Tàn Mộng Tử bay ra khỏi đám người không bị ngã chết, trong lòng biết Cố Phi đang ở sau lưng, không dám lại về khu an toàn, bò dậy co cẳng bỏ chạy rồi.
“Nhường đường một chút! Nhường đường một chút!” Cố Phi hô, đi chen về phía bên ngoài đoàn người.
Quần chúng là bênh vực Cố Phi, nhưng lúc này người tụ thành đoàn, đã không bị ý chí của mình kiểm soát, mặc dù muốn tránh giúp, tám mươi phần trăm vẫn còn sát bên vây quanh Cố Phi.
Với sức lực chút xíu kia của Cố Phi, gạt đàn người này sang bên, còn phải tốn sức nhiều hơn với chiến đấu cùng bảy anh em hồ lô. Liệt Liệt ở phía sau còn đang hô to “Đứng lại”, Cố Phi cảm thấy cô phiền chết đi được, nỗ lực khắc chế mình không xoay người lại đâm cô một kiếm.
Thoạt nhìn cô cũng như có lòng tốt tương trợ, nhưng Cố Phi đoán chừng ý định cô khoe khoang bản thân nhất định còn càng nhiều hơn, thực sự khó có thể có thiện cảm với cô.
Vất vả lắm mới lao khỏi đoàn người, Tàn Mộng Tử đã chạy ra hơn năm mươi mét. Đây là khoảng cách Hỏa Cầu Thuật đều với không tới, Cố Phi muốn giết tên đó đã không còn biện pháp, chỉ có thể phát lực chân chạy như điên.
Tuy rằng Tàn Mộng Tử chỉ có cấp 24, nhưng thân làm Đạo tặc còn có ưu thế nhanh nhẹn hơn Cố Phi, bây giờ trong tay lại nắm Sương Chi Hồi Ức, thêm 25 điểm nhanh nhẹn nữa, cộng thêm Ảnh Chi Ngoa (Giày Ảnh) di động tăng lên 14%, tốc độ hiện nay dĩ nhiên không chậm.
Bất quá, thông qua số liệu trong trò chơi có hiệu quả thể hiện tốc độ di động ra ngoài cực kỳ chuẩn xác, Cố Phi đuổi theo một hồi liền phát hiện, tốc độ của mình vẫn là mau hơi Tàn Mộng Tử, khoảng cách giữa hai người đang rút gần một chút xíu.
Tàn Mộng Tử vừa chạy vừa quay đầu lại xem thế nào, mắt thấy Cố Phi càng ngày càng gần, tâm trạng càng luống cuống. Cố tình tiếp cận đồng bạn xin viện trợ, cũng không dám gởi tin nhắn bởi vì đang trong quá trình thở dốc mà chạy trốn ở tốc độ cao nhất, tránh cho việc vừa viết tin vừa chạy, bị ngã sấp xuống hay đụng cây.
Lần này Tàn Mộng Tử dù sao chăng nữa cũng không muốn chết. Hiện nay hắn cấp 24, lại rơi một cấp thì kỹ năng Tiềm Hành này cũng sẽ bị cà mất.
Tiềm Hành không thể nghi ngờ là đặc sắc lớn nhất của chức nghiệp Đạo tặc, nói lên kỹ năng ưu thế thể hiện mình. Bất kỳ một tên Đạo tặc nào đều đang tu luyện kỹ năng này hao tốn rất nhiều thời gian. Tàn Mộng Tử cũng không ngoại lệ.
Vừa nghĩ tới tâm huyết tăng lên Tiềm Hành phải trở về không, lòng của Tàn Mộng Tử đều đang run rẩy.
Dành không ra khoảng thời gian trống để gởi tin nhắn, Tàn Mộng Tử chỉ có thể dùng biện pháp biện pháp nguyên thủy nhất, vừa chạy vừa hô to: “Cứu tôi đi! Tôi ở chỗ này!!!” Hắn hy vọng đồng bạn đang ở gần đó sẽ nghe thấy hắn kêu cứu, bất quá rất nhanh lại đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của người chơi xung quanh.
PK mỗi ngày đều có. Nhưng PK bị hù đến mức hô cứu mạng, đây quả thực là điều sỉ nhục người chơi game online.
