Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 3 - Chương 145: Tác chiến không hợp với kẻ mù đường



“73 người!” Tất cả mọi người đều đang lẩm nhẩm con số này.

“Hơn nữa 73 người này đẳng cấp không thấp, 27 người cấp 40, 39 người cấp 39, 7 người cấp 38. Tôi và Công Tử căn bản không có năng lực PK gì, cho nên có thể hiểu, mỗi người các cậu phải đối mặt 18 tên đối thủ.” Hữu Ca nói.

“…” Bọn họ đều hết nói. Ngay cả Cố Phi cũng không dám tuỳ tiện nói mình có thể một mình đấu 18 người. Trận chiến công hội ngày hôm qua đã giúp hắn cảm nhận được, loại thi đấu PK có mục đích rõ ràng như vầy, vấn đề phải giải quyết nhiều hơn so với PK bình thương nhiều lắm.

Nếu là ngày thường Cố Phi thường xuyên nhảy đến trước mặt người ta hô to một tiếng “nhiệm vụ truy nã”, mà bây giờ, hơi lộ nửa cái đầu ra thôi thì mũi tên của cung tiễn thủ và pháp thuật của pháp sư không hề keo kiệt chút nào đánh tới mình.

Rất rõ ràng, đánh chính diện, Công Tử tinh anh đoàn không có một xíu phần thắng.

“Muốn thắng được trận thi đấu này, phải lập ra chiến thuật hữu hiệu.” Hữu Ca nhìn Hàn Gia Công Tử nói.

Hàn Gia Công Tử gật đầu một cái: “Cho nên nói, chỉ có thể dựa vào tôi rồi.”

“...” Mọi người lại lần nữa á khẩu.

“Được rồi, lên đường thôi!” Hàn Gia Công Tử đứng dậy với dáng vẻ rung động đến tâm can, thể hiện dáng điệu mình là người lãnh đạo, “Dù là dong binh đoàn Vân Mục, cũng không thể ngăn trở ta bước dần lên phía trước!”

“Là Mục Vân.” Hữu Ca nhắc nhở.

“Dù sao cũng sẽ là bại tướng dưới tay tôi, tên không đáng để nhớ.” Hàn Gia Công Tử khinh thường liếc mắt, đi ra khỏi phòng rượu.

“Công Tử quả thật quá giỏi!” Ngự Thiên Thần Minh xúc động, “Dù nhiều đối thủ mạnh cỡ nào, tôi từ trước đến giờ cũng sẽ tràn đầy tự tin với bản thân, nhưng anh ta lại có thể khiến lòng tự tin của tôi biến mất cách thần kì.”

“Không có chút cảm giác an toàn nào.” Cố Phi gật đầu bày tỏ đồng ý.

Hữu Ca và Chiến Vô Thương yên lặng không nói. Mà với tư cách làm chiến hữu thân mật nhất cùng Hàn Gia Công Tử cho tới nay, Kiếm Quỷ chẳng quả chỉ cười nhạt một tiếng, nối gót đứng lên, người thứ hai đi khỏi phòng.

Bốn người còn lại lần lượt đứng dậy, người này nối người kia rời quán rượu.

Số người tham gia cuộc thi PK vòng hai so với vòng thứ nhất mà nói là giảm mạnh, truyền tống trận được huỷ bỏ phong toả trước hạn ba giờ. Cuộc thi PK lần này thống nhất bắt đầu khi đúng bảy giờ tối. Mà không phải giống như hôm qua chờ hai bên tuyên bố chuẩn bị xong rồi mới bắt đầu. Khi đã bảy giờ mà người chơi còn chưa tiến vào truyền tống trận, hệ thống sẽ ngầm thừa nhận bạn không tham gia cuộc thi vòng này.

Bởi vì quy tắc này, không thiếu người chơi vào truyền tống trận thật sớm, ở trong phòng chờ tiến hành chuẩn bị trước trận chiến và hội nghị an bài chiến thuật.

