Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 246: Một ngày u ám



Trong đời sẽ luôn có thời điểm u ám, với Tàn Mộng Tử mà nói thì đó chính là ngày hôm nay, hơn nữa nó còn vô cùng u ám.

Nghĩ tới lúc trước hắn bị Cố Phi ngăn ở điểm hồi sinh bắt nạt, sau đó hắn lại bị truy sát một hồi. Khi đó, Tàn Mộng Tử đã cho là rất xui xéo rồi, nhưng nếu so sánh với ngày hôm nay, thì tổn thất nhỏ nhặt không đáng kể lúc ấy Tàn Mộng Tử cũng ngại mở miệng kể lể rồi.

Bởi vì hắn mang 5 điểm PK trên mình, cho nên Tàn Mộng Tử vốn đã leo lên cấp 40 thì bây giờ hắn đã rớt xuống cấp 36; so sánh số kinh nghiệm, thì việc hắn rớt một cấp bây giờ đã là tổn thất to lớn bằng hết thảy các lần rớt cấp hồi xưa. Và cũng bởi vì điểm PK, Tàn Mộng Tử bị bạo rơi trang bị ra tổng cổng năm món, trong đó Trường Tru Đoản Thán không phải là trang bị cực phẩm bình thường, ngay cả hắn cũng chưa lấy ra dùng, vậy mà cứ rớt hoa lệ như vậy.

Mà ba món kia, dù không quý như vậy nhưng nếu gom vào một chỗ thì cũng được mấy trăm vàng. Hơn nữa cùng vì điểm PK, thời gian u ám trong cuộc đời hắn vẫn chưa kết thúc. Bởi vì chỉ cần hắn không logout thì Cố Phi lúc nào biết hắn ở đâu, lúc nào cũng có thể có người đuổi giết tới.

Mà cho dù có Logout thì sao? Tàn Mộng Tử lại nghĩ đến tên đạo tặc khi nãy, tên kia chắc không vẫn mò tới mò lui chầu chực suốt bên cạnh mình đi? Nghị lực và sự kiên trì kia làm Tàn Mộng Tử hoảng sợ khi nhớ đến, hắn chắc chắn nếu người kia biết vị trí mà hắn logout, chính là bại lộ vị trí của mình rõ ràng hơn hết, tên đó nhất định sẽ kiên trì đợi hắn login lại.

Tàn Mộng Tử nhận ra Kiếm Quỷ.

Hắn biết Kiếm Quỷ là cao thủ đệ nhất làm mưa làm gió trong giới game online năm đó, cũng biết là một trong những kẻ bị đoàn cày tiền của mình PK hãm hại ở Thế Giới Song Song, Kiếm Quỷ hoàn toàn có đủ lý do kiên nhẫn chơi Tàn Mộng Tử đến chết.

Nhưng mà, lúc này Tàn Mộng Tử đã không còn nghĩ đến chuyện đi lánh nạn như thế nào. Mà hắn còn đang bận suy nghĩ về việc gài Cố Phi, vì hai món Trường Tru Đoản Thán kia hắn nhất định phải thu hồi.

Không phải do hắn chấp nhất điều gì, mà đó là do công việc của hắn.

Tàn Mộng Tử là một thành viên của studio cày tiền. Thiết bị trò chơi của hắn, tài khoản, hết thảy đều do ông chủ cung cấp, hơn nữa hắn còn được nhận lương định kỳ. Vì vậy việc hắn phải làm trong trò chơi chính là giúp ông chủ kiếm lại tiền, kiếm càng nhiều tiền càng tốt.

PK để bạo trang bị cực phẩm của người khác? Chẳng qua chỉ là một trong các thủ đoạn kiếm tiền của bọn hắn mà thôi.

Vì vậy nhìn từ góc độ công việc thì trên thực tế Trường Tru Đoản Thán cũng không thuộc về Tàn Mộng Tử, mấy món này đều là hàng phải nộp lên cho ông chủ, để ông chủ quyết định số phận của nó. Trang bị càng cực phẩm đáng tiền, thì càng phải thế.