Hai người tiếp tục thi tốc độ sống chết với nhau, trong nháy mắt phía trước đã là đầu đường giao lộ, Tàn Mộng Tử không chút nghĩ ngợi liền lựa chọn chuyển hướng quẹo vào. Loại tình huống này rõ ràng rất bất lợi với Cố Phi, vòng vo cong queo, thay đổi một bộ dáng khác lẫn vào đoàn người, muốn tìm ra cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hết lần này tới lần khác xung quanh khu vực an toàn này người chơi qua lại trên đường phố tương đối nhiều, xem ra hết thảy đều có lợi cho mục tiêu chạy trốn của Tàn Mộng Tử.
Quả nhiên. Chờ Cố Phi chạy tới khúc cua đầu đường, trước mắt đã mất đi thân ảnh của tên chạy trốn kia. Trong số người chơi lui tới đi lại, ai biết Tàn Mộng Tử là người nào?
Cố Phi cẩn thận đi lại ở đường phố, quan sát từng người từng người chơi hai bên, nhưng thủy chung không tìm được.
Cố Phi bất đắc dĩ gởi đi một tin cho nhóm bạn dong binh đoàn: “Thật ngại quá, tên đó có lẽ đã chạy mất!”
“Vì sao?”
“Nhất thời sơ suất, khiến tên đó lao ra khu an toàn trốn rồi.” Cố Phi đáp.
“Không sao, nhớ lấy tên đó. Về sau còn có cơ hội.”
“Sương Chi Hồi Ức không cầm về được! Thiếu chút nữa!” Cố Phi buồn bực vô cùng. Vốn trong lòng cũng biết muốn lấy Sương Chi Hồi Ức đã bị bạo trở về là xác thực không dễ, nhưng ngay lúc vừa rồi, cơ hội đã ở trước mắt, suýt nữa chạm tay tới rồi, thế mà...
“Này!” Đang nghĩ ngợi. Bên cạnh có người gọi Cố Phi.
Cố Phi vừa quay đầu lại, chính là Liệt Liệt cũng truy tới đây, lập tức tiến lên nắm cổ áo cô kéo lên: “Cô còn theo tôi làm gì?”
“Làm cái gì đó? Buông tui ra!!” Với tính cách nóng nảy của Liệt Liệt không đến mức dễ dàng đã bị Cố Phi hù dọa như vậy.
Người chơi xung quanh bắt đầu dừng chân xem thế nào, Cố Phi cũng nghĩ đến đối phương nói cho cùng là một cô gái.
Nhận ra cử động của mình dường như có chút hơi quá mức. Bèn buông lỏng ra nhéo tay cô, phẫn hận nói: “Không cần đi theo tôi nữa.”
“Làm gì nha! Tui là đang giúp anh mà!” Liệt Liệt nói.
“Cô làm người chạy rồi mà không phát hiện à!” Cố Phi rống.
“Không ném tên đó ra tên đó sẽ đâm đến anh, một mình anh tên pháp sư yếu ớt còn không bị tên đó nháy mắt giết?” Liệt Liệt có lý chẳng sợ.
“Mắt cô có bệnh ung thư hả? Không thấy tôi đã tránh khỏi sao?” Cố Phi nói.
“Đừng khoác lác!” Liệt Liệt bĩu môi bĩu môi. Người bình thường căn bản nhìn không ra Cố Phi sớm né tránh. Thậm chí ngoại trừ mình đương sự Tàn Mộng Tử, đều không có người biết một cái Bối Thứ của tên đó đã dùng xong lâu rồi, người bên ngoài xem ra, đều cho là hắn Bối Thứ đang được tiến hành.
Liệt Liệt liền tự nhận là xuất hiện rất đúng lúc, bằng không Cố Phi không phải là bị một đao này đâm tới không được.
Này thực sự không thể nào giải thích, Cố Phi cũng lười giải thích. Lạnh lùng thốt: “Nói chung cô đừng theo tôi nữa đấy.”
“Anh cái tên không chịu nói lý!” Liệt Liệt quát.
“Nếu tôi không phân rõ phải trái, sớm đã chém chết cô.” Cố Phi nói.
“Được, anh tới coi!” Liệt Liệt chủ động xuất kích, vung tay một quyền liền đập tới.
