Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 234: Trá hàng



Đám học sinh bị chấn động hết sức, chậm chạp nói không ra lời.

Ngọn lửa phía sau còn đang bùng cháy hừng hực, Cố Phi lớn tiếng kêu: “Cả đội tập hợp, chuẩn bị về thành!”

Bọn học sinh chạy đến xếp hàng ngay ngắn trước mặt Cố Phi. Càng là người có trình độ cao thì lại càng cảm thấy Cố Phi cường hãn không thể lý giải. Ngay cả A Phát cũng là một trong những tên kinh ngạc, nhưng trong vô số tiếng tấm tắc thán phục kinh ngạc, hắn vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở một câu: “Thầy ơi, nhiệm vụ yêu cầu bắt sống trùm đám cướp.”

“Bắt sống? Làn thế nào?” Cố Phi hơi ngẩn ra. Đột nhiên vẻ mặt của mấy tên học sinh đứng trước mặt hắn trở nên khủng hoảng, cả đám sợ hãi kêu gào: “Thầy, cẩn thận!”

Tiếng nhắc nhở này đã vang lên quá muộn, vì thân thủ của boss không giống với bình thường, mà có tốc độ khá nhanh.

Một chiêu Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm của Cố Phi đốt chết hết mấy tên cướp bình thường, nhưng lại không thể giết chết tên trùm sỏ trong đám cướp đó. Khi Cố Phi đang điều chỉnh đội hình cho đám học sinh bên này, boss đã chui ra từ trong ngọn lửa, tất nhiên vào lúc này thì toàn bộ thù hận của nó đều dồn vào Cố Phi nên vừa lao ra liềm chém đại đao tới đây.

Hệ thống xây dựng mấy tên NPC một cách máy móc nhưng lại bỏ qua vụ sát khí! Sát khí là loại hệ thống huyền diệu, hệ thống phải đi mô phỏng toàn bộ hệ số cơ thể con người phức tạp rồi phục chế hoàn toàn, mới bắt chước được những chi tiết không rõ ràng. Mà thứ thuộc về dạng hoàn toàn do số liệu ghép thành như NPC, không có cơ thể người thực tường tận như thế kia, loại sát khí kia, nói chung là không có được.

Vừa rồi, tiếng lửa tí tách đã át đi tiếng gió thổi khi tên trùm cướp nhảy ra, đợi đến khi đám học sinh nhận ra mở miệng la lên nhắc nhở thì nó đã lao tới phía sau Cố Phi. Cố Phi cũng không đoái hoài tới việc quay đầu lại vì hắn biết bây giờ có làm gì cũng đã không kịp tránh. Một đao của nó chém vào hông của Cố Phi, trực tiếp chém văng hắn ra ngoài.

“Thầy!!!” Bọn học sinh sợ hãi gào lên, trong số bọn họ đương nhiên là có mục sư, luống cuống ba chân bốn cẳng phóng Hồi Phục Thuật cho Cố Phi. Boss dù mạnh cỡ mấy, nhưng khi nãy nó dùng cũng chỉ là một đao bình thường. Còn chưa đến mức khiến người chơi bị giết trong nháy mắt, thanh máu của Cố Phi vốn tràn ngập nguy cơ nhưng dưới sự cứu giúp của nhiều học sinh cũng đã được cứu vãn lại.

“Tránh mau!” A Phát hô to.

“Tránh cái gì?” Cố Phi đứng lên từ vách núi, vẻ mặt trấn định, giơ tay nắm chặt kiếm Ám Dạ Lưu Quang Kiếm. Loại kỹ năng giống như Hồi Phục Thuật này tuy không phải kỹ năng công kích, nhưng căn cứ vào hiệu quả hồi phục mà đổi ra giá trị thù hận. Hơn nữa nó cũng cùng loại với pháp thuật của pháp sư, đều là kỹ năng có phạm vi thù hận rất lớn. Nếu đổi lại tình huống bình thường, mấy mục sư này liều mình sử dụng Hồi Phục Thuật, có lẽ đã sớm đã hút thù hận của Boss qua rồi. Nhưng lúc này tên trùm cướp cứ ép sát tới gần Cố Phi, thực ra bởi vì thương tổn pháp thuật của Cố Phi rất kinh người, mục tiêu bị hắn chém qua, thường sẽ bị giết trong nháy mắt, mà con boss này lại ăn một chiêu, vậy thì còn tính toán thù hận làm gì nữa.

