ta dạy cái biện pháp bắt chuyện."

"Sao cậu lại tới đây?" Cố Phi đột nhiên nhớ tới. Đám người này hẳn phải ở công hội đạo tặc nằm vùng mới đúng, chạy tới cửa Bắc làm cái gì?

"Đi ngang qua!" Ngự Thiên Thần Minh lúc này đã đến phía sau Tàn Mộng Tử, vừa cùng Cố Phi nói chuyện vừa chớp chớp đôi mắt, nháy mắt ra dấu.

"Lại có âm mưu gì?" Cố Phi trong lòng bĩu môi, đoán rằng bọn họ hẳn phải thảo luận qua ở trong kênh dong binh đoàn, nhưng lúc này Cố Phi thực sự không có thời gian nhìn.

"Hello, mỹ nữ." Ngự Thiên Thần Minh cũng mặc kệ Cố Phi, chào hỏi cùng hai cô gái rồi.

Liệt Liệt và Băng Lưu Ly gật đầu với cậu ta.

Liệt Liệt vừa nhẹ nhõm giải quyết hai cung tiễn thủ, vốn là sinh lòng xem thường với cái chức nghiệp đã này. Đúng lúc Ngự Thiên Thần Minh chạy tới ra oai phủ đầu cô, để cho cô nghĩ tới câu danh ngôn tục không chịu được kia: không có chức nghiệp rác rưởi, chỉ có người chơi cặn bã.

Ba người cùng nhau đứng ở bên đường nhìn Cố Phi biểu diễn.

"Cậu là bạn anh ta sao?" Liệt Liệt hỏi Ngự Thiên Thần Minh.

Ngự Thiên Thần Minh gật đầu.

"Anh ta không được đâu! Lại cũng không cho chúng ta hỗ trợ." Liệt Liệt oán giận nói.

Ngự Thiên Thần Minh lại gật đầu nói: "Người trẻ tuổi, để cho anh ta có cơ hội rèn luyện, nếu không thì hắn vĩnh viễn không được. Cô thấy đấy nếu để cho tôi, ba hai chiêu là giải quyết rồi, không có ý nghĩa nha!"

"Mẹ nó, thằng trẻ con xấu xa này đi nhân cơ hội!" Cố Phi nghe rõ rệt, trong lòng tức giận mắng. Ngự Thiên Thần Minh rõ ràng cho thấy bởi vì vấn đề tuổi tác bị Cố Phi khinh bỉ quá nhiều, nắm được một cơ hội liền điên cuồng tiến hành báo thù.

"Anh ta là đang luyện tập cái gì?" Băng Lưu Ly tò mò hỏi. Nàng mơ hồ cảm thấy Cố Phi hình như cầm Tàn Mộng Tử làm thực nghiệm gì.

"Cái này, luyện kiếm pháp." Trong mắt Ngự Thiên Thần Minh thì Cố Phi cũng là đang cầm kiếm đâm loạn, vì vậy thuận miệng nói.

Liệt Liệt lập tức cười to: "Kiếm pháp? Này là cái kiếm pháp gì hả, buồn cười chết rồi!"

Bị người ngoài lấy võ thuật của mình ra pha trò, trong lòng Cố Phi không vui. Nhưng lần này vẫn đành chịu, ai bảo dáng vẻ thiếu bản lĩnh này là tự mình giả vờ chi? Loại chiêu pháp không được cao siêu này, làm sao người thường lý giải được, nếu để hắn tự đi giải thích cho bọn họ chỗ tinh xảo ở trong đây, tám mươi phần trăm chỉ có thể càng tô càng đen. Cho nên vẫn là chỉ có thể nhịn thôi.

Ngự Thiên Thần Minh bên này còn không bỏ qua, bày ra vẻ mặt quái dị nhất của cuộc đời cậu ta, thần bí nói với hai cô nàng: "Tôi tiết lộ cho các cô biết, Thiên Lý biết võ thuật đó!"

Liệt Liệt lần thứ hai đột ngột cười to, ngay cả Băng Lưu Ly đều nhịn không được, hé miệng cười một tiếng vui vẻ.

Ngự Thiên Thần Minh lại rất nghiêm chỉnh nói: "Là thực."

