Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 226: Cạm bẫy ở đâu



Trong quán rượu Tiểu Lôi, hai phe không nói tiếng nào ngồi uống rượu dưới bầu không khí hài hòa. Cố Phi ở bên cạnh chỉnh lý lại trang bị Tế Yêu Vũ vừa đưa, Nghịch Lưu Nhi Thượng thì ở một bên không ngừng tính toán trong lòng.

Nếu như thật sự kháng pháp 73% như lời hắn nói, vậy thì quá biến thái rồi. Một người vốn chỉ cần ba cái Thiên Hàng Hỏa Luân đã có thể tiêu diệt, mặc lên trang bị này thì cần khoảng 11 cái… lượng nhu cầu này quá lớn rồi nha.

Tuy dong binh đoàn Thủy Hoa dưới cờ Đối Tửu Đang Ca, nhưng thực lực của dong binh đoàn và công hội không thể tùy tiện so sánh với nhau được, nguyên nhân chính là bởi vì hạn chế số người. Đối Tửu Đang Ca có thể có hơn 100 tên pháp sư tạo thành pháp trận, nhưng số người của dong binh đoàn Thủy Hoa cao nhất chỉ mới 80, không có khả năng tạo thành từ toàn bộ pháp sư, đội ngũ không cân bằng chức nghiệp thì rất dễ bị đánh tan. Cho nên pháp trận mạnh mẽ của Đối Tửu Đương Ca rất khó thi triển trong dong binh đoàn.

Bản thân mình đã rất suy yếu, giờ đây Cố Phi còn mang thêm trang bị kháng pháp 73%, trong phút chốc khiến Nghịch Lưu Nhi Thượng cảm thấy pháp sư của mấy phe trong cuộc tranh tài này đã trở thành phế vật.

Trận này đánh thế nào, xem ra phải trù tính lại chút rồi! Nghịch Lưu Nhi Thượng nghĩ như vậy.

Lại lẳng lặng ngồi thêm chốc lát, khoảng cách đến thời gian thi đấu đã không còn nhiều, rõ ràng mọi người đã sớm chịu đủ bầu không khí miễn cưỡng ngồi chung uống rượu này rồi, tất cả mọi người đều không ngừng xem thời gian.

Lúc một người nhỏ giọng thầm thì một câu “gần gần tới giờ rồi nhỉ”, thì được tất cả mọi người tích cực hưởng ứng, mọi người cùng đứng dậy, nói với nhau “Gặp lại trên chiến trường”. Tiếp theo rất ăn ý, sáu người Công Tử tinh anh đoàn đi ra từ cửa bên trái của quán rượu, Nghịch Lưu Nhi Thượng thì dẫn các anh em đi ra từ cửa bên phải, mỗi bên đi một đường, đi về phía truyền tống trận.

Hội nghị tình báo trước trận chiến bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của Nghịch Lưu Nhi Thượng nên biến thành tiệc rượu im lặng, lúc này thời gian đi đường cũng phải tranh thủ. Tình báo của đối thủ trận này do Hàn Gia Công Tử tự mình giải thích, dù sao hắn chính là một thành viên của Đối Tửu Đương Ca. Thành viên của dong binh đoàn đều là phần tử tinh anh của công hội, thế mà hắn đều biết toàn bộ.

Nghe Hàn Gia Công Tử nhanh chóng tự thuật tình báo về 80 người kia rõ như lòng bàn tay một lần, ngoại trừ Kiếm Quỷ thì ánh mắt của bốn người khác càng trừng càng lớn. Về phần nội dung phía sau thì đã không còn người nghe hết, đều cảm thấy thán phục vì trí nhớ siêu phàm của Hàn Gia Công Tử rồi. Bình thường Hữu Ca nói về tình báo còn phải dựa vào cuốn sổ ghi tình báo của hắn đó.

“Chính là tám mươi người đó!” Khi nói xong một câu cuối cùng, sáu người vừa đúng lúc đến truyền tống trận, sau khi nối tiếp nhau tiến vào phòng chờ, Ngự Thiên Thần Minh vẫn còn đang bẻ đầu ngón tay đếm đếm số đây này: “Là tám mươi người sao? Vừa đủ tám mươi hả?”

