Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 242: Thật không ngờ



Việc Cố Phi đánh quái vượt 30 cấp thì Diệp Tiểu Ngũ ít nhiều đã tính trước.

Bởi vì quái vật người sói cấp 70, mạnh nhất là ở năng lực tái sinh kia, mà Cố Phi đã lấy được vũ khí khắc chế năng lực hồi phục này trong nhiệm vụ trước, đã vậy phương thức hắn cộng điểm toàn bộ nhanh nhẹn dẫn tới tốc độ của hắn không hề kém những tên người sói cấp 70 này; cứ nhìn vào thân thủ của Cố Phi từ lúc cấp 0 đánh bại người khác thì Diệp Tiểu Ngũ đã có thể hiểu rõ.

Có thể nói Cố Phi hoàn toàn là khắc tinh của người sói, mãi đến hôm nay hắn mới tìm đến hành hạ đám người sói, Diệp Tiểu Ngũ còn cảm thấy có chút ngoài ý muốn đây này!

Mấy đồng nghiệp thuộc tổ giám sát thấy hành động lần này của Thiên Lý Nhất Túy không làm cho Diệp Tiểu Ngũ thể hiện ra biểu hiện kinh điển thì có hơi thất vọng rồi cả đám đồng loạt xoay người tiếp tục công việc.

Diệp Tiểu Ngũ cũng bó tay rồi, hắn chỉ có âm thầm thở phào một hơi vì Thiên Lý Nhất Túy không phải một tên cuồng game. Chứ nếu không, lấy tinh thần game thủ chuyên nghiệp chơi một ngày mười giờ kia, hiệu suất vượt cấp đánh quái hữu hiệu của hắn, thì chí ít có thể vứt đám người chơi khác năm cấp luôn rồi.

Trở lại chuyện chính.

Lúc này Cố Phi hết sức tự tin mà bước lên cầu một lần nữa, hắn một mạch vượt qua hồ nước mà bước đến đầu cầu bên kia. Hai tên người sói vẫn đứng đực ra tại chỗ, Cố Phi tính toán một chút, hắn cảm thấy với thực lực của mấy tên người sói này, một mình hắn đối phó hai con mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng vẫn có thể, tuy cần luôn tập trung tinh thần cao độ hơn, ra tay càng cẩn thận, nhưng như vậy không phải càng thú vị hơn sao!

Cố Phi không suy nghĩ dùng biện pháp đánh từng con gì nữa, trực tiếp xách Viêm Chi Tẩy Lễ nhào về phía trước rồi cùng hai con người sói kia kịch chiến với nhau.

Trong lúc đánh nhau còn không ngừng thực nghiệm, luân phiên sử dụng kiếm Ám Dạ Lưu Quang và Viêm Chi Tẩy Lễ, sau một hồi thực nghiệm thì đã chứng minh được kết quả: Chỉ có Viêm Chi Tẩy Lễ mới tạo thành thương tổn không thể tái sinh được, còn công kích của Ám Dạ Lưu Quang vẫn như lúc trước, thậm chí mấy tên người sói này còn mượn cơ hội này để hồi lại tổn thất lúc trước.

Cố Phi cũng chưa kết thúc quá trình thực nghiệm nhanh như thế, vết thương sâu vĩnh viễn do Viêm Chi Tẩy Lễ gây ra đã thu hút sự chú ý của hắn, vì thế hắn nhanh chóng thử dùng Ám Dạ Lưu Quang công kích vào vết thương kia, cuối cùng thu được một kết quả đáng mong đợi.

Giống như việc xát muối trên vết thương cũ khiến người sói cũng không có cách nào tái sinh lại được, hơn nừa sức phòng ngự đều yếu hẳn đi. Cố Phi ngâm xướng Song Viêm Thiểm rồi dùng kiếm Ám Dạ Lưu Quang bạo phát cả sát thương vật lý và sát thương pháp thuật. Bị dính đòn, người sói phát ra tiếng kêu thê lương chưa từng có rồi càng tăng tốc nhanh hơn nhiều. Nhưng mà cách làm này nói miệng thì có vẻ đơn giản, chứ trên thực tế muốn công kích chuẩn xác vào một vết thương dài hẹp lại không phải chuyện dễ dàng. Đã thế tốc độ của người sói còn cao hơn Cố Phi.