Chỉ là lần này là lần đầu tiên mà Tàn Mộng Tử bạo ra được trang bị cực phẩm như thế. Nhất thời hắn nổi lên ý nghĩ giấu làm của riêng, dùng nó kiếm thêm một khoản thu nhập, cho nên hắn mới âm thầm giữ lại. Chính bản thân hắn cũng không dám lấy ra dùng, chỉ thầm nghĩ tìm cơ hội để bán lấy tiền.

Phòng đấu giá? Chợ giao dịch? Mấy chỗ này đều không được. Mấy món này chỉ cần lộ ra thì tên hắn cũng sẽ được người khác lan truyền. Mà hành vi lén lút ăn mảnh này là điều tối kỵ với studio, một khi có tiếng gió thổi, phải cuốn gói đi chỗ khác liền.

Trò chơi là trò chơi, nhưng đây cũng là công việc kiếm tiền ăn cơm của Tàn Mộng Tử, vì vậy hắn không thể khinh thường được.

Việc hắn ém riêng hai món trang bị này đương nhiên là phải gạt hết tất cả đồng nghiệp của hắn, chỉ có hai người bạn của hắn biết, hơn nữa họ cũng không phải chung nghề nên hắn cũng không lo. Mà lúc này, Tàn Mộng Tử muốn đoạt lại Trường Tru Đoản Thán thì cũng không thể dựa vào sức mạnh của studio được.

Bởi vì quy củ của bọn họ là khi đạt được bất kì vật gì đáng giá thì phải báo lại ngay. Từ trước đến giờ mọi người đều không biết đến sự tồn tại của Trường Tru Đoản Thán, nếu lúc này Tàn Mộng Tử báo lên, lại là lúc đã bị bạo…Cả đám đều cùng làm một nghề, ai cũng sẽ hiểu rõ Tàn Mông Tử đang làm hành vi mờ ám gì ngay.

Nếu bị rớt đồ nhưng đối phương cầm dùng mà không lên tiếng thì Tàn Mộng Tử cũng không khẩn trương như thế. Nhưng vấn đề là, hắn tin đối phương sẽ không chắc làm như vậy. Đám Tàn Mộng Tử đã có tiếng xấu lan xa ở thành Vân Đoan, khiến ai nhớ đến đều cảm thấy hàm răng đều ngứa. Bạn thử nói xem nếu bạo được trang bị cực phẩm từ đám người xấu này, đây là một chuyện khiến người ta hả lòng hả dạ cỡ nào? Chính vì thế, Tàn Mộng Tử tin chắc là tên kia đang tìm cơ hội để rêu rao khắp nơi. Lời theo gió bay, hắn bị mấy người bên ngoài mắng như chuột cống chạy qua đường thì cũng chịu thôi, nhưng điều này có thể làm cho hắn mang tiếng xấu trong nội bộ rồi còn bị đuổi việc nữa. Cái này còn không phải ngày vô cùng u ám của Tàn Mộng Tử ư?

Chính vì vậy, việc then chốt cần làm lúc này chính là cướp lại Trường Tru Đoản Thán. Đoạt tang vật rồi nhanh chóng nộp lên cho tổ chức thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói. Nhưng nếu bây giờ hắn tay không mà báo cáo lại bị bạo trang bị gì đó vân vân, ba hoa chích choè thì ai tin?

Lúc này, ý đồ kiếm thêm thu nhập từ Trường Tru Đoản Thán của Tàn Mộng Tử đã không còn, hắn chỉ mong sao có thể giữ được bát cơm thôi, chứ còn mấy vấn đề liên quan đến độ tín nhiệm, cứ d6ẻ sau này hãy nói đi!

Tàn Mộng Tử lại phát động Tiềm Hành rồi lướt nhanh trên đường. Lúc này hắn không còn dám khinh thường, mỗi bước đều bước ra vô cùng cẩn thận. Đồng thời hắn cũng nhắn tin cho hai người bạn kia: “Không nên đi đến cửa thành bên kia…”

“Cậu lại chết rồi…” Bạn bè thay hắn mặc niệm.