Khi sáu người Công Tử tinh anh đoàn đến quảng trường Hành hội dong binh, bên ngoài truyền tống trận cũng không có bao nhiêu người, sáu người rất nhanh đã được truyền tống vào trong phòng chờ.

“Còn nửa giờ nữa.” Hàn Gia Công Tử nhìn đồng hồ, ngay sau đó ngồi dưới đất, đưa tay vào túi xách ra một chai rượu.

“Ai muốn?” Hàn Gia Công Tử hỏi năm người.

“Anh tự uống đi!” Năm người nói.

“Đừng khách khí! Chỗ tôi vẫn còn.” Hàn Gia Công Tử lại móc ra một chai cho năm người thấy.

Năm người vẫn lắc đầu, vì vậy Hàn Gia Công Tử không tiếp tục để ý tới họ, cất đi một chai, vặn mở một chai, tự mình mà uống.

Hữu Ca lúc nào cũng chú ý đến số người thành viên đối phương.

“55 người.”

“Lại đến một người, 56 người rồi.”

“57 rồi.”



Cuối cùng, dong binh đoàn Mục Vân tổng nhân số đạt tới 68 người sau năm phút không có thay đổi gì nữa, lcú này đã cách thời gian bảy giờ bắt đầu thi đấu còn có ba phút.

“68 người. Xem ra người bên Mục Vân chính là thế này rồi.” Hữu Ca tuyên bố kết quả cuối cùng.

“Thật đúng là không ít đâu.” Hàn Gia Công Tử đứng lên, rất chuyên chú đổ một nửa số rượu còn lại trong chai lên mặt đất, tiện tay vứt bỏ chai không sang bên: “Chuẩn bị lên đường. Cửa sổ chat kênh dong binh mở lên hết.”

Ánh sáng trắng chợt hiện, sáu người bị truyền tống vào bản đồ đối chiến.

Hàn Gia Công Tử quan sát một chút địa hình xung quanh, lập tức nói: “Kiếm Quỷ, Thiên Lý, Hữu Ca, Vô Thương. Bốn người các cậu đi dọc theo biên giới bản đồ. Chia ra bốn góc bản đồ, sau đó nói toạ độ cho tôi. Hữu Ca và Vô Thương đi gần, Thiên Lý và Kiếm Quỷ đi xa đi.”

Bốn người xoay người đi rồi, không có ai đưa ra nghi vấn. Trên chiến trường nghi ngờ chỉ huy là tối kị. Trừ phi bạn tự nhận mình có sức mạnh của thần nên vô định, có năng lực dùng một tay thay đổi càn khôn, nếu không thì cho dù đây chỉ là trò chơi, cũng có thể vì một người mà gây rắc rối ảnh hưởng đại cuộc.

“Ngự Thiên, lần này tác chiến cậu rất có thể trở thành nhân tố không ổn định của chúng ta.” Hàn Gia Công Tử nói với Ngự Thiên Thần Minh.

“Tại sao?” Ngự Thiên Thần Minh ngẩn ra.

“Tôi nói ra một toạ độ, cậu tìm được sao?” Hàn Gia Công Tử hỏi.

Ngự Thiên Thần Minh mặt đỏ tới mang tai. Danh pháp sư đệ nhất mù đường như cậu ta quả thật hết sức nổi tiếng.

“Trước đấy cứ đi cùng tôi đi đã!” Hàn Gia Công Tử đi trước dẫn đường, dẫn Ngự Thiên Thần Minh chui vào một gò núi nhỏ chính giữa rừng cây bên cạnh.

Một lát sau, mấy người Kiếm Quỷ đã gửi tin báo cáo rồi.

“Tọa độ 500, 500.” Cố Phi nói.

“Tọa độ 0, 500. ” Kiếm Quỷ.

“Tọa độ 0, 0.” Đây là Chiến Vô Thương.

“Tọa độ 500, 0.” Hữu Ca.

“Ồ, không khác mấy với độ rộng bản đồ mà tôi tính toán đâu!” Hàn Gia Công Tử nói, “Không bị ai phát hiện chứ? Chờ chốc lát, tôi cũng lập tức đến nơi đây.”

