Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 251: Thành quả lao động?



Khi Tàn Mộng Tử cưỡng chế logout, trong lòng hắn thực ra còn có một chút xíu hy vọng. Bên phía phát hành tuy rằng từng nhấn mạnh việc cưỡng chế logout có thể sẽ phát sinh tổn thất. Nhưng có lời đồn rằng loại tổn thất này chủ yếu là bởi vì restart tạo thành, tương tự như lúc thoát game mà quên save, vì vậy lần sau người chơi load game sẽ trở lại trạng thái lúc trước. Vừa nghe thì đây đúng là một cách giải thích hợp lý, nhưng nếu thật sự đơn giản như thế, thì đó chính là một lổ hổng lớn của trò chơi rồi.

Như tình huống lúc này của Tàn Mộng Tử, sau khi cưỡng chế logout lại không save, vậy số liệu trước khi logout, trang bị cấp bậc chẳng phải đều sẽ trở lại giống như trước sao? Như vậy chuyển trang bị cho người khác xong rồi cưỡng chế logout, sau đó lại login loadgame chẳng phải đã thành một cách phục chế trang bị rồi?

Người có thể nghĩ đến cách này rất nhiều, nhưng đến nay cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Cho đến tận bây giờ, các lỗi xảy ra trong Thế Giới Song Song đều do kỹ thuật mô phỏng lần đầu được áp dụng nên sinh ra lỗi chứ mấy cái lỗi của game bình thường thì rất ít xuất hiện. Tuy là như vậy nhưng đây là hy vọng cuối cùng trong lòng Tàn Mộng Tử. Một hồi sau khi Tàn Mộng Tử logout, hắn ôm tâm trạng căng thẳng mà leo lên trò chơi lần nữa…

Cưỡng chế logout, quả thực không phải đơn giản như việc quên save rồi quay lại điểm lưu khi trước. Giải thích một cách đơn giản chính là bởi vì server của Thế Giới Song Song phải xử lý cho rất nhiều khách hàng, việc đồng bộ và quản lý dữ liệu không chỉ hữu hiệu mà phải tiến hành nhanh chóng. Như việc khách hàng cưỡng chế logout này, hệ thống cũng sẽ tiến hành lưu trữ dữ liệu cho họ, nhưng đúng như tuyên bố của nhà phát hành: Sẽ có một vài chỗ không thể hoàn mỹ được.

Ý tứ của câu nói trên chính là việc số liệu ghi chép của bạn không thể lưu lại hoàn chỉnh. Mà ý nghĩa của việc không thể lưu lại hoàn chỉnh là: không phải nhiều hơn, không phải lỗi, mà là không hoàn toàn. Cho nên người chơi có thể bị thiếu đồ, thiếu kinh nghiệm, thiếu tất cả đồ vật có thể thiếu, tuyệt đối sẽ không trường hợp được cho một vài trang bị không giải thích được, hay là cấp 30 sẽ lưu nhầm thành cấp 40. Cho nên hy vọng của Tàn Mộng Tử là chuyện tuyệt đối không thể nào. Lúc Tàn Mộng Tử đăng nhập vào trò chơi, cấp bậc, trang bị đều giống như lúc hắn logout.

Việc restart chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi, không xảy ra thì Tàn Mộng Tử cũng không thất vọng lắm, ngược lại việc không bị rớt cấp nào khiến Tàn Mộng Tử rất bất ngờ. Bởi vì theo hắn suy nghĩ, dù bản thân lần này cưỡng chế logout, dù hệ thống phi nhân tính kia không tạo thành tổn thất cho hắn, nhưng đám người Cố Phi, Kiếm Quỷ lại ở bên cạnh, hai tên khốn nạn đó thuận tay giết chết hắn, ít nhất phải mất hai cấp mà!

Đây là kinh nghiệm chơi game trước đây của Tàn Mộng Tử, những việc như cưỡng chế logout, hoặc là rớt mạng, cúp điện thì nhân vật trong trò chơi sẽ đứng yên trong trò chơi một lúc mặc người xâu xé. Không ngờ phương diện này của Thế Giới Song Song thật mau lẹ, cưỡng chế logout nói thoát liền thoát. Quả đúng là trò chơi tuyên bố “Không rớt mạng” liền thật sự chưa từng rớt mạng. Tàn Mộng Tử kiểm tra cấp bậc, kinh nghiệm, trang bị, độ thuần thục kỹ năng… hắn phát hiện mấy thứ này đều không bị tổn thất, vì vậy trong lòng hắn tạm yên tâm được chút. Sau đó Tàn Mộng Tử lại kiểm tra túi đồ, đột nhiên hắn biến sắc, thanh niên này vội vàng móc túi tiền mở ra đếm…

“Cút mẹ mày đi!” Việc thiếu sót số liệu rốt cuộc vẫn xảy ra, tiền của Tàn Mộng Tử trực tiếp thiếu đi một con số, hắn tức giận đá bậy một phát, kết quả vang lên một tiếng “bặc”, chân của hắn đã bị kẹp lại.

“Đám tiện nhân này!!” Tàn Mộng Tử quát: “Cmn người đã đi rồi còn để bẫy lại!! Bọn mày đều đi chết đi!!”

Thực ra đây là một chuyện hiểu lầm, kỹ năng đặt bẫy của Thế Giới Song Song sau khi kích hoạt thì mới có hiệu quả, nếu bẫy không được kích hoạt thì nó vẫn luôn ở nguyên tại chỗ. Khi đó chủ nhân của cái bẫy có thể tùy ý dỡ bỏ bẫy của mình, nếu để cho người khác tháo thì người nãy cũng phải có kỹ năng tương ứng. Vì vậy sau khi đặt bẫy mà không bị kích hoạt cũng không được dỡ bỏ thì chủ nhân của nó sẽ không thể đặt tiếp bẫy được. Nói chung, trước mắt thì tất cả mọi người chỉ có thể đặt được một cái bẫy. Mà lúc này, cái bẫy Tàn Mộng Tử đạp trúng cũng chỉ là một cái bẫy đối phương sơ ý để lại. Trước khi Tàn Mộng Tử login lại, Bạch Diệp Nhược Vũ cũng bởi vì không dùng được bẫy mà buồn bực rất lâu, mà đám bạn của hắn đều ở bên cạnh cười trộm. Lúc trước mỗi người bày một cái bẫy, mà Tàn Mộng Tử đã đạp phải một cái