“Là tám mươi tên!” Hữu Ca gật đầu xác định, hắn rốt cuộc vẫn có chút tài năng thống kê đấy, cuối cùng khâm phục: “Cậu không làm nghề tình báo thật đúng là khuất tài [1] đấy.”

[1] Khuất tài: Nhân tài không được trọng dụng; có tài mà không phát huy được.

“Bất kỳ chuyện gì đều sẽ bởi vì thiếu tôi mà xuất hiện thiếu sót.” Hàn Gia Công Tử nói.

Chút ít thán phục của mọi người đã bay biến bởi vì lời nói khoác không biết ngượng của hắn mất tiêu.

“Nếu cậu đã hiểu rõ tám mươi người này, như vậy thì trận thi đấu vòng này hẳn là nắm chắc phần thắng rồi hả?” Hữu Ca hỏi.

“Hửm, có chút tác dụng, nhưng không phải là nhân tố quyết định.” Hàn Gia Công Tử nói, “Chỉ là tôi thích nhìn ánh mắt tràn đầy khen ngợi của mấy người thôi!”

“Cút mẹ cậu đi!” Mọi người nhao nhao đổi ánh mắt mình thành khinh bỉ, khinh bỉ sâu sắc nhất.

Thời gian không còn nhiều, nhân số tham chiến của đối thủ dong binh đoàn Thủy Hoa lấy tốc độ cực nhanh biến động, không lâu đã đạt đến mức 72 người thì không nhúc nhích nữa, tám người kia xem ra là có chuyện nên không đến sân được. Khoảng chừng 10 giây đếm ngược, hình ảnh chuyển đổi, trận thi đấu PK chính thức bắt đầu.

“Địa hình cao đúng không?” Mấy người vặn cổ duỗi eo hỏi Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử cười nhạt: “Có rất nhiều người tự cho là có thể đoán được suy nghĩ của tôi, kết quả bọn họ đều sai rồi.”

“Chúng tôi đều sai rồi! Mời ngài đừng công kích tinh thần chúng tôi nữa, có kế hoạch gì thì nói mau, không có thì tôi trực tiếp lên chém.” Cố Phi quả thực chịu không nổi.

“Đi theo tôi!” Hàn Gia Công Tử đi lên phía trước. Năm người nhìn nhau một cái, đi theo phía sau hắn, Hữu Ca muốn tìm thấy sự tự tin trên mặt Kiếm Quỷ như thường lệ, kết quả lần này không thể đạt được ước muốn, trên mặt Kiếm Quỷ cũng có chút nghi hoặc.

“Kiếm Quỷ…” Giọng nói của Hữu Ca có hơi run.

Kiếm Quỷ nhớ lại quá khứ rồi nói: “Đã từng có một lần, ý đồ của hắn bị người ta đoán ra, thế là hắn cố ý thay đổi chiến thuật vốn đã chuẩn bị rất tốt trước đó, cuối cùng…”

“Thua?” Hữu Ca đoạt đáp.

“Không, thắng chứ, nhưng tổn thất lớn hơn so với kế hoạch ban đầu, trong số những người ngủm mất bao gồm cả cái tên nói toạc ra ý đồ của hắn.” Kiếm Quỷ nói.

“Oa, cậu ta thực sự quá ác liệt mà!” Cố Phi ở bên cạnh nghe lén cuộc đối thoại của Hữu Ca với Kiếm Quỷ cũng không nhịn được chen vào bày tỏ thái độ của mình.

“Chẳng lẽ hắn sẽ để tất cả chúng ta chịu chết?” Ngự Thiên Thần Minh nói.

“Pháp luật cũng không trách được số đông! Vừa nãy hình như mọi người đều la lên nhỉ?” Hữu Ca hỏi.

“Tôi không có la.” Kiếm Quỷ nói.

“Tôi cũng không có.” Cố Phi nói.

“Anh nói láo, tôi ở ngay bên cạnh anh, rõ ràng anh có kêu.” Ngự Thiên Thần Minh chỉ về phía Cố Phi nói.

