Cố Phi người đã nhanh, đao còn nhanh hơn, một đao chém xuống rồi lại thêm một đao, chém đến nỗi Nghịch Lưu Nhi Thượng choáng váng mặt mày. Trúng nhiều đao như vậy mà còn chưa chết, một là bởi vì Cố Phi ngày hôm nay thiếu may mắn, phụ pháp xuất hiện không nhiều lắm; hai là bởi Nghịch Lưu Nhi Thượng biết PK cùng pháp sư, cho nên dùng khá nhiều trang bị giảm bớt tổn thương từ pháp thuật, khiến thương tổn từ pháp thuật phụ gia bị yếu đi không ít.
Tuy rằng như thế, từng đao từng đao chặt xuống thế kia, chết chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi. Vài tên bạn cùng công hội đi chung với Nghịch Lưu Nhi Thượng ngay từ đầu cho rằng dù Cố Phi đến gần người cũng sẽ bị Nghịch Lưu Nhi Thượng giải quyết nhẹ nhõm, không nghĩ tới lại là cái cục diện theo dạng này. Nghịch Lưu Nhi Thượng hoàn toàn bị động chịu đòn, muốn ngâm xướng lại nhiều lần bị Cố Phi cắt đứt, xướng đều là xướng không công.
Mấy người họ đối mặt nhìn nhau. Có đi hỗ trợ hay không, điều này thực sự là một vấn đề!
Đơn đấu là tự Nghịch Lưu Nhi Thượng nói ra đấy, bọn họ bây giờ nhìn thấy tình huống bất lợi, lập tức ra tay tương trợ, này khác gì vả ngược mồm Nghịch Lưu Nhi Thượng chứ. Họ do dự một chút, cuối cùng chỉ bèn thở dài, không có cử động giúp đỡ gì.
Cố Phi dùng đao pháp đến nghiện, đã hoàn toàn đắm mình trong đó, chém đến cao hứng bừng bừng. Rốt cuộc đến lúc Nghịch Lưu Nhi Thượng hóa thành ánh sáng trắng, trong mắt Cố Phi còn hàm chứa vô tận tiếc nuối muốn nói: Lại thêm hai đao, đoạn lãng tam thức trong Đường đao cửu liên của hắn có thể làm đủ mỗi thức biến hoá rồi. Thật đáng tiếc mà! Cố Phi lắc đầu.
Thu đao về miệng túi, liếc nhìn tánh mạng mình, đỏ đến mức chỉ còn lại mỗi một hàng đơn vị rồi. Đừng nói đến việc Nghịch Lưu Nhi Thượng sử dụng pháp thuật, chỉ cần lấy pháp trượng trực tiếp đập Cố Phi mấy cái đều có thể gõ chết hắn.
“Thật nguy hiểm nha!” Cố Phi liên tục cảm khái. Còn may mình là đang làm nhiệm vụ truy nã, cho nên đeo “Huy chương Truy Phong” mà không phải là “Huy chương của Eddie”. Bằng không “Huy chương của Eddie” cộng thêm 6 điểm trí lực nữa, công kích pháp thuật hơi cao hơn một tí thôi, là đã bị bản thân phóng Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm đốt thêm mấy điểm máu, Cố Phi còn làm sao có cơ hội lao ra khỏi ánh lửa.
Cố Phi vừa nhìn lại quá trình PK lần này, tổng kết bài học kinh nghiệm, vừa từ trong túi móc cái bánh mì ra gặm, bổ máu.
Sau đó nhìn về phía mấy người phía Đối Tửu Đương Ca đứng ngoài xem cuộc chiến. Vẻ mặt mấy người họ tuy đều rất hoảng hốt, nhưng hiển nhiên không có ý muốn đi lên ra tay với Cố Phi.
“Nhân phẩm thật tốt mà!” Cố Phi thất vọng. Hắn rất hy vọng mấy người này có phẩm chất xấu, vừa thấy Nghịch Lưu Nhi Thượng bị giết chết liền nhảy lên tìm hắn báo thù.