Trùm cướp vọt tới, nhắm thẳng vào đầu Cố Phi mà bổ xuống một đao. Trong mắt đám học sinh thì một đao này vừa nhanh vừa mạnh, thầy đừng bị bổ đôi đấy nha.

Họ lại bận rộn muốn tung Hồi Phục Thuật cho Cố Phi, không ngờ trong tích tắc đó Cố Phi đã lách người sang một bên né được công kích ấy, rồi hắn trở tay vẩy kiếm lên, miệng ngâm xướng, lật ngược thế cờ chém tên trùm cướp kia khiến tia lửa tản ra bốn phía.

Hai bên cứ như kiểu ngươi tới ta đi, chém tới chém lui. Lúc đầu mấy tên học sinh còn có chút bận tâm, bọn chúng vẫn thường la lên “Thầy ơi, cẩn thận!”. Các mục sư càng căng thẳng hơn, vừa thấy đao của tên cướp kia sắp hạ xuống, liền ném Hồi Phục Thuật về phía Cố Phi. Mà mấy nghề cận chiến khác cũng muốn lao ra giúp đỡ, lại cảm thấy cuộc chiến này quá nguy hiểm, quá cường hãn, không có chỗ để chen chân. Chức nghiệp viễn trình lại không có tự tin về bản thân mình, sợ trong hỗn chiến giữa hai người, không tin mình sẽ không bắt trúng Cố Phi.

So ra thì, ngược lại kẻ thong dong nhất chính là Cố Phi đang đắm mình trong cuộc chiến. Tên trùm sỏ bọn cướp này có thể công kích trúng khi nãy, chỉ là ỷ vào NPC của hệ thống thì không có sát khí thôi. Bây giờ mặt đối mặt giao thủ, Cố Phi không hề rơi xuống thế yếu.

Trùm cướp mà, chẳng qua là bản upgrade mạch công kích so với cướp thường. Thân thủ nhanh hơn, công kích càng mạnh mà thôi, vẫn chưa xuất hiện qua chiêu thức mới lạ xảo trá nào.

Nhưng dù sao Cố Phi vẫn duy trì cảnh giác, với kinh nghiệm giao thủ với Boss Tác Đồ lần trước để xem, boss chắc chắn sẽ có một đại sát chiêu, giống như kỹ năng người chơi bình thường vậy, thứ này có thể bộc phát ra uy lực mạnh hơn đòn công kích phổ thông. Cố Phi lúc nào cũng đề phòng, nhưng trùm bọn cướp này thuỷ chung mãi không hề ra đại chiêu. Điều này khiến hắn cảm thấy bất ổn trong lòng.

Trái lại với tâm tình của Cố Phi, lúc này đám học sinh đã thả lỏng, mục sư cũng không căng thẳng nữa, chức nghiệp cận chiến cũng không nghĩ giúp đỡ. Ngay cả A Phát đều thay đổi lời kịch: “Thầy ơi, chậm một chút! Đừng chém chết nó, phải bắt sống, phải sống đấy.”

“Làm sao để bắt sống?” Cố Phi phiền muộn, hắn hận nhất là việc hạ thủ lưu tình.

“Trong nhiệm vụ không có nói mà!” A Phát cũng mờ mịt đây này! Nhiệm vụ chỉ nói đến chuyện bắt sống tên trùm sỏ bọn cướp, cũng không có nói ở dưới điều kiện gì thì hắn mới bó tay chịu trói.

“Tìm sợi dây trói lại sao?” Bọn học sinh bắt đầu phát huy sức tưởng tượng rồi.

“Đánh hắn ngất xỉu!”

“Không ai biết Muộn Côn cơ mà!” Muộn Côn là kỹ năng của đạo tặc cấp 36 mới có, người có đẳng cấp cao nhất trong Chung Cực Tam Ban là A Phát cũng chỉ mới cấp 34.

