Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 3 - Chương 139: Chỉ sợ đối thủ yếu



Cố Phi dựa vào tường mơ màng buồn ngủ, Thất Nguyệt bên kia còn thao thao bất tuyệt với bài diễn thuyết của mình, đoán chừng là nói nhiều cũng tự thấy nhàm rồi.

Dẫu sao mấy dạng nghiệp đoàn thế này trên cơ bản đều giống nhau, đến khi cô ấy nói đến cái gọi là nghiệp đoàn lớn thì, đã giản lược còn: Tung Hoành Tứ Hải, nghiệp đoàn bậc 5, số người đủ 750, hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm.

Khinh bỉ, đây là trần trụi khinh bỉ đấy! Cố Phi nghĩ, bọn con gái này làm việc quá không nghiêm túc rồi, cái gọi là nghiêm túc giới thiệu sơ qua, một câu xong rồi chuyển sang cái khác.

Nhưng chút xíu tình báo như vậy, đã đủ khiến các cô thổn thức đôi chút rồi.

Làm phép so sánh, Trọng Sinh Tử Tinh, nghiệp đoàn bậc 2, nhân số cộng thêm cả Tế Yêu Vũ mới tới chỉ có 54. Để bọn con gái này lên chiến trường mỗi người đánh 15 đứa, rõ ràng không thực tế. Xem ra nói quân xanh đối với tình huống dưới mắt của Trọng Sinh Tử Tinh là khoa học. Cố Phi suy nghĩ.

Cũng may giới thiệu các nghiệp đoàn đến chỗ này đặt dấu chấm hết, Cố Phi thở dài. Nhưng Thất Nguyệt cũng giống vậy mà thở ra một hai hơi dài, xốc lại tinh thần, nói tiếp: “Vậy bây giờ tiếp tục nói qua tình huống của dong binh đoàn.”

Cố Phi vội vàng giơ tay: “Thất này! Việc đó tôi cũng không cần nghe chứ nhỉ?”

Thất Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Tế Yêu Vũ lại cướp đáp: “Nhờ vào đâu mà anh đòi không nghe? Anh không phải là một thành viên của nghiệp đoàn sao?”

“Anh đây có dong binh đoàn khác.” Cố Phi vỗ ngực nói, lần đầu tiên hắn cảm thấy vui mừng và tự hào vì làm một thành viên Công Tử tinh anh đoàn.

Tế Yêu Vũ nói rất tức tối: “Làm sao lại thế, vào nghiệp đoàn mà không vào đoàn của hội, loại hành động này mà được cho phép sao? Chống đối á, kiên quyết chống đối, mau lui khỏi đoàn kia của anh rồi trở lại gia nhập của nghiệp đoàn, sau đó cùng nghe chị đại thuyết trình.”

Cố Phi cũng giận dữ, cô gái này quá độc ác rồi, nhìn rõ rành rành là muốn kéo mình chịu hành chung, tinh thần hai người cùng nhau bị tàn phá đến chết. May mà ngay sau đó Thất Nguyệt chủ trì công đạo: “Được rồi, không tham gia dong binh đoàn có thể không nghe tiếp.”

Các cô thở ra vài hơi rời đi một nửa, Cố Phi dương dương đắc ý mà xen lẫn trong đám người đi ra này. Chọc Tế Yêu Vũ tức đến nỗi không ngừng dậm chân.

” Tiểu Vũ, em tham gia dong binh đoàn không?” Nhân vật một trong năm kẻ mạnh, làm sao có thể không tham gia loại hoạt động như thế này. Bất quá Thất Nguyệt vẫn là lấy thái độ công bằng với mọi người mà hỏi thử xem.

“Tham gia, dĩ nhiên tham gia, đến lúc đó em sẽ trừng trị tên kia ở trên cuộc thi PK dong binh đoàn.” Tế Yêu Vũ nói.

“Cậu không có đoàn sao?” Có người tò mò hỏi. Cũng với lý do vừa nãy, nhân vật một trong năm kẻ mạnh nha, làm sao lại không tham gia dong binh đoàn nào?

“Tui có một đoàn của mình, nhưng tôi giải tán lâu rồi!” Tế Yêu Vũ trả lời. Cuối cùng trợn mắt nhìn Cố Phi: Trên PK dong binh đoàn gặp.”