"Ừm, chúng ta tin." Liệt Liệt nhịn cười, cũng nghiêm chỉnh, vỗ tay nói: "Kiếm pháp hay, ha ha ha ha..." Kết quả vẫn không nhịn được, tiếp tục cười to.

"Khà khà..." Ngự Thiên Thần Minh cười âm hiểm, âm mưu thực hiện được rồi! Hiện tại trong mắt hai cố gái này, hình tượng Cố Phi nhất định rất khôi hài đi? Ai biểu anh cứ tự cho mình là bề trên phách lối khinh bỉ tôi! Ngự Thiên Thần Minh sảng khoái nghĩ.

Cố Phi giữa sân bị người cười nhạo, tâm trạng đương nhiên cũng không thoải mái.

Cố tình lại đá vào hai má Tàn Mộng Tử, nhìn trên ba cái vết chân trên mặt đối phương, bây giờ không có điểm đặt chân mới mẻ gì nữa, lập tức cũng thôi.

Ngự Thiên Thần Minh qua bên đây, cũng không biết có tính toán gì không.

Đột nhiên, Cố Phi tỉnh ngộ.

Đám người này biết mình nhất định quấn quít lấy Tàn Mộng Tử tranh thủ thời gian, khẳng định không có công phu nhìn tin nhắn gì. Như vậy cho dù bọn họ ở công hội đạo tặc chuẩn bị thỏa đáng, cũng không có cách thông báo cho mình biết, cho nên liền phái Ngự Thiên Thần Minh chạy nhanh nhất qua đây làm nhiệm truyền lời dùng. Sự sắp đặt này thực sự quá tri kỷ, Cố Phi nghĩ, Hàn Gia Công Tử không chỉ có gương mặt giống phụ nữ, mà suy tính cũng đủ tỉ mỉ. Thật nếu để cho Cố Phi đến lập kế hoạch như vầy, sợ rằng khó làm được chuyện từng cái việc to việc nhỏ không ngờ tới nổi!

Đang nghĩ như thế, đột nhiên nghe được sau lưng một thanh âm như sấm rền vang lên: "Ngự Thiên, chạy đến thật là nhanh đấy."

Đây không phải là thanh âm của Chiến Vô Thương sao? Cố Phi vội vàng quay đầu lại, không chỉ Chiến Vô Thương, Hữu Ca cũng đã đến, cũng đang sải bước đến gần phía này.

Đây là giở trò quỷ gì? Lần này Cố Phi hoàn toàn không rõ.

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, một chỗ khác cũng truyền đến tiếng nói chuyện: "Ách? Cũng đều đến rồi, tôi chậm nhất sao?"

Cố Phi vừa nghiêng đầu, thấy được khuôn mặt tươi cười của Hàn Gia Công Tử kia.

"Thật tốt quá, vẫn tóm chặt sao! Mau bắt lại, để tôi tự tay giải quyết tên này!" Hàn Gia Công Tử nói với mấy người.

Băng Lưu Ly lúc này trong lòng mới bừng tỉnh: thì ra Thiên Lý đích thực là đang kéo dài thời gian, muốn chờ người này đến để đưa cho hắn cơ hội trút giận.

Tàn Mộng Tử rất mù mờ nhìn Hàn Gia Công Tử liếc mắt: Ai vậy? Tôi lúc nào đắc tội qua người này rồi? Hắn nghĩ.

Cố Phi hiển nhiên biết rõ không phải có chuyện như vậy, hiện đang không giải thích được. Hàn Gia Công Tử khí thế hào hùng đã ngoảnh mặt vung tay với Cố Phi: "Được rồi, không phải cậu còn có việc gấp sao? Mau offline đi đi!"

Chiến Vô Thương, Hữu Ca, Hàn Gia Công Tử, kể cả Ngự Thiên Thần Minh cái chức nghiệp đánh xa đều lên, kẹp Tàn Mộng Tử ở bên trong.

Cố Phi mờ mịt thối lui, mấy người này một người lại một người theo nhau mà tới, là có ý gì?

Đang tiến lên cùng Hàn Gia Công Tử sát vai trong nháy mắt, Cố Phi nhận được một tin nhắn của Hàn Gia Công Tử: "Đi công hội đạo tặc, còn lại nhìn lênh dong binh đoàn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.