“Các người không có chuyện gì sao? Không còn chuyện thì tôi đi à.” Cố Phi không cam lòng.
Mấy người lắc lắc đầu.
“Vậy tôi đi đây.” Cố Phi chào bọn họ.
“Đợi đã, người anh em tên là gì?” Một người hỏi.
“Thiên Lý Nhất Tuý.” Cố Phi trả lời hắn.
Người nọ gật đầu, sau đó mấy người nhìn theo Cố Phi đi tới học viện pháp sư.
Sáng sớm nên học viên cũng tương đối quạnh quẽ. Cố Phi đi thẳng tới ông thầy NPC thường ngày dạy các pháp thuật kia. Vừa thấy Cố Phi đã cấp 40, ông thầy NPC chủ động hỏi Cố Phi có phải muốn chuyển chức hay không, Cố Phi đương nhiên nói phải. Vì vậy ông thầy ấy mau chóng giao nhiệm vụ chuyển chức, Cố Phi trên trận PK không có địch thủ trong nháy mắt đã bị nhiệm vụ này làm bối rối.
Nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng bại lộ toàn bộ thế giới nội tâm của công ty game. Nhiệm vụ này chỉ một chữ: Tiền.
Chuyển chức không cần làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần giao nộp 200 đồng vàng làm phí thủ tục chuyển chức thôi.
Số tiền này nếu muốn nói nhiều thì không thể nói là rất nhiều, nói ít, lại tuyệt không hề ít, nhưng vấn đề quan trọng nhất là Cố Phi không có.
Cố Phi không có tiền, nói chính xác, là không có 200 đồng vàng.
Trong túi Cố Phi tổng cộng chỉ có 37 đồng vàng, 21 đồng bạc, và 78 đồng xu.
Hai đợt làm ăn xa nhất của dong binh, giúp Cố Phi từng làm nhà giàu một phen. Cũng bởi vì hai đợt làm ăn ấy, cho nên Cố Phi đến bây giờ cũng không có ý thức được vấn đề tiền nong. Nếu không với chi tiêu xa xỉ cứ bốn cái pháp thuật liền ăn một quả táo của hắn, bình thường không chuyên tâm đi kinh doanh bổ sung túi tiền thì căn bản không kiên trì đến ngày hôm nay nổi.
Hiện tại, đối mặt hệ thống tại nhiệm vụ chuyển chức há miệng giở trò sư tử ngoạm, Cố Phi ý thức được túi tiền của mình nhỏ bé.
Ủ rũ cúi đầu từ học viện pháp sư đi sau khi ra ngoài. Cố Phi nhớ tới trên người còn giữ nhiệm vụ truy nãy, vì thế khởi động “Huy chương Truy Phong” tự tiễn mình về đại sảnh phát nhiệm vụ truy nã.
Nhiệm vụ hoàn thành, lĩnh khen thưởng. Có kinh nghiệm, cũng có tiền.
Bình thường chút tiền lẻ này, Cố Phi cảm thấy đã rất thoả mãn, nhưng hiện giờ có ngọn núi 200 đồng vàng to bự đè trên vai, Cố Phi nhất thời ý thức được hệ thống là keo kiệt nhường nào.
“Tốn thời gian dài như vậy mới chém chết một người, thiếu chút nữa hại bản thân mất mạng, chỉ cho vài đồng tiền như thế, quá không có nhân tính rồi!” Cố Phi oán giận với một người chơi khác đang chọn lựa nhiệm vụ.
Người này xoay đầu qua, liếc mắt nhìn Cố Phi nói: “Đúng vậy, nhiệm vụ này nguy hiểm cực lớn. Khen thưởng cũng không hề nhiều, tính ra thật sự thấp hết mức.”
“Trách không được nơi đây vắng ngắt, chẳng người nào làm nhiệm vụ này.” Cố Phi nhìn một vòng xung quanh. Toàn bộ đại sảnh phát lệnh truy nã trống không, chỉ có hắn cùng người trước mắt mình.