Thời gian nói chuyện, Hàn Gia Công Tử và Ngự Thiên Thần Minh đã tới đến đỉnh chóp của gò núi nhỏ kia. Hàn Gia Công Tử ngẩng đầu nhìn rồi nhìn, lẩm bẩm nói: “Không cao bằng gò núi kia. Bất quá, lên trên đỉnh cây chắc cũng sẽ không sai biệt lắm rồi!” Hàn Gia Công Tử đi vòng vòng xung quang, cuối cùng ngừng ở dưới một cái cây. Ngẩng đầu lại quan sát trái phải, vỗ xem thân cây chút, rồi nói với Ngự Thiên Thần Minh: “Tới, phụ một tay.”

“Hả?” Ngự Thiên Thần Minh không tiếp thu được mình phải làm gì.

Hàn Gia Công Tử chỉ chỉ đỉnh đầu: “Đi lên.”

“Leo cây?” Ngự Thiên Thần Minh vừa ngẩn người, vừa đưa tay đẩy Hàn Gia Công Tử. Tên gương mặt quyến rũ, là anh Công Tử yêu rượu như mạng, khi làm việc ngược lại cũng nhanh nhẹn đàng hoàng.

Mượn lực đẩy của Ngự Thiên Thần Minh leo lên cành đầu, vô cùng thành thạo[1], đã càng ngày leo càng cao.

“Làm gì thế?” Ngự Thiên Thần Minh kêu dưới tàng cây.

“Đừng kêu lớn tiếng. Cách xa rồi thì dùng kênh chat.” Hàn Gia Công Tử vừa leo cây còn vừa có thể gửi tin nhắn.

“Hai ngươi làm gì vậy?” Bốn người còn lại trong kênh dong binh đoàn cũng hỏi.

“Ai, tầm mắt tạm được!” Hàn Gia Công Tử cảm khái trong kênh chat dong binh đoàn.

“Làm cái gì thế?” Bốn người khác nghe không hiểu tí nào.

“Vô Thương, đối thủ đang đi về phía chỗ anh rồi, di chuyển theo hướng 500,0. Thiên Lý, anh bây giờ ở chỗ sau đối phương, có thể nhìn thấy họ hay không?”

“Không thể.” Cố Phi trả lời.

“Di chuyển theo hướng 428,427, bên đó có một gò đất, thấy không.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Là có một gò đất, anh làm sao biết tọa độ?” Cố Phi vừa hướng bên kia đi vừa hỏi.

“Đây chính là tài hoa.” Hàn Gia Công Tử cười.

“Kiếm Quỷ, 29,476 là chỗ vùng đất thấp, lui đến bên đó, di chuyển trong vùng trũng. Bất cứ lúc nào cũng thay đổi toạ độ của cậu.”

“Được.” Kiếm Quỷ cũng bắt đầu di chuyển.

“Người bên Vân Mục đã đến gần chỗ chúng ta mới sinh ra ban nãy rồi, Vô Thương, toạ độ.” Một lát sau Hàn Gia Công Tử nói.

“59,2. Trừ đó ra, là Mục Vân!” Chiến Vô Thương nói.

“Thấy chỗ nhà gỗ 35,64 không?” Hàn Gia Công Tử hỏi.

“Thấy rồi. Lập tức đi tới.”

“Không phải kêu anh đi tới đó, kẻ địch đã đến gần hướng kia rồi, anh xem chung quanh có thể ẩn thân hay không? Trốn trước. Tôi bây giờ không thấy chỗ anh quá rõ, mẹ nó ai để mấy gốc cây ngăn cản tầm mắt tôi đấy.” Hàn Gia Công Tử mắng.

“Kìa, có khối đá lớn.”

“Trốn, báo toạ độ.”

“54, 16.” Chiến Vô Thương trốn sau lưng khối đá rồi trả lời.