Cố Phi đang chém tới lui ở giữa sân, hắn đã cảm giác được thân thủ của Boss bắt đầu có xu hướng yếu đi. Pháp lực của Cố Phi đã sớm dùng hết, cho nên hắn mới chém mất thời gian lâu như vậy, nếu hắn có thể dùng chiuê Song Viêm Thiểm, con Boss này sớm đã bị hắn đánh ngã rồi. Chiến đấu cũng không kéo dài lâu nữa, Cố Phi đang muốn đâm một kiếm dứt điểm đối thủ, thì đột nhiên tên trùm cướp quỳ xuống đất cái phịch, kêu to xin đầu hàng.

“Hóa ra bắt sống là thế này!” Bọn học sinh ồn ào cười to, nghị luận không ngừng.

Cố Phi cũng cảm thấy buồn cười, một kiếm hắn muốn đâm ra khi nãy cũng không đâm tới nữa, hắn thu kiếm lại bên người rồi quay qua nói với A Phát: “Như vầy được rồi chứ?”

A Phát vui vẻ gật đầu: “Chỉ cần đem tên này về giao cho địa lao của thành Vân Đoan là hoàn thành nhiệm vụ.”

Cố Phi gật đầu đáp lại, hắn đang muốn mở miệng nói tiếp thì tên trùm cướp đang quỳ rạp dưới đất đột nhiên bạo động, cây đại đao bị nắm trước mặt cũng bị tên này xốc lên rồi hắn lấy tốc độ nhanh nhất đánh về phía Cố Phi. Tốc độ của một đao này rất nhanh, lực công kích lại càng mạnh hơn trước.

Cố Phi mặc dù kinh hãi, nhưng phản ứng nhanh nhạy tuyệt đối không phải để trưng cho đẹp. Cổ tay hắn khẽ đảo đưa kiếm chắn ngang bên người để cản một đao kia. Nhưng lần này lại không giống những lần trước, công kích của tên đầu mục sau khi va chạm cũng không được thu hồi lập tức, mà hoàn toàn trái với quy tắc của hệ thống bình thường mà tiếp tục chỉa đao ép đến trước ngực Cố Phi. Cố Phi kinh hãi lấy cả tay còn lại đẩy thân kiếm, nhưng cũng không thể ngăn cản xu thế đao kia đè xuống của đối phương, thoáng chốc đã dán lên ngực Cố Phi.

Máu của Cố Phi bắt đầu giảm xuống, đã vậy cây đao kia vẫn tiếp tục ép tới, tên trùm cướp không hề có ý dừng tay mà khí thế hừng hực cứ như muốn dùng một đòn này đẩy Cố Phi xuống đất như tình cảnh tệ hại hắn gặp lại.

Cố Phi vội vàng lui về sau mấy bước, nhưng tên trùm này cư nhiên đuổi theo bộ pháp của Cô Phi mà tiếp tục áp lên. Lực đạo của hắn quá lớn, Cố Phi lấy cứng chọi cứng đã bị dồn vào tuyệt lộ, không cách nào tìm cách hoá giải được. Lại bị ép lui lại mấy bước, lúc này lưng của Cố Phi đã chạm vào vách đá khe núi, hai tay của hắn đau khổ đẩy kiếm để chống đỡ. Gương mặt gã trùm sỏ dữ tợn, cả người hắn gồng lên không có chút thả lỏng.

Thật rầu não chết! Cố Phi nén giận trong bụng. Hắn đã lên tinh thần đề phòng Boss có thể có đại chiêu gì hay không, nhưng không có nghĩ tới đại chiêu cuối cùng của boss không phải là phương thức công kích gì mới, lại là trá hàng sang trò chơi trí tuệ thế này.

Thằng quỷ nào thiết kế ra cái trò này thế hả, Cố Phi thầm mắng trong lòng, lại khổ nỗi không có cách xoay sở tình thế.

Sức mạnh là yếu điểm tuyệt đối của hắn, bây giờ còn không chịu nổi một đao đối phương ghì xuống, máu đang không ngừng rớt, ở đâu có không gian thoát thân được chứ?