Cố Phi hơi khoát tay, bàn tay đã sớm nhấc lên vươn ra, sức mạnh một quyền này đã bị chệch hướng nơi khác rồi, tiếp theo dưới chân thuận thế quét ngang, Liệt Liệt không rõ ràng chút nào ngã vồ về phía trước một cái trên mặt đất. Cát bụi tung bay.
“Không phải người nào dù chuyện gì cũng đều nhường nhịn bọn con gái nhà các cô.” Cố Phi lạnh lùng nói, “Đừng lại gây trở ngại tôi làm việc.” Dứt lời xoay người đã đi rồi.
Liệt Liệt lúc này rốt cục bị hù ngã. Trở mình ngồi dậy sững sờ ngồi dưới đất.
Hời hợt liền quăng mình té ngã. Đây tuyệt đối không phải là kỹ năng hoặc kỹ thuật trong trò chơi là có thể làm được.
Liệt Liệt tự nhận mình cũng có chút nền móng võ thuật, so với người thường hiểu hơn đây là chuyện gì xảy ra: Người này biết công phu... Hơn nữa không biết mạnh gấp mấy lần cô. Là người chân chính am hiểu võ thuật.
Cắt đuôi Liệt Liệt xong Cố Phi đi hết cả con đường, vẫn như cũ tìm không thấy thân ảnh của Tàn Mộng Tử, chỉ có thể là thở dài thật sâu. Tiếp tục gởi đi tin tức cho dong binh đoàn: “Đuổi không kịp. Các cậu bây giờ ngồi cố thủ mấy cái hòm thư cửa thành rồi hả? Tôi cũng thủ một cái đi.”
“Cửa Tây không ai thủ, ngươi đi đi!”
“Được!” Cố Phi đóng kênh nói chuyện, ngẩng đầu phân biệt phương hướng, lập tức thấy một cô gái bên đường phất tay với mình, nét mặt cười mà như không cười.
Tịch Tiểu Thiên.
“Tôi không có thời gian, bây giờ không hàn huyên cùng cô.” Cố Phi phất phất tay hướng về cô, xem như là chào hỏi. Vùi đầu chuẩn bị theo con đường của mình mà đi.
“Chớ nóng vội!” Tịch Tiểu Thiên đã chạy tới ngăn cản Cố Phi.
“Tôi thật không có thời gian!” Cố Phi nói.
Tịch Tiểu Thiên cười cười, chỉ chỉ bên kia trên đường phố loáng thoáng có thể thấy được Liệt Liệt vẫn ngồi ở ngồi dưới đất: “Hơi quá đáng à!”
Cố Phi quay đầu lại liếc mắt một cái: “Tôi hy vọng cô có giữ nguyên lời, nếu mà tôi vặn đầu của cô ấy xuống mà nói, cô còn có thể dùng cái từ gì để hình dung về tôi?”
“Có nghiêm trọng như vậy?”
“Có thời gian sẽ kể cho cô, tôi hiện giờ thật có việc.” Cố Phi vòng qua Tịch Tiểu Thiên, bước nhanh chạy đi.
Tịch Tiểu Thiên lại không vì vậy buông tha hắn, xoay người lại mấy bước liền đuổi sang đây.
“Làm gì đấy?” Cố Phi hỏi.
“Anh chạy của anh, tôi chạy của tôi. Anh đây cũng quan tâm sao?” Tịch Tiểu Thiên đáp.
“Cô chạy rất nhanh.” Cố Phi nói. Trong trò chơi hiện nay đi thêm điểm toàn bộ nhanh nhẹn là phương thức cực đoan như vậy rất ít người, đó là lí do mà có lúc dù cho Đạo tặc hoặc là Cung tiễn thủ, cũng chưa chắc có thể nhanh hơn Cố Phi.
“Tôi cũng thêm điểm toàn bộ nhanh nhẹn đấy, hơn nữa, có ưu thế chức nghiệp.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“À... Cô chức nghiệp gì đó?” Cố Phi nhớ tới, đến nay còn chưa biết chức nghiệp của Tịch Tiểu Thiên. Chức nghiệp của cô gái này không thể nào phán đoán từ trên trang phục cô.
Chẳng hạn như lần đầu tiên nhìn thấy thì cô mặc trường bào màu tím, Cố Phi bây giờ đã biết, đó là pháp bào dành riêng cho Mục sư. Mà giờ khắc này, trên người cô lại là mặc áo choàng Đạo tặc.