Hàn Gia Công Tử ở trên cây điều chỉnh phương vị. Cuối cùng tìm được một chỗ có thể thấy được vị trí khối đá lớn ấy.

“Ơ… Xem ra anh trốn không nổi rồi, chuẩn bị Toàn Phong Trảm, có thể chém chết bao nhiêu đứa thì xử bấy nhiêu đi!” Đội nhân mã lớn của dong binh đoàn Mục Vân đã tới điểm xuất hiện ban đầu của tinh anh đoàn, sau khi không phát hiện tung tích của sáu người, bắt đầu phân thành viên thành tổ, chuẩn bị chia ra lục soát nhiều nơi.

“Có 8 người đi đến hướng chỗ anh rồi Vô Thương, xem ra anh phải là người đầu tiên vì đoàn hy sinh thân mình. Các đồng chí sẽ nhớ ơn anh.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Mẹ nó, các cậu không được phép thua đâu đấy!” Chiến Vô Thương nắm chặt rồi kiếm to trong tay.

“Dĩ nhiên, chuẩn bị đi.” Hàn Gia Công Tử nói.

Chiến Vô Thương kiếm to chỉ xéo mặt đất, đã chuẩn bị xong tư thế phát động Toàn Phong Trảm, chờ kẻ địch ló đầu một cái sẽ đánh bọn họ trở tay không kịp.

“Mẹ kiếp, đã bị phát hiện rồi. Mau xông ra.” Hàn Gia Công Tử vội vàng kêu.

Chiến Vô Thương cũng đã phát hiện đỉnh đầu ánh lửa lan ra. Hiển nhiên kẻ địch đã phát hiện phía sau khối đá có người, không đi tới, trực tiếp để cho pháp sư tiến hành oanh tạc về hướng chỗ đó rồi.

Chiến Vô Thương hét lớn một tiếng lao ra, mặc dù tránh thoát Thiên Hàng Hỏa Luân trên đầu, nhìn cảnh trước mắt thì trong bụng vẫn thất vọng tột cùng.

Đối phương đã đề phòng phía sau đá có mai phục, lúc này vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Chiến Vô Thương vừa lao ra thế này, trực tiếp bại lộ dưới con mắt nóng bỏng của 68 người.

Mũi tên, pháp thuật… Công kích tầm xa đã thống nhất được sử dụng hết, chiến sĩ dù cao phòng hay máu nhiều hơn nữa, cũng không ngăn được một đống công kích dồn dập thế kia.

Chiến Vô Thương càng không có phản ứng và tốc độ siêu cường như Cố Phi hoặc Tế Yêu Vũ vậy. Vung cự kiếm đánh tan hai quả cầu lửa, nhưng không bổ tan hết toàn bộ. Chớ nói chi đến Thiên Hàng Hỏa Luân từ trên cao nện xuống đỉnh đầu rồi.

Trong ánh lửa lẫn mũi tên, Chiến Vô Thương bắt đầu hóa thân thành ánh sáng trắng.

Ở trong bảng danh sách thành viên tham chiến, tên Chiến Vô Thương trong nháy mắt ảm đạm xuống, đối phương đã thắng được một phần.

“Hữu Ca, chỗ anh có chút nổi bật, di chuyển theo hướng 468, 101, đến phía sau gò đất kia đi.” Tình thế bất lợi, Hàn Gia Công Tử bắt đầu tăng nhanh tiết tấu chỉ huy lên.

“Thiên Lý, đến nơi rồi chứ? Ở lại nguyên chỗ.”

Người của dong binh đoàn Mục Vân lúc này phân tổ xong, 68 người chia mỗi tổ tám đứa, đã đi về tám hướng của bản đồ. Bốn người còn sót lại, thế mà đang đi tới phía chỗ cao nhất trong bản đồ này.

“Đối phương sắp sửa chiếm chỗ địa thế cao rồi, Kiếm Quỷ, di chuyển theo hướng 128, 412, bên kia có một rừng cây, tốc độ nhanh, đi mau!”