“Vậy trái lại cũng không đúng.” Người trước mặt kia nói, “Cậu biết không? Thành chúng ta có một người, chuyên môn thích làm cái nhiệm vụ rác rưởi này đấy, mỗi này đều làm.”
“Hửm? Cậu gặp người nọ chưa?”
“Không có, tôi là nghe người ta nói đấy. Nghe bảo là một pháp sư, người mặc pháp bào màu đen, vũ khí là thanh kiếm, hình như lại có vẻ rất lợi hại. Cậu nói xem một người cực kì lợi hại, vì sao lại ngu ngốc mải đi làm cái nhiệm vụ rác rưởi này chứ?” Người này vừa nói vừa lĩnh xong nhiệm vụ, quay đầu nhìn về Cố Phi.
Bấy giờ mới chịu lưu ý, phát hiện người trước mặt mình chính là một tên pháp sư, một thân pháp bào màu đen, sau đó tay ở trong túi mò mò hồi lâu, móc ra một thanh kiếm dài màu tím, đưa đến trước mắt hắn hỏi: “Cậu nói chính là thanh kiếm này sao?”
“Không phải, dĩ nhiên không phải!” Người này quyết định thật nhanh, “Kỳ thực nhiệm vụ truy nã cũng rất có ý nghĩa, cậu xem tôi chẳng phải đang làm nó sao? Được rồi, tôi lĩnh nhiệm vụ xong, đi trước đây.” Nói xong người này lập tức vội vàng biến mất luôn, lưu lại một mình Cố Phi buồn rầu trong đại sảnh trống rỗng.
“Tiền ơi! Đi đâu kiếm tiền nha!” Cố Phi sau khi ra đại sảnh, vẫn bị vấn đề này làm đau đầu như cũ. Mà tiền – thứ này quả nhiên là rất ảnh hưởng sự bình yên mà.
Lúc này trong tâm Cố Phi thậm chí sinh ra lòng oán hận với Hàn Gia Công Tử: Dong binh đoàn cũng không thèm kinh doanh cho thật tốt, cứ vậy chỉ có mỗi hai đợt làm ăn!
Nghĩ đến việc làm ăn, Cố Phi đột nhiên có ý tưởng. Đánh quái luyện cấp tới nay, Cố Phi cũng đánh tới không ít đồ vụn vặn lẻ tẻ. Bởi gởi bán những đồ bình thường này ở hội đấu giá vô cùng dễ lỗ vốn (nguyên nhân đã giải thích ở chương 100), cho nên muốn cầm mấy thứ này đổi lấy tiền cần phải tự bày sạp chào hàng mới được. Cố Phi bây giờ thiếu tiền, bất đắc dĩ cũng phải làm thương nhân một phen rồi.
Nghĩ vậy hắn liền đi đến kho hàng gần cửa thành, vào hòm kho của mình, thấy thời gian dài tích luỹ, đồ quả nhiên không ít. Cũng hên là về sau hắn lấy nhiệm vụ truy nã làm chủ, thời gian đánh quái luyện cấp ít đi, nếu không kho đồ đã sớm không còn chỗ chứa rồi.
Cố Phi lấy ra bao tải, đem đồ trong kho nhét vào bao. Nhắc tới cái bao tải này, cũng có một đoạn lịch sử. Lúc trước thời điểm Cố Phi còn là người đứng thứ hai trên bảng hiệu suất, mỗi ngày đánh ra đồ là dựa vào bao tải để tính đấy, sau này lại vì một lần hiểu lầm, cái bao tải này vứt cho Lục Nguyệt Vũ. Sau đó Lục Nguyệt Vũ liền lấy nó để đựng thức ăn cùng nước uống đi đến thành Nguyệt Dạ. Thẳng đến khi cuộc thi PK bắt đầu mới đây, Lục Nguyệt Vũ từ thành Nguyệt Dạ trở về, thế mới đem cái bao tải này trịnh trọng trả lại chủ cũ đấy.
Từ trên cái bao tải này, Cố Phi loáng thoáng thấy được năm tháng bản thân cần cù đánh quái kia, cảm khái không thôi.