“Bình tĩnh một chút đi thiếu niên, cậu chẳng qua là có thể sẽ bị Công Tử tiễn đi chết chốc nữa; nhưng nếu cậu lại nói tôi la lên, cậu sẽ lập tức chết.” Cố Phi đe dọa.

“Không sống nổi mà, gã nào cũng ác liệt như gã nào.” Ngự Thiên Thần Minh rơi lệ đầy mặt.

Năm người không lên tiếng nữa, dưới sự chỉ dẫn của Hàn Gia Công Tử, mọi người đi tới một rừng cây. Hàn Gia Công Tử dẫn đầu chui vào, đi được một đoạn,thì dừng bước quay đầu lại.

Ánh mặt trời ít ỏi do bị cây cối cành lá che chắn chiếu lên mặt hắn, ở trong rừng cây âm u mờ tối, khuôn mặt mang khí chất quỷ dị kia càng lộ ra vẻ dị thường thấp thoáng. Lúc này Hàn Gia Công Tử đột nhiên mỉm cười, năm người rợn cả tóc gáy.

“Được rồi, lên đi!” Hàn Gia Công Tử đột nhiên mở miệng.

“Lên cái gì?” Năm người hoảng sợ hỏi.

“Lên cây.” Hàn Gia Công Tử vỗ vỗ cái cây bên cạnh hắn.

“À, chỉ là lên cây ư?” Năm người thở phào, nhưng ngay sau đó nhanh chóng hỏi: “Tại sao phải lên cây?”

“Đây là chiến thuật!” Hàn Gia Công Tử nói.

“Chiến thuật?” Năm người cùng nghi ngờ, mỗi người đều sợ bị tính cách ác liệt của Hàn Gia Công Tử chơi chết.

Hàn Gia Công Tử lấy mình làm gương tốt, bảo Kiếm Quỷ bắt tay làm bệ đỡ, dẫn đầu trèo lên, sau khi đến nơi thì nghiên cứu bốn phía một lần rồi gọi mấy người dưới tàng cây lên.

“Thiên Lý, Ngự Thiên, hai người lên trước.” Hàn Gia Công Tử nói.

Hai người thình lình hoảng hốt.

Nói thẳng thì lúc nãy duỗi eo kêu lên đỉnh núi, âm lượng của hai người bọn họ hơi lớn chút. Ngự Thiên Thần Minh là thiếu niên, nói chuyện tất nhiên không để ý chừng mực, mà Cố Phi là thầy giáo, thầy giáo khi giảng bài tạo thành thói quen nên lúc không để ý đều sẽ nói lớn tiếng.

Quả nhiên là cạm bẫy để trả thù chúng ta sao? Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến.

“Tôi không biết trèo cây!” Ngự Thiên Thần Minh lập tức bắt đầu trốn tránh.

“Để tôi giúp cậu đi!” Chiến Vô Thương cười có chút hả hê, bắt lấy Ngự Thiên Thần Minh đang có ý đồ trốn chạy.

“Tên Chiến Vô Thương khốn khiếp này, cút đi ăn phân đi!” Ngự Thiên Thần Minh điên cuồng mắng.

Chiến Vô Thương không để ý hắn, tìm một chạc cây ném Ngự Thiên Thần Minh lên.

Ngự Thiên Thần Minh vừa nhìn cảm thấy cũng không cao, vốn định thuận thế rớt xuống, kết quả Chiến Vô Thương cực kỳ xấu xa dựng thẳng thanh kiếm phía dưới thân Ngự Thiên Thần Minh, Ngự Thiên Thần Minh phản ứng cũng nhanh, thấy tình hình không đúng liền vội vàng bám lấy thân cây.

“Bên kia, qua bên kia.” Hàn Gia Công Tử duỗi ngón tay chỉ phương hướng cho cậu ta.

Ngự Thiên Thần Minh nơm nớp lo sợ xê dịch trên tàng cây, thỉnh thoảng quan sát xem có cơ hội nào để giả vờ ngã xuống không.