Cố Phi cười cười: “Đề nghị này rất hay. Đến lúc đó cô sẽ không viện cớ sẽ rơi cấp rồi, gắng lên!” Cố Phi gật đầu một cái với cô, rời khỏi nơi Trọng Sinh Tử Tinh.

Ra cửa chạy thẳng tới khu luyện cấp bên ngoài thành. Nhưng mấy ngày nay luyện cấp cơ bản không thế nào yên ổn, quả nhiên, đánh quái chưa được lâu, Ngự Thiên Thần Minh bên kia đã đang kêu to “HELP”.

“Đâu!” Cố Phi ủ rũ cúi đầu mà hỏi.

“Quán rượu Tiểu Lôi.” Ngự Thiên Thần Minh báo cáo. Những ngày qua Cố Phi hỗ trợ làm, đánh bắt ở quán rượu nhiều lần nhất. Người ở khu vực dã ngoại phần lớn đều bị Ngự Thiên Thần Minh lén lén lút lút bắn một chút, bắn mấy mũi tên là giải quyết xong.

“Chỗ đó à? Trong phòng có một người. Gọi tên đó ra giúp chút là được!”

“Chỉ có Công Tử, hắn giúp được cái rắm!” Ngự Thiên Thần Minh nói.

“Lập tức đến.” Cố Phi buồn rầu mà bắt đầu trở về thành.

Bên ngoài quán rượu Tiểu Lôi, không thấy bóng người Ngự Thiên Thần Minh đâu.

“Người đâu?” Gửi tin nhắn hỏi.

“Trong quán á!” Ngự Thiên Thần Minh nói.

Trước kia Ngự Thiên Thần Minh đều chờ ở bên ngoài quán rượu, nếu như gặp phải đối phương sắp rời khỏi, cậu ta liền đi theo tìm cơ hội đánh lén, thế thì không cần phiền đến Cố Phi. Hôm nay đây là làm sao rồi? Cố Phi lẩm bẩm, vào quán rượu Tiểu Lôi.

Vào cửa đảo mắt quanh một vòng, thiếu chút nữa không tức phát nổ. Khó trách Ngự Thiên Thần Minh hôm nay không ở cửa canh chừng, bây giờ đang ngồi bàn rượu cùng hai cô gái nói chuyện vui vẻ đây này!

Hai cô ấy chính là Lạc Lạc và Tế Yêu Vũ. Lúc trước khi nói sang chuyện khác, Tế Yêu Vũ hình như thật đã đề cập đến việc muốn Lạc Lạc dẫn cô ấy đến quán rượu Tiểu Lôi ngồi thử xem thế nào.

Cố Phi nén giận đi tới, dừng cách bàn một mét, hai cô gái cũng đã sớm thấy Cố Phi rồi, Ngự Thiên Thần Minh vẫn còn không phát hiện dù chỉ một chút nữa! Cố Phi đang nóng máu đấy, đi lên nhéo cậu ta: “Đứa nào!”

“Hả, tới rồi, vị này chính là…”

“Nói nhảm. Tôi còn có thể không quen à!” Cố Phi tức giận.

“Hừ!” Tế Yêu Vũ nghiêng đầu.

Cố Phi cũng ném ánh nhìn miệt thị sang cô ấy, tiếp tục hỏi Ngự Thiên Thần Minh: “Ai!”

“Đừng nóng, tôi xem xem đã!” Ngự Thiên Thần Minh rướn cổ tìm trong quán rượu, xúc động nói chuyện vui vẻ với hai cô mỹ nữ một hồi, cậu ta cũng không biết mục tiêu của mình ở đâu rồi.

Cố Phi xác định đã quyết tâm, nếu như mục tiêu không có ở trong quán rượu này, hắn lập tức liền chém chết Ngự Thiên Thần Minh.

Cũng may loại chuyện này không có xảy ra, Ngự Thiên Thần Minh chỉ về một kẻ trong bàn sáu người bên kia: “Tên đạo tặc ở bàn bên kia ấy.”

“Tiểu Lôi.” Cố Phi vừa kêu vừa ném một đồng vàng qua.

“Á!” Có một người khách quen từ khi Cố Phi vào cửa liền bắt đầu chú ý. Vừa thấy hành động kia, lập tức ý thức được sẽ pháp sinh cái gì, phát ra tiếng kêu.