“Cung tiễn thủ.” Đáp án của Tịch Tiểu Thiên thực sự là đem nó so với trang bị một chút đều không đáng tin cậy.
Cung tiễn thủ toàn bộ nhanh nhẹn đương nhiên sẽ không chậm hơn Cố Phi, đây là ưu thế nhanh nhẹn của chức nghiệp.
Cố Phi gật đầu, không có nói nữa.
“Đi chém người sao!” Tịch Tiểu Thiên lại tiếp lời với hắn.
“Hy vọng là...” Cố Phi đáp. Hoàn toàn chính xác, hắn hy vọng Tàn Mộng Tử ở chỗ hòm thư cửa Tây xuất hiện.
Dọc đường không nói nữa. Cố Phi vẫn chạy đến cửa Tây, mà Tịch Tiểu Thiên vẫn theo hắn. Cố Phi suy nghĩ dùng ánh mắt kỳ quái quan sát cô, toàn bộ cô làm như không nhìn thấy.
Bên cạnh hòm thư cửa Tây không nhìn thấy Tàn Mộng Tử, Cố Phi thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã dùng tốc độ cao nhất chạy đến. Nếu như Tàn Mộng Tử cũng từ chỗ đó chạy về nơi này, cũng sẽ không nhanh hơn mình được.
Cố Phi lui về bên cạnh, nếu để cho Tàn Mộng Tử ở xa xa liền thấy hắn, đương nhiên là đánh chết cũng không tới đây nữa. Cố Phi ẩn đến một nơi hẻo lánh, nhìn hòm thư, đột nhiên vỗ đầu của mình.
Mình thật là đần nha! Luôn mong Tàn Mộng Tử cầm Sương Chi Hồi Ức ở trên tay, vì sao ngay từ đầu không chờ hắn đàng hoàng đến gửi chứ? Nếu tên đó gửi thứ này, đương nhiên phải cầm Sương Chi Hồi Ức ở trên tay bỏ vào hòm thư.
Chỉ cần trong chốc lát như vậy, cũng đã đủ để đoạt lại rồi.
Lúc này Cố Phi xót xa ân hận không gì sánh được, sao ban đầu lại đạp Tàn Mộng Tử một cước rời xa hòm thư. Không nghĩ tới mình mất đi thời cơ tốt đoạt lại Sương Chi Hồi Ức không phải là một lần, mà là hai lần.
Bây giờ biện pháp này sẽ không thực hiện tốt như trước được nữa. Ngay lúc đó Tàn Mộng Tử có thể cho Cố Phi ở bên cạnh, hơn nữa cư xử rất khách khí hữu nghị.
Hiện tại, Cố Phi còn đang cách tên đó năm mươi mét người ta còn hô lớn cứu mạng, muốn thừa cơ trong nháy mắt tên đó gửi đồ đoạt lại Sương Chi Hồi Ức khả năng ít ỏi đi hẳn.
Cố Phi hối hận thật muốn đâm đầu vào tường.
“Làm gì mà vẻ mặt bỗng nhiên hối hận vậy?” Tịch Tiểu Thiên hỏi hắn.
“Tôi thật khờ, thực sự!” Cố Phi nói.
“Tôi đồng ý.” Tịch Tiểu Thiên đáp.
Cố Phi ngửa mặt lên trời thở dài, cuối cùng quay qua hỏi Tịch Tiểu Thiên: “Cô liên tục theo tôi qua đây là muốn làm gì? Nếu như muốn giúp đỡ. Tôi và cô phải quy ước ba điều. Tránh cho cô phạm sai lầm giống Liệt Liệt vậy.”
“Ai muốn giúp anh, tôi là qua gửi đồ đạc mà thôi.” Tịch Tiểu Thiên lạnh lùng thốt. Nói xong đi về hướng hòm thư.
Cố Phi buồn bã ỉu xìu quét mắt không quan tâm nữa. Tịch Tiểu Thiên đi tới hòm thư, quay đầu lại liếc nhìn, Cố Phi đang chuyên chú nhìn chăm chú vào mấy người gần đầu đường.
Tịch Tiểu Thiên cười cười, thò tay móc ra món đồ từ trong túi, “phành phành phành”, gõ mấy cái lên hòm thư: “Tôi phải gửi đồ đấy nhé!”