Không có, một chút cũng không có, Chiến Vô Thương đặt toàn bộ tinh thần phòng bị thì không nói, Cố Phi cũng gia nhập vào hàng ngũ này, còn gởi cho Ngự Thiên Thần Minh một tin nhắn: “Dò xét đi, yên tâm, có gì không đúng tôi sẽ cứu cậu.”

Ngự Thiên Thần Minh hết cách đành chịu, chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt vì đã kết bạn với một đám xấu xa thế này.

Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Gia Công Tử, Ngự Thiên Thần Minh càng leo càng cao, đã vứt bỏ ý niệm trượt chân rơi xuống luôn rồi, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí dò xét nhánh cây dưới chân có rộng hay không, cậu ta cảm thấy kế hoạch của Hàn Gia Công Tử có thể là đang cố ý chỉ đến một cành cây nào đấy không chịu được trọng lực để cậu ta không đứng trên đấy nổi.

Sự thật chứng minh, tâm tư của Hàn Gia Công Tử đúng là hoàn toàn chẳng dễ bị đoán ra được, Ngự Thiên Thần Minh bình yên vô sự tới địa điểm chỉ định, lập tức nhận được tin nhắn ào ào.

“Sao rồi, sao rồi, không có gì bất thường à?” Đám người Cố Phi sôi nổi gởi tin nhắn hỏi.

Lấy mình làm vật thí nghiệm đây mà! Ngự Thiên Thần Minh căm hận, dỗi nên không thèm trả lời lấy một tin.

“Thiên Lý, cậu cũng nhanh lên trên đi, đến chỗ kia.” Hàn Gia Công Tử chỉ một nơi, sau đó lại gọi ba người khác: “Đều leo lên đi, tìm đại một nơi ẩn nấp.”

Chiến Vô Thương sức lực lớn nhất, gánh vác trọng trách ‘bắt tay làm bệ đỡ’, đưa từng người Kiếm Quỷ và Hữu Ca leo lên cây, ngay sau đó nhìn về phía Cố Phi.

“Tôi không cần.” Cố Phi lắc đầu, chỉ một cành cây nào đó bên cạnh, “Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!” Vèo một cái, Cố Phi đã tiêu sái đứng trên cành cây.

“Tôi biết cậu không cần, ý của tôi là anh làm bệ đỡ cho tôi!” Chiến Vô Thương tức giận hết sức.

Cố Phi quét mắt nhìn thân thể cường tráng của hắn, mặt không cảm xúc nói: “Anh cảm thấy có khả năng ư?”

Chiến Vô Thương quả thực là một vấn đề khó khăn, sau đó mọi người hợp lực kéo hắn leo lên cây, Cố Phi nhìn chăm chú dáng người vụng về của hắn trên cây cảm khái liên tục:”Cậu cũng đừng lên góp náo nhiệt chứ!”

Sau đó Cố Phi đỡ Kiếm Quỷ có thân hình nhẹ nhất lên cây, mình thì lần nữa tiêu sái Dịch Chuyển Tức Thời nhảy lên cành cây khác.

“Ừm, vừa vặn luyện tập nhiều chút, chốc nữa sẽ dùng đến.” Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói.

“Nói đi, bây giờ thì sao? Phải làm gì?” Trừ Chiến Vô Thương, năm người khác đều chọn xong vị trí trên cây, Hữu Ca hỏi.

“Đợi Nghịch Lưu Nhi Thượng tìm được chúng ta.” Hàn Gia Công Tử cười nhạt nói.

“Nếu không tìm được thì sao?”

“Sẽ tìm được, Vân Trung Mục Địch cũng tìm được, sao anh ta lại không tìm được?”

“Thế thì khi tìm được rồi làm gì?” Thực ra đây mới là vấn đề chân chính mọi người quan tâm.

“Cánh rừng này, chính là cái bẫy chuẩn bị cho anh ta.”

“Ồ!” Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thì ra Hàn Gia Công Tử cũng có lúc bộc phát lương tâm không tính kế người mình, nguyên lai cái bẫy này là chuẩn bị cho Nghịch Lưu Nhi Thượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.