Đúng như dự đoán, thanh âm kinh hô kia giống như phát súng lệnh vậy. Cố Phi bước dài một bước phi ra ngoài, trong miệng hô lớn “nhiệm vụ truy nã”, xông lên đá một cước lật cả bàn kia lên. Cố Phi đang giận không có chỗ trút, cho nên trên mặt thái độ cũng cường thế hơn nhiều.

Sắc mặt đám người cả bàn ấy đều biến đổi, một kiếm của Cố Phi đã gọt đến trên thân đạo tặc kia rồi.

“Bắn!” Thời điểm Cố Phi kêu, Ngự Thiên Thần Minh sớm đã bắn tên ra.

Truy Tung Tiễn vù vù lao đi nhanh như con thoi xuyên qua lại trong khe nhỏ hẹp của máy dệt vậy, đảo mắt đã đính trên ót người nọ. Trên người nọ hiện lên luồng ánh sáng trắng, xong đời.

Thủ pháp này Cố Phi và Ngự Thiên Thần Minh đã dùng qua không biết bao nhiêu lần, làm hai cao thủ cao siêu, việc hợp tác đã được xem không thể chê vào đâu được nữa.

Còn sót lại năm người đang há hốc miệng bấy giờ còn chưa kịp phản ứng, Cố Phi đã lên tiếng đe doạ: “Không có chuyện gì thì đi đi! Chết sẽ phải rơi cấp đấy.”

Đối với một số bộ phận người chơi tương đối nóng tính mà nói, rơi cấp là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn. Bây giờ ở trong cả quán rượu quá trời người nhìn chằm chặp vào mình, bị câu đầu tiên của người ta dễ dàng doạ lui? Cho dù làm bộ cũng phải đánh một hai chiêu nha, không thấy bên kia còn có hai người đẹp ở đây sao?

Năm người ôm suy nghĩ như thế, ê ê a a bước lên áp sát.

“Vậy tôi không khách khí đâu đấy!” Cố Phi còn đe dọa đây này, cảm thấy bên người đã vù qua một thứ gì đó như một trận gió, ngay sau đó thấy một bóng người xuất hiện trong trận đối phương, bên trái một đao, bên phải một đao, hai tên trong năm kẻ phe đối diện đã được giải quyết gọn.

Bóng người tiếp tục linh hoạt hết sức mà lao nhanh vòng ra sau lưng một người, một cái Bối Thứ lại giết chết một kẻ, tiếp đó một cái Thứ Sát bên cạnh, tiễn người thứ tư đi mất.

Tiếp theo nhanh nhẹn mà lại lách người sang một chút, chuỷ thủ trong tay đã không thấy đâu, thay vào một cây côn gỗ, hai tay quơ nó về phía cái ót người thứ năm đang quay đầu, chính là một chiêu Muộn Côn.

“Có phải đàn ông không, đánh có vài tên thế này cũng kì kèo lằng nhằng.” Tế Yêu Vũ vừa khinh bỉ Cố Phi một chút, vừa lại thay chủy thủ soàn soạt mấy đường tiêu diệt người thứ năm.

Ngự Thiên Thần Minh bên kia đã ra sức khen ngợi: “Xuất sắc! Không hổ là năm kẻ mạnh!”

“Đxrm!” Trong lòng Cố Phi mắng, “Đúng là năm kẻ mạnh, ngay cả tật xấu đều giống nhau! Cướp việc tốt của ông đây.”

“Hừ!” Tế Yêu Vũ hướng về phía Cố Phi hừ lạnh một tiếng, không coi ai ra gì mà trở về chỗ ngồi. Trong quán rượu chỉ còn lại âm thanh của Ngự Thiên Thần Minh không ngừng lải nhải khen ngợi, những người chơi khác đã sợ run hồi lâu, lúc này mới trong lúc bất chợt khai mạc thảo luận ồn ào một chỗ.

“Năm kẻ mạnh kìa! Có nghe chưa!”

“Kêu cái gì mà kêu, chưa thấy qua người đẹp à!” Tế Yêu Vũ nghiêng đầu hung dữ trừng mấy người họ, tất cả mọi người đều im miệng. Mặc dù là một cô gái, nhưng cũng là một trong năm kẻ mạnh, hơn nữa thủ đoạn giết người bọn họ cũng mới được chứng kiến tận mắt rồi.