Nhanh chóng lấp đầy bao tải, khiêng nó trên vai, Cố Phi loạng choà loạng choạng đi tới hướng con phố giao dịch. Dọc đường đi hết sức phấn khởi tính toán: Một món trang bị 10 đồng vàng, hai món là 20 đồng vàng, hai mươi món, chính là 200 đồng vàng!
Khoảng thời gian sáng sớm này, bất kỳ địa phương nào trong trò chơi đều sẽ rất vắng người, nhưng có một nơi ngoại lệ, đó chính là con phố giao dịch thứ hai.
Con phố này là sau khi trò chơi chính thức đưa vào hoạt động thì hình thành. Khi đó chiếm cứ con phố giao dịch đầu tiên tất cả đều là người chơi cũ lúc beta, hàng trong tay bọn họ, phẩm chất tương đối khá cao, đối với phần lớn người mới mà nói, bởi vì vấn đề giá cả nên chỉ có thể có lòng mua nhưng không đủ khả năng. Vì thế đám người mới chỉ có thể dựa theo nhu cầu của mình bắt đầu từng bước hình thành thị trường thích hợp với bọn họ, đây chính là hình thức ban đầu của con phố giao dịch thứ hai.
Hình thức giao dịch này phát triển rất nhanh, do những người mới luôn là tràn ngập nhiệt tình, thời gian mỗi ngày online rất dài, nhân số lại đông hơn người chơi lúc beta rất nhiều. Hiện tượng này dẫn tới con phố giao dịch vào bất cứ thời điểm nào cũng có người rao bán đồ trong tay mình. Dù cho sau lại sinh ra con phố thứ ba con phố thứ tư đi nữa, nhưng cũng chỉ có con đường giao dịch thứ hai kéo dài phần nhiệt tình ấy.
Những người chơi ở thành Vân Đoan đều biết, dù là muốn buôn bán ở tối muộn hay là sáng sớm có số người online ít, con phố thứ hai là lựa chọn tốt nhất. Chỉ có nơi đây, bất cứ giây phút nào cũng tràn đầy sức sống.
Cố Phi nghe danh con phố thứ hai này đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên đặt chân đến. Quả nhiên giống như lời đồn, ở nơi đây dù tại thời điểm chỗ nào khác đều vắng ngắt con phố thứ hai lại không chút nào thay đổi. Hơn nữa vì là giờ giấc đặc thù, người chơi trên phố thứ hai đều có trạng thái tinh thần đặc biệt là: ai ai đều mang vẻ mặt buồn ngủ.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra những bộ mặt buồn ngủ có điểm khác nhau. Chủ yếu chia làm hai phái, một phái tuy rằng còn buồn ngủ, nhưng cả người tinh thần phấn chấn, hiển nhiên nhóm này gồm những người vừa rời giường liền lập tức bò vào trò chơi; mà phái khác, gương mặt buồn ngủ lộ rõ mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng chưa có chút sức lực, loại này hiển nhiên là suốt đêm chơi còn không ngủ.
Cố Phi đi trên con phố, tìm kiếm chỗ trống thích hợp để hắn bày sạp. So sánh với những người chơi phổ thông khác, bao tải của Cố Phi quả thực quá nhiều rồi, chỗ trống bình thường căn bản không chứa nổi.
Đảo mắt đã đi qua một phần tư con phố, Cố Phi cuối cùng cũng thấy một khoảng đất trống lớn, vội vàng bước đến chiếm trước, thả ra rồi đổ bao tải xuống, rào rào một tiếng, toàn bộ hàng Cố Phi đã rải khắp đất trống, thậm chí có vài cái nhảy tưng tưng bay ra giữa đường.
“Oa!!!” Vô số tròng mắt người chơi bị hấp dẫn lại đây, đặc biệt hai người trái phải cạnh Cố Phi, con mắt đều sắp rớt ra rồi.
Những mặt hàng của Cố Phi chồng chất như một ngọn núi nhỏ, trên sạp hàng của hai người bên cạnh cũng chỉ là vài món linh tinh, vừa so sánh, thật sự của họ quá nhỏ bé rồi.