Nhưng may sao, lúc này Cố Phi không chiến đấu một mình!

Bọn học sinh sau khi bị thất thần bởi biến hoá bất ngờ thì cũng bắt đầu phản ứng. Khi thấy Cố Phi bị ép đến vách núi, cả đám đều kêu to mấy chữ “Thầy ơi” rồi nhao nhao xuất thủ tương trợ, hồi phục rồi lại hồi phục, công kích lại thêm công kích, ai trong đám học sinh cũng đều phấn đấu quên mình. Vậy mà tên trùm sỏ lúc này lại thể hiện tinh thần ngay thẳng trước sau như một của hệ thống, đối mặt với mũi tên bắn tới, chuỷ thủ, đao rìu các loại ở phía sau đều không thèm nhìn, cứ bám riết không bỏ đẩy Cố Phi sát vào vách núi.

Cố Phi cũng bị ngạc nhiên vì tinh thần chấp nhất này, nhưng bấy giờ mục sư trong đám học sinh cùng nhau hỗ trợ, thanh máu của Cố Phi cũng không còn giảm liên tục nữa mà có được các mục sư phát lực vãn hồi. Tên trùm ấy dù kiên trì bao nhiêu cũng là phí công vô dụng, phía sau hắn là công kích của một đám học sinh, việc ngã xuống chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Dưới sự chống đỡ hết mình của Cố Phi, bè lũ mục sư liều chết hồi phục, những học sinh khác liều mạng công kích liên tục, trùm bọn cướp rốt cuộc cũng dần dần mất sức lực, ngã ngồi xuống đất.

Bấy giờ Cố Phi thoát hiểm nhưng cũng không dám khinh thường nữa rồi, hắn vội vàng ăn trái cây bổ sung pháp lực trước, sau đó toàn bộ tinh thần đề phòng tiến tới, kiếm trong tay chọc chọc, chân khều khều vào người đối phương. Thấy kẻ cướp hoàn toàn không có phản kích kịch liệt nào, chỉ là hai mắt vô hồn nhìn người bên mình.

Lòng Cố Phi vẫn mang sợ hãi, mở miệng hỏi A Phát: “Lần này chắc là xong rồi đúng không?” Đối với mấy chuyện trong game, hắn cảm thấy mình chưa chắc đã giỏi hơn mấy tên học sinh của mình.

A Phát dù cũng có thể coi là có thâm niên, nhưng tư lịch của hắn trong Thế Giới Song Song này kỳ thực còn không so được với Cố Phi. Nghe Cố Phi hỏi hắn cũng không biết trả lời thế nào. Cuối cùng một đám học sinh cấp thấp lại can đảm đứng ra. Dù sao cấp thấp mà, có chết rồi rớt cấp cũng không có gì. Vì vậy mấy tên này hợp lực tiến lên, không biết mấy đứa này mò đâu ra sợi dây dài, cả đám hung hăng trói tên trùm cướp lại như buộc bánh chưng.

Trong quá trình bị trói, tên cướp không hề có phản ứng, cả đám mới yên lòng thờ dài một hơi, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành viên mãn.

Tên cầm đầu đám cướp bị hai học sinh chơi chiến sĩ xách lên như xách hành lý, đám học sinh nhảy cẫng hoan hô, chuẩn bị về thành. Cố Phi mém tý nữa chết cũng tỉnh táo lại, hắn quát to, yêu cầu đám học sinh xếp thành hàng ngũ chỉnh tề.

Tiếng quát ấy như một gáo nước lạnh hất xuống đầu họ, lúc nãy còn hăng hái ngẩng cao đầu trong chốc lát lại giống như lùn xuống còn nửa đoạn, nhưng mấy tên này cũng không dám cãi lại lời giáo viên, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn xếp hàng lần hai. Dưới tiếng hô khẩu lệnh “Một… hai… một…” của A Phát mà chỉnh tề rảo bước tiến về hướng thành Vân Đoan.

Bọn họ vẫn chưa biết, lúc này ở cửa thung lũng, sớm có người yên lặng tiếp cận gần họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.