“Hữu Ca, hai đội nhân mã đang di chuyển về phía anh, chạy hướng 399, 234 di chuyển trong vùng trũng, tốc độ cũng phải mau, một chi đội đang đi về hướng 178, 134 kia, anh phải giành bọn họ xuống vùng trũng trước, ẩn nấp trong đó.”

“Thiên Lý, có một chi đội 8 người di chuyển thẳng ngay hướng cậu đấy.”

“Thế tốt quá, để tôi giải quyết bọn họ!” Cố Phi nói.

“Không, còn có chi đội đang ở gần đó di chuyển theo hướng 12 giờ, nếu như cậu và bọn họ giao thủ, đối thủ của cậu chính là 16 người!” Hàn Gia Công Tử nói.

“Từ sau gò núi di chuyển về hướng 426, 375, về phần tốc độ của cậu, không cần nói cmn gì cậu cũng biết đi?”

“Dĩ nhiên…” Cố Phi thật ra thì rất muốn thử đối nòng súng với 16 người. Bất quá tình huống hiện giờ là đang tiến hành hoạt động nhóm, mà hắn, đầu tiên cũng là một phần tử trong đoàn đội này.

“Hừm, Ngự Thiên…” Ngự Thiên Thần Minh bị làm không khí cho tới nay, rốt cuộc cũng được đến chỉ thị đầu tiên từ Hàn Gia Công Tử.

“Làm gì?” Ngự Thiên Thần Minh đã sớm chán muốn chết đến nơi rồi. Trận tác chiền này hình như thực sự không liên quan tới cậu ta vậy. Di chuyển dựa theo toạ độ, loại chuyện này đối với người thường mà nói thì rất đơn giản, nhưng đối với kẻ mù đường thì đây chính là chuyện khó khăn nhất trên thế giới này mà.

“Đội ngũ bên địch di chuyển theo hướng 3 giờ đã vào trong rừng cây rồi.” Hàn Gia Công Tử nói.

Ngự Thiên Thần Minh ngẩng đầu quan sát xem, Hàn Gia Công Tử ẩn thân ở trong cành lá rậm rạp, căn bản không nhìn thấy được. Trên cây đích xác là một nơi để ẩn núp rất tốt. Chỉ tiếc cây ở đây đều vô cùng to và cao, không có người giúp đỡ dùng tay đệm bước cao lên một chút, căn bản không cách nào nắm được nhánh cây để mượn lực.

“Tôi bây giờ làm gì?” Ngự Thiên Thần Minh hỏi. Loại địa phương như rừng thế này thật ra lại thích hợp cho cung tiễn thủ lấy đánh lén làm nghề chính sinh tồn, nhưng Ngự Thiên Thần Minh trời sinh thuộc tính mù đường, nên chế định cậu ta không có duyên phát triển về phương diện này. Lợi dụng địa hình đọ sức với kẻ địch, nếu không có xác định tốt phương hướng làm sao mà làm được? Để Ngự Thiên Thần Minh làm việc này, đừng nói đến việc biết rõ phương hướng cùng vị trí của kẻ địch, còn rất có khả năng mới vòng được hai vòng đã chẳng rõ vị trí của mình ở đâu luôn ấy chứ.

“Đứng lên, đi quẹo phải, ừa, tốt rồi, xông hướng này, luôn luôn chạy đi!” Hàn Gia Công Tử nói.

“À…!” Ngự Thiên Thần Minh cuối cùng nghe theo chỉ thị của Hàn Gia Công Tử, vắt ngang cung tên, chạy hướng được chỉ định mà vọt ra ngoài.

Trong bản đồ, tất cả mọi người đều khua chuông gõ mõ mà di chuyển trong đó.

[1] Nguyên văn: Tam hạ ngũ trừ nhị 三下五除二: thuần thục; thành thạo (vốn nghĩa ‘ba hạ năm gạt hai’ trong phép tính cộng trên bàn tính mà phải thuộc lòng, sau chỉ sự thành thạo, tháo vát trong công việc).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.