“Tế Yêu Vũ tới thành Vân Đoan rồi!” Mọi người nhỏ giọng nghị luận, cũng đem tin tức này truyền khắp thành thật nhanh.

Bên này Ngự Thiên Thần Minh vẫn còn tiếp tục khen Tế Yêu Vũ ra tay mới vừa rồi. Không thể phủ nhận, cái thằng nhóc chết tiệt này mặc dù thấy người đẹp là bắt đầu bỉ ổi, con mắt cuối cùng còn chưa mù. Tế Yêu Vũ mới vừa rồi giết năm người trong nháy mắt, càng rung động hơn với lần trước của Phiêu Lưu kia.

Đầu tiên Cố Phi biết cô ấy thêm điểm toàn bộ nhanh nhẹn, như vậy còn có thể trực tiếp giết người trong một chiêu, trang bị bổ sung lực công kích có bao nhiêu kinh khủng là có thể tưởng tượng được.

Thêm vào đó cô ra tay cũng không mù quáng chút nào, điều này có thể từ trên thứ tự kẻ cô ấy công kích là có thể thấy được, công kích bình thường giết hai tên pháp sư máu gà nhất, Bối Thứ giết Chiến Sĩ, Thứ Sát giết mục sư, sau đó Muộn Côn đập kỵ sĩ.

Ngoài ra đáng sợ hơn là, người con gái này phản ứng nhanh kinh người, mới vừa lúc nãy cô ấy giết người thì bước chân rõ ràng không dừng, cô ấy dưới tốc độ đã phát động “Tật Hành” hoàn thành thế công vọt nhanh liên tiếp.

“Tật Hành” Vọt tới bên cạnh thọt người Cố Phi đã thấy qua, nhưng lối đánh một đường “Tật Hành” một đường giết giống như cô ấy thế này vẫn là lần đầu thấy.

Người con gái này rất mạnh! Cố Phi đã có thể khẳng định rồi. Riêng phản ứng chừng ấy đã là thiên phú người thường không có được, hơn nữa xem ra kỹ thuật trò chơi cũng không dưới bọn cao thủ hàng đầu như đám Kiếm Quỷ.

Hơn nữa cô ấy dùng nhân dân tệ ra đập trang bị cực phẩm người thường không có được đấy. Biến thái chính là từ để hình dung loại người này…

“Có bản lĩnh.” Cố Phi chưa bao giờ thực sự yêu cầu xuất phát từ góc độ chính xác, không thể không khen một chút.

“Hừ, anh sợ rồi?” Tế Yêu Vũ nói.

“Tôi PK cái gì cũng không sợ, chỉ sợ một chuyện.” Cố Phi nói.

“Cái gì?”

“Chỉ sợ đối thủ yếu.” Cố Phi vẫy vẫy tay.

“Xí!” Ngự Thiên Thần Minh khinh bỉ.

“Nhiệm vụ đi!” Cố Phi cho cậu ta một cước.

Ngự Thiên Thần Minh nhìn hai cô gái đẹp, lý trí và con tim giao chiến một phen xong, vẫn là ôm hận rời đi.

Kết quả ra cửa không tới hai giây, đột nhiên lại chợt hiện trở về rồi. Cố Phi còn tưởng rằng có người nào muốn trả thù chặn cậu ta, lại thấy Ngự Thiên Thần Minh trở lại đi thẳng về phía Cố Phi, kích động nhỏ giọng nói với hắn: “Bên ngoài lại có cô gái đẹp lắm.”

Tiếng nói vừa dứt, cửa quán rượu bị người đẩy ra.

“Hey, Tiểu Thiên.” Cố Phi chào hỏi với người mới tiến vào.

“Ơ, anh cái tên bạo lực này cũng ở đây à!” Tịch Tiểu Thiên nói.

Ngự Thiên Thần Minh trợn mắt há mồm: “Thành Vân Đoan còn có cô gái nào mà anh không quen nữa không?”

“Chậc chậc, đúng là đàn ông mà!” Tế Yêu Vũ rốt cuộc tìm được cơ hội trả lại y xì câu Cố Phi dùng chế giễu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.