“Gửi thì gửi, cô kêu gào cái gì?” Cố Phi liếc cô một cái, đột nhiên hai mắt sáng ngời.
Trong tay Tịch Tiểu Thiên, một cây chủy thủ tản ra tia sáng trắng xanh đan xen, cho dù Cố Phi không Giám Định Thuật được, cũng liếc mắt nhìn ra đây là cái gì, trong nháy mắt bước xa một bước vọt tới, bắt lấy cổ tay của Tịch Tiểu Thiên.
“Tại sao vật này lại ở trong tay cô?” Trong mắt Cố Phi lóe ra tia sắc bén.
“Anh đoán xem?” Nét mặt Tịch Tiểu Thiên tươi cười như hoa.
Cố Phi không lên tiếng. Lúc mình đuổi theo Tàn Mộng Tử, Sương Chi Hồi Ức luôn luôn trong tay tên đó, Tịch Tiểu Thiên tự nhiên là khi tên kia rẽ sang ngõ khác, trong khoảng thời gian cô chào hỏi với mình mà lấy được.
“Thật ra thì ngay từ đầu anh suy đoán cũng không sai, tôi đích xác là cùng một nhóm với bọn họ.” Tịch Tiểu Thiên nói.
Sắc mặt Cố Phi có chút thay đổi.
“Bất quá suy nghĩ của anh còn cần thêm vào một điều. Tôi và bọn họ là một đám. Nhưng mà có ý đồ riêng.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Lăn lộn cùng chung một chỗ với bọn họ, đạt được tín nhiệm, sau đó lừa gạt trang bị cực phẩm?” Cố Phi hỏi.
“Anh có thể nói là đen ăn đen.” Tịch Tiểu Thiên nói.
Cố Phi cười cười, vừa nhìn cổ tay của Tịch Tiểu Thiên vẫn ở trong tay mình, vội vàng buông ra.
“Không sợ tôi gửi đi sao?” Tịch Tiểu Thiên lại quơ quơ Sương Chi Hồi Ức.
“Nếu thế thì cô cũng đã không cần để tôi thấy nó.” Cố Phi nói.
“Tôi để cho anh thấy nó, chưa nói với anh là muốn đem nó trả lại cho anh.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“...”
“Hơn nữa nó cũng không là của anh, tôi cũng không phải lừa gạt từ trong tay bạn anh mà có được.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“...”
“Thế nào, không phản đối sao?” Tịch Tiểu Thiên nói.
Cố Phi đích xác không phản đối được. Tịch Tiểu Thiên đã là kẻ thứ ba qua tay Sương Chi Hồi Ức. Hành vi của đám người Tàn Mộng Tử vô đạo đức cướp giật trang bị trong tay Kiếm Quỷ. Bất kể như thế nào cũng không tới phiên Tịch Tiểu Thiên gánh chịu.
Tuy là, cô dùng thủ đoạn tám phần mười cũng không phải chính đáng gì. Nhưng nói cách khác, nếu như thủ đoạn cô dùng lại là giao dịch chính đáng mua lại Sương Chi Hồi Ức trong tay Tàn Mộng Tử, giờ phút này, lại nên xử trí như thế nào đây?
Nếu như là trong hiện thực, hắn còn có thể nói Sương Chi Hồi Ức là tang vật, bất luận giao dịch nào có liên quan nó cũng không được luật pháp bảo vệ. Nhưng ở trong game online, giờ này khắc này. Cố Phi thực sự không lời có thể nói.
“Ha ha ha, anh cũng có thời điểm không nói được gì nha.” Tịch Tiểu Thiên đắc ý, vung tay đưa Sương Chi Hồi Ức tới: “Trả lại cho anh này!”
“Ồ? Tốt bụng như vậy?” Cố Phi tiếp nhận, quan sát kỹ lưỡng, xác định không phải là hàng giả.
“Nể mặt tên kia là bạn anh.” Tịch Tiểu Thiên đáp.
“Mặt mũi tôi ghê gớm thật.” Cố Phi mỉm cười.
“Nói chung không phải là rất đáng ghét.” Tịch Tiểu Thiên nói.
Cố Phi cười cười.
“Còn có. Anh quăng Liệt Liệt té ngã thật là thoải mái, tôi cũng không thích con nhỏ đó.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Sớm nói như vậy tôi liền đem đầu của cô ta vặn xuống rồi.” Lúc này hậm hực trong Cố Phi đã quét sạch, trong lòng trước nay chưa vui vẻ đến thế. Bấy giờ ở đáy lòng hắn thấy Liệt Liệt cũng thay đổi không còn đáng ghét như nãy, chẳng qua là thuận theo lời của Tịch Tiểu Thiên nói đùa.
“Kể về chuyện ban nãy đi. Cô là thế nào lấy được nó?” Cố Phi hỏi.
“Lừa về.” Tịch Tiểu Thiên nhấn mạnh cực kỳ chữ “lừa” kia, “Tôi nghĩ anh sẽ không có hứng thú nghe quá trình.”
“Biết đâu, có lẽ thử nói tôi nghe một chút?” Cố Phi hỏi.
“Rất đơn giản, tôi trước đấy đã nói tôi từng lăn lộn ở trong cái tổ chức này, tuy rằng trên thực tế không phải là cái thành viên trọng yếu gì, thế nhưng, lợi dụng một ít thủ đoạn, có thể để cho một số người nảy sinh một loại ảo giác tôi là thành viên trọng yếu như vậy.” Tịch Tiểu Thiên đáp.
“Một ít thủ đoạn?“ Cố Phi lặp lại.
Tịch Tiểu Thiên nhìn hắn: “Nói cho tôi biết ý nghĩ của anh bây giờ là trong sáng.”
“Uầy. Trên thực tế, ý nghĩ gì tôi cũng không có, đây đơn thuần đây là một câu nghi vấn.” Cố Phi nói.
“Có chút thủ đoạn, nói thí dụ như, cáo giả oai hùm (ví với dựa vào thế người khác), chính anh suy nghĩ chút là hiểu!” Tịch Tiểu Thiên nói.
Cố Phi gật đầu: “Đại khái đã biết rồi.”
“Lại sau đó, nhờ ảnh hưởng của anh. Một đường truy sát hắn của anh tạo thành áp lực rất lớn. Nhưng từ đầu chí cuối, tên đó vẫn luôn không có hiểu được anh tại sao muốn đuổi giết hắn.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Chúng tôi là cố ý giấu giếm tên đó. Bằng không hắn nhất định sẽ dời Sương Chi Hồi Ức đi.” Cố Phi đáp.
Cố Phi bừng tỉnh: “Vì vậy tên đó liền đem Sương Chi Hồi Ức giao cho cô?”
“Rất đơn giản không phải sao?”
“Phương pháp nghe rất đơn giản, nhưng cái khó là ở chỗ làm sao lấy được tín nhiệm của hắn đi?” Cố Phi nói.
“Vào thời điểm tình cảnh của hắn rất nguy cấp. Giúp tên đó giải quyết vấn đề nan giải, sự tín nhiệm của tên đó với tôi tự nhiên sẽ nâng cao, đây là tư duy theo quán tính của con người.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Cô giúp hắn giải quyết cái gì rồi?”
“Anh không đuổi kịp tên đó, không phải sao?” Tịch Tiểu Thiên cười.
“Cô giúp tên đó ẩn nấp rồi?” Cố Phi bừng tỉnh.
“Tôi chỉ là nhắc nhở tên đó, hắn là một tên Đạo tặc, phải biết Tiềm Hành.” Tịch Tiểu Thiên đáp.
Cố Phi gật đầu. Ở trên con phố, Cố Phi và Liệt Liệt phát sinh tranh chấp, đưa tới rất nhiều người quan tâm. Đặc biệt là Cố Phi còn tàn nhẫn quật ngã một cô gái xinh đẹp, càng làm người ta ghé mắt.
Dưới loại tình huống này, Cố Phi bị nhìn chăm chú cũng quá nhiều, từ đó muốn sàng lọc ra Tàn Mộng Tử đang Tiềm Hành, căn bản là chuyện không có khả năng.
“Hiện tại anh đều hiểu rõ ràng rồi đi?” Tịch Tiểu Thiên nói, “Còn có gì muốn nói không?”
“Cám ơn.” Cố Phi nói.
“Không cần cám ơn tôi.” Tịch Tiểu Thiên thản nhiên cười cười, “Anh vẫn sẽ có thời điểm ghét tôi.”