“Ừ, các cậu ở đâu? Tôi đi tìm các cậu!” Tàn Mộng Tử vừa nhắn vừa không ngừng di chuyển.

“Vừa đi qua quảng trường trung tâm, đang ở đường Piech!” Bạn hắn trả lời.

“Để tôi đến đó, trên người có quần áo không?” Tàn Mộng Tử hỏi.

“Chẹp, bị bạo đến mức cởi truồng hả?”

Tàn Mộng Tử khóc ròng. Thật sự khi nãy hắn bị một đao của Kiếm Quỷ đâm đến mức rớt hết cả trang phục. Hắn sống lại trong tình trạng mặc quần khố! Khỏi nói đến chuyện hắn lúng túng như thế nào, Tàn Mộng Tử cảm thấy mình mặc quần lót còn đẹp hơn đeo cái khố này rồi chạy lòng vòng.

May mà còn có Tiềm Hành! Tàn Mộng Tử cũng được yên ủi phần nào, hắn đã luân lạc đến mức này rồi nếu mà còn bị mấy tên tầm thường kia đào móc ra cười nhạo thì hắn không biết phải chui vào đâu nữa.

Sau một lúc, hai bên đã đụng mặt nhau trên đường Piech, Tàn Mộng Tử cũng không hiện hình, hắn vẫn duy trì trạng thái Tiềm Hành mà nói chuyện: “Tôi đến rồi, ở đây này!”

Hai người bạn của hắn không thấy người mà chỉ thấy tiếng bay vù qua tai, chợt quay trái quay phải tìm kiếm.

“Cậu không hiện thân rồi đứng im được à?” Hai tên này buồn bực. Nghe tiếng thì có vẻ Tàn Mộng Tử đang ở đi vòng vòng quanh bọn họ.

“Không được, nguy hiểm lắm! Hai cậu đừng quay lung tung, cứ giả bộ như không biết tôi tồn tại đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện qua tin nhắn.” Lúc này Tàn Mộng Tử vô cùng cảnh giác. Có thể Kiếm Quỷ đang đứng gần mình, hắn nghĩ như vậy.

“Các cậu cứ tiếp tục đi đi, tôi sẽ đi phía sau.” Tàn Mộng Tử nói.

Thế là hai tên đồng đội của hắn bắt đầu cất bước, Tàn Mộng Tử hỏi: “Tìm được người thích hợp chưa?”

“Đã phát nhiệm vụ rồi, nhưng vẫn chưa có người nhận, chờ một chút đi. Cậu có muốn đi đến cao ốc dong binh xem qua không?” Một người trả lời.

Tàn Mộng Tử cần phải đả kích Cố Phi, nhưng khổ nỗi lại không đủ người. Hiển nhiên Cố Phi không phải loại người mà chỉ cần một tiểu đội mười người là có thể quần ẩu đến chết được. Vì không còn cách nào khác, nên hắn mới phải tìm người ngoài để giúp đỡ, mà thuê dong binh đoàn chính là biện pháp hữu hiệu nhất lúc này.

Một số dong binh đoàn lớn chú trọng hình tượng, công khai thể hiện sẽ không nhận loại nhiệm vụ gây bất lợi cho sự đoàn kết của nhân dân thế này. Bất quá ai đều biết: Công khai biểu thị có nghĩa là sẽ không nhận công khai thôi, chứ cái loại nhiệm vụ này bọn họ sẽ lén đàm phán. Nhiệm vụ PK người khác, tất nhiên sẽ không được hệ thống ban bố. Nhưng làm gì có chuyện làm khó được cái nơi đầy rẫy những người chơi đầy trí tuệ này?

Bên thành Vân Đoan có một cái nhiệm vụ tên là “Giáo huấn Bạc cát-cơ tư”, cái nhiệm vụ này cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không cần tìm người giúp đỡ. Mà những kẻ thông báo nhiệm vụ này chính là những tên có ý đồ tìm người hỗ trợ PK.