Hiệu suất khi Cố Phi dùng cách này để đối phó với hai con người sói còn thấp hơn việc trực tiếp tấn công bằng Viêm Chi Tẩy Lễ. Điều này làm cho Cố Phi cảm thấy được một thử thách mà từ trước đến nay hắn chưa từng gặp phải, tiếp tục cố chấp dùng phương pháp này khiêu chiến người sói.

NPC dù sao cũng chỉ là NPC, sau khi săn giết mấy con, chuyên môn của Cố Phi giúp hắn dần dần nắm giữ phương thức công kích của người sói. Sau đó mọi chuyện hắn đều đã có thể dự kiến được, xác suất đánh trúng mục tiêu lên vết đao kia đối với Cố Phi mà nói thì độ khó đã giảm mạnh rồi.

Cứ vậy tinh thần của Cố phi cũng không tập trung cao độ như lúc trước nữa. Một lúc sau, tọa độ của Huy Chương Truy Phong thay đổi liên tục rốt cuộc thức tỉnh Cố Phi, hắn nhớ ra hắn đến đây để làm gì. Vội vàng mở huy chương lên nhìn một chút, hắn phát hiện tọa độ của mục tiêu đã thay đổi nhưng vẫn còn ở phạm vi trong thôn.

Dù sao thì người sói mỗi ngày đều ở trong thôn chờ người đến giết, nhưng cao thủ chém quái hơn 30 cấp thì không phải muốn gặp là gặp, vậy nên Cố Phi vội vã xử lý tên người sói trước mặt mình xong, bắt đầu tiếp tục chạy về phía tọa độ kia.

Kiến trúc của thôn Sách Vân cũng không khác gì mấy thôn xóm khác trong trò chơi, chỉ có điều vì đây là hang ổ của người sói, nên mọi thứ đều có vẻ suy sụp trống vắng. Trong thôn cỏ dại mọc thành bụi, cây khô thành đàn, những thứ này biểu hiện bầu không khí chết chóc u tối. Cố Phi lê bước trên con đường nhỏ trong thôn, thỉnh thoảng có mấy tên người sói nhảy ra từ những bước tường đổ nát bất ngờ công kích hắn, vì vậy Cố Phi chỉ còn cách vừa đối địch vừa tiến lên, tốc độ của hắn cũng không nhanh.

Cuối cùng sau một lúc vất vả, Huy Chương Truy Phong cũng tìm ra tọa độ.

Đối phương cũng chỉ cách Cố Phi một bức tường, Cố Phi hít một hồi để ổn định tâm tình. Hắn chậm rãi ăn nửa cái bánh mì và nửa quả táo để hồi phục máu và pháp lực, đồng thời hắn cũng đưa mắt quan sát xung quanh một lần. Sau khi xác định chung quanh bức tường này không còn người sói nào nhảy ra quấy rầy xong, hắn mới nắm chắc kiếm Ám Dạ Lưu Quang, chậm rãi đi tới.

Vừa mới ló đầu ra khỏi bức tường, Cố Phi chỉ kịp nhìn thấy một nửa người nhoáng lên rồi biến mất ở góc tường cách đó không xa, vì vậy hắn vội vã tăng tốc đuổi theo. Nhưng khi nhìn thấy quanh khu này không hề có hình bóng của người sói, hơn nữa trên mặt đất cũng không có thi thể người sói bị giết, trong lòng Cố Phi hơi nghi hoặc một chút, nhưng bước chân cũng không dừng lại. Chạy đến góc tường khi nãy, vừa duỗi cổ đưa mắt nhìn, đã thấy bóng lưng của một người, Cố Phi vội vã cất bước lao ra.

Thình lình dưới chân nhói lên, thân thể cũng lập tức cứng đờ.

Lúc này tấm lưng kia đã chậm rãi xoay người lại, kẻ bị truy nã nhìn Cố Phi rồi nhe răng cười.

“Hóa ra là anh…” Cố Phi nói.

“Ha ha, thật không ngờ, anh còn nhớ rõ tôi.” Đối phương cười đáp lại.

Cố Phi sao mà không nhớ được.

Tàn Mộng Tử, ngoài Bất Tiếu ra, đây là người thứ hai được Cố Phi chính thức đuổi giết, để lấy lại Sương Chi Hồi Ức mà hắn đã cướp đoạt từ Kiếm Quỷ.

Mà tên này chính là một phần tử của một tập đoàn rác rưởi nào đó chuyên đi bạo trang bị người khác, lúc đầu Cố Phi vốn cũng là mục tiêu bị bọn họ để mắt tới, chỉ là sau việc của Kiếm Quỷ, lại bị Cố Phi đánh ngược về rồi.

Về sau, Cố Phi vẫn mong ngóng phần tử xấu bụng này hăng hái tới trả thù mình, thế mà không nghe thấy tin tức gì nữa, hành vi liên tiếp bạo trang bị người khác cũng giảm rất nhiều, kém xa thời điểm chăm chỉ mới xuất hiện. Kiếm Quỷ tìm người này một đoạn thời gian, nhưng vẫn không có phát hiện được gì.

Mà Tàn Mộng Tử còn chưa có trả lời lại đâu! Ở phía sau một đầu tường khác, liên tiếp có mấy người chạy vù vù lại đây, chạy thẳng về phía này, hơn nữa một tên trong đám còn thét to: “Mau ra tay đi! Nói nhảm cái gì nữa!”

Ở bên cạnh hắn, một tên đắc ý đáp lời: “Không cần vội, hiện nay trang bị trên người tôi có thể kéo dài thời gian của Bẫy Săn Bắn lên đến 54 giây, nói nhanh một chút, tán dóc nhiều thêm mấy câu cũng không thành vấn đề.”

“Nếu mà người ta không đạp trúng bẫy, thì thời gian có dài được ích gì?” Đồng bạn của tên kia khinh bỉ.

“Vấn đề là hắn đã đạp trúng, không phải sao?” Tên này tiếp tục đắc ý, đồng thời hắn quay qua tuyên bố với mọi người: “Còn 37 giây!”

Lúc này Cố Phi cũng liếc mắt nhìn bọn họ, cười nói: “Ái chà! anh em Hồ Lô, hóa ra các anh nha!”

Mấy tên này chính là đồng bọn giúp đỡ Tàn Mộng Tử muốn bao vây xử lý Cố Phi ở phía sau Công hội đạo tặc, lúc trước Cố Phi cũng có ý định thu thập mấy tên này.

“31 giây!” Kẻ bố trí cái bẫy kia không thèm để ý đế sự chế nhạo của Cố Phi, vẫn nắm chặt thời gian mà cạm bẫy có tác dụng.

“Thật mạnh! Ngay cả người sói cũng không giết được anh, nhưng mà bây giờ anh cũng không có cách nào thoát đi!” Tàn Mộng Tử cười lạnh. Tuy rằng còn có tận hai mươi giây để nói chuyện, nhưng câu đêm dài lắm mộng là di huấn của vô số đời trước để lại. Mục đích của Tàn Mộng Tử chính là giết Cố Phi, làm hắn rớt cấp, tiện thể tuôn ra trang bị của Cố Phi, chứ không phải gặp Cố Phi để ôn chuyện cũ. Mà lúc này, trên người Cố Phi có hơn 10 điểm PK, nếu chết sẽ trực tiếp rớt 3 cấp, hơn nữa điểm PK này cũng liên quan mật thiết đến tỷ lệ rớt trang bị. Với cái điểm số PK của Cố Phi, trang bị bạo ra nhất định rất hoành tráng, trực tiếp bị bạo đến mức trần truồng cũng có khả năng không chừng.

Mấy tên chuyên làm việc giết người cướp của như đám Tàn Mộng Tử, đối với tình huống này tự nhiên là khá quen thuộc, cơ hội ngày hôm nay, có thể nói là ước mơ tha thiết của bọn họ đấy.

Không thèm nói nhảm nữa, dù sao Bẫy Săni cũng chỉ có thể giam cầm khả năng di chuyển của người chơi, chứ không trở ngại việc phá động công kích. Tuy rằng Tàn Mộng Tử hận Cố Phi thấu xương, nhưng hắn cũng biết trình độ cận chiến của hắn không thấp, vì vậy hắn không dám liều lĩnh tiến về phía trước. Để tên pháp sư đi cùng chuẩn bị pháp thuật phạm vi lớn, chiến sĩ sẵn sàng sử dụng Xung Phong, cung tiễn thủ cũng chuẩn bị Thư Kích, tất cả đều dùng những kỹ năng nếu không di chuyển thì không thể né được.

“Đi chết đi!” Tàn Mộng Tử nhe răng cười. Hắn đang chờ đồng đội của mình ra tay, bạo Cố Phi nổ tung như hoa rơi đầy đất, ai ngờ Cố Phi lại ung dung cười, hắn nâng kiếm chỉ ra một hướng khác rồi nói: “Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!”

“Ha ha ha, dịch…” Tên Tiềm Phục Giả đặt bẫy lúc nãy lên cất tiếng cười to. Dịch Chuyển Tức Thời là kỹ năng di động rất trâu bò, nhưng nó cũng nằm trong hai chữ “di chuyển”, nghe cái tên thôi là cũng đủ biết kỹ năng này sẽ bị “Bẫy Săn” phong tỏa, sao dịch chuyển tới chỗ nào cho được?

Ai ngờ hắn chỉ kịp phun ra một chữ kia, thì Cố Phi đã lóe lên phía sau một người khác. Dịch Chuyển Tức Thời, nhanh hơn gã Tiềm Phục Giả này nói nhiều lắm. Kẻ bị Cố Phi dịch chuyển đến sau lưng vẫn chưa kịp phản ứng thì Cố Phi đã gác kiếm lên cổ của hắn, một tay vừa vỗ nhẹ hắn vừa nói: “Cậu nói rất đúng, không đạp trúng bẫy, một chút tác dụng đều không có!”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều kinh hãi, cả đám đều nhìn lại góc tường bên kia. Bọn họ đã phí sức chôn Bẫy Săn ở dưới đất, hơn nữa rõ ràng cái bẫy được chôn kia cũng đã được kích hoạt, nhưng lúc này Cố Phi vẫn hành động như thường, lẽ nào trong chớp mắt bẫy rập kích hoạt hắn đã tránh được?

Trình phản xạ đến nhường nào đây hả!!! Cả đám ngạc nhiên muốn rớt cả hàm.

Vì bẫy được chôn trong đất, hơn nữa là do người chơi tự giấu đi. Điều này làm cho việc kích hoạt bẫy sẽ diễn ra chậm hơn một chút, hơn nữa phản xạ của Cố Phi hoàn toàn vượt xa người bình thường. Vì vậy trong nháy mắt khi nãy hắn đã khó khăn tránh được. Thật ra cái bẫy kia có kẹp được người hay không thì chỉ cần nhìn là biết. Lúc này mấy tên kia đều hoàn hồn, cả đám theo bản năng mà nhìn chân Cố Phi, chỉ thấy tà áo choàng dài của Ám Dạ Linh Bào đã bao phủ cả hai chân của Cố Phi ở trong, căn bản cái gì đều nhìn không thấy, nói gì nhìn xem có dính bẫy hay không chứ?

Cả đám đều tức giận vì Cố Phi hèn hạ, rõ ràng không đạp bẫy mà còn làm bộ làm tịch.

Cố Phi cười ha ha một tiếng: “Dù sao cũng không hèn bằng mấy người mà!” Vừa dứt lời, Song Viêm Thiểm đã lóe lên, tên bị gác kiếm lên cổ ngay lập tức bị chém chết. Những tên khác đều đã đụng độ với Cố Phi trong quá khứ nên cả đám đều biết rõ, bọn họ tuy nhiều người nhưng cũng không chiếm được thượng phong. Vì để bảo tồn ngọn lửa cách mạng, vài người đều chia ra các hướng mà chạy.

Cố Phi bay vào giữa đám người là muốn đem cả hội này giải quyết toàn bộ, không nghĩ ttới mấy tên này không thèm động thủ với hắn mà đã bỏ chạy mất dạng.

Cố Phi lại không biết loại kỹ năng kiểu phân thân gì, chỉ có thể giơ tay sét đánh chết một gã máu mỏng, còn những người khác thì mặc kệ cho chạy trốn, Cố Phi chỉ nhấc kiếm đuổi theo hướng Tàn Mộng Tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.