“Hay là, để tôi cũng lên hen?” Cung tiễn thủ bên phe đối phương cũng xuất trận, cũng thay đổi phong cách PK vốn có của cung tiễn thủ, cầm lấy cung dài trong tay dùng làm đao cong hình lưỡi liềm.
Bất Tiếu trái lại không có ra tay, chẳng qua ở một bên nhếch mép cười tàn khốc.
Đây hoàn toàn không phải là PK, chỉ là tốn chút thời gian chơi đùa thôi. Mấy tên này dùng thủ đoạn thương tổn thấp nhất mà đánh Mang Mang Mãng Mãng.
Mà Mang Mang Mãng Mãng, đối mặt với loại đả kích này cũng là không có năng lực chống đỡ, nhưng mà, thủy chung vẫn không chút qua loa mà cho mình Hồi Phục Thuật từ khi bắt đầu.
“Chỉ có loại chống cự này sao? Mày đúng thật đủ dịu dàng nha!” Mấy người cười nhạo Mang Mang Mãng Mãng, mà từ dịu dàng này dùng áp lên trên người cô ấy, dường như cũng trở thành lời châm chọc tuyệt diệu. Mấy ngưới cùng nhau cười to.
Lạc Lạc nhìn không nổi nữa. miệng nhúc nhích đang muốn nói gì với Cố Phi, nhưng thấy khóe mắt Cố Phi cũng đang khẽ giật.
“A…” Mang Mang Mãng Mãng vẫn luôn cắn răng không phát ra một tiếng khỏi cổ họng đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi. Là bị mục sư bên kia quẹt ngang pháp trượng khiến cô lật ngã trên mặt đất.
“Ha ha ha…” Mọi người cùng nhau dừng tay, nhìn về Mang Mang Mãng Mãng chật vật ngã nằm sấp xuống đất mà cười to. Mang Mang Mãng Mãng đứng lên rất nhanh, thân hình cũng đã hơi lung lay. Thời gian dài không có logout, thân thể của cô đã mệt lả rồi.
“Hả?” Một người bên kia hơi nghi ngờ, chợt cười, “Người anh em cũng muốn chơi đùa sao? Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Cố Phi cười, đi vào trong vòng, đứng ở trước người Mang Mang Mãng Mãng nói với bọn họ: “Tôi đến dạy đám tụi bay cái gì gọi là PK!”
“Song Viêm Thiểm, thiểm!”
Ánh lửa xuất hiện, cái tên mục sư gạt chân làm Mang Mang Mãng Mãng kia đã biến mất không thấy.
“Móa!” Mọi người kinh hô.
“Đứng sang một bên đi, tôi cho bọn chúng đi học.” Cố Phi quay đầu nói với Mang Mang Mãng Mãng.
Mang Mang Mãng Mãng giật mình không nhỏ. Chỉ bằng một cái Song Viêm Thiểm liền giết mục sư phe kia trong nháy mắt, thương tổn của pháp thuật này thực sự quá kinh người. Càng đáng sợ hơn là, Cố Phi là tay không, ngay cả vũ khí đều không dùng.
Cố Phi đương nhiên là có sử dụng vũ khí, chỉ là nó ở phía sau người hắn nên mọi người không nhìn thấy được thôi.
Thuật rút đao trong truyền thuyết là lợi dụng thời điểm độ cong khi rút đao va chạm với vỏ đao sinh ra lực ma sát, chế tạo sức bộc phát trong nháy mắt, đạt tới uy lực lớn hơn so với chém bình thường.
Nhưng chung quy thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, trên thực tế, ý nghĩa sâu xa chân chính của Thuật rút đao, ở chỗ đánh lén.
Đao ở trong vỏ, hiển nhiên sẽ để đối thủ nảy sinh cảm giác an toàn. Sau đó bạn đột nhiên bùng nổ rút đao nhanh như gió phát động một chiêu trí mạng, như vậy tính mạng đối thủ cũng đã bị bạn nắm được tám phần mười.
Nếu như nói dựa vào lực ma sát khi rút đao để tạo thành sức sát thương, vậy có nghĩa là khi bạn sau khi rút đao chém xong một chiêu, cần càng nhanh hơn cắm đao vào trong vỏ, nếu không thì bạn làm sao có thể rút đao lần thứ hai?
Nói như vậy, như thế nào có thể nhanh chóng đem đao cắm chính xác về vào trong võ, tuyệt đối là kỹ thuật cảng khó khăn hơn cả rút đao nhanh như mây bay.
Bao nhiêu Samurai Nhật Bản si mê Thuật rút đao, khổ luyện kỹ thuật rút đao cùng cắm đao vào vỏ, kết quả đều là không thể vượt qua kiểm tra trên mục thủ nghệ đút đao vào vỏ này. Cuối cùng không luyện thành Thuật rút đao, trái lại phát minh ra kỹ thuật dũng cảm mổ bụng tự sát.
Trên dòng lịch sử võ thuật mang danh chiêu thức không bình thường.