Bạc cát – cơ tư là phiên âm từ tiếng Anh, chính là Paddy-Keith, viết tắt không phải là thành chữ PK sao! Vì vậy mấy tên thuộc dong binh đoàn khi thấy cái tên này thì đều ngấm ngầm liên hệ với đối phương để đàm phán chi tiết. Mà khi nãy, Tàn Mộng Tử đã nhờ hai người bạn đi ra một cái thông báo tìm người làm nhiệm vụ “Giáo Huấn Bạc cát-cơ tư”, hơn nữa bọn hắn còn đánh dấu những người mà mình cần.

Đối phó với Cố Phi rất khó, nguyên nhân chủ yếu là do hắn chạy trốn quá nhanh đã vậy lại còn có thuấn di. Các chức nghiệp viễn trình thì không thả diều được hắn, mà chức nghiệp cận chiến lại có nguy cơ bị hắn thả diều ngược lại, hơn nữa hắn còn có thể phát hiện đạo tặc đang Tiềm Hành nữa chứ.

Suy đi nghĩ lại, Tàn Mộng Tử thấy cách ổn nhất chính là: Đặt bẫy.

Mặc dù bẫy có tỷ lệ bại lộ khá cao. Nhưng mấy tên người chơi đều nắm giữ công phu chôn dấu bẫy mà. Nếu chỉ có một cái bẫy thì xác suất đạp không trúng so với đạp trúng lớn hơn nhiều lắm, nhưng nếu như rất nhiều bẫy thì sao?

Vì vậy, lần này Tàn Mộng Tử đăng nhiệm vụ với yêu cầu: Cần tuyển người có kỹ thuật đặt bẫy đã đạt trình độ cao cấp vượt trội. Nếu như có thể tuyển một đám người như vậy, hơn nữa bọn họ lại phối hợp thành một dong binh đoàn thì càng tốt rồi, nói không chừng mấy tên này tập hợp lại sẽ tạo ra một trận hình bẫy rập siêu kinh điển, siêu tinh vi! Tàn Mộng Tử nghĩ như vậy.

Hiện nay thành Vân Đoan có hai trận pháp khá nổi tiếng, một là pháp sư trận của Đối Tửu Đương Ca, hai là tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải. Nếu như hai dong binh đoàn này bố trí mai phục, Tàn Mộng Tử cảm thấy sức uy hiếp cũng rất lớn. Nhưng mỗi tội hai dong binh đoàn này đều là dong binh đoàn dưới cờ công hội lớn, sẽ thu lệ phí rất cao. Hơn nữa, công hội lớn mà, cao thủ bên trong rất nhiều, cũng có mấy người là khách hàng của Tàn Mộng Tử. Tuy rằng mỗi lần đánh lén hắn đều cố gắng che giấu thân phận rất tốt, nhưng dù sao thì cũng đã lòi ra một tên Kiếm Quỷ nhòm ngó chằm chằm mình rồi, lỡ may không may hắn đụng phải mấy tên loại này, thì chẳng phải tự mình chui đầu vào lưới rồi ư?

Cho nên mới nói, việc mướn một đám người đặt bẫy vừa kinh tế vừa an toàn lại vừa thiết thực. Chỉ có điều không biết có thuê được người hay không mà thôi.

Khi ba tên này đang đi đến cao ốc dong binh, một người trong đám nhận được tin tức, hắn nói: “Có người liên hệ với tôi!”

“Ồ?”

“Là một dong binh đoàn, bọn họ nói phần lớn thành viên đều là cao thủ đạt trình độ kỹ thuật cao cấp vượt trội!!!”

“Thật sự có?” Tàn Mộng Tử vui mừng hết sức, đoàn đội nư thế vốn chỉ là ảo tưởng của hắn. Bởi vì hiện nay uy lực của bẫy rập khá hữu hạn, một người lại chỉ đặt được một cái, khi kích hoạt cũng chỉ có thể kẹp được một người, còn chưa tăng quy mô lên tới nguyên một quân đoàn đặt bẫy. Không biết nhóm cao thủ nào có tầm nhìn bất phàm như thế, sớm đã bắt đầu bồi dưỡng đây!

“Họ ở đâu?” Tàn Mộng Tử hỏi.

“Đang ở cao ốc, chờ chúng ta đó!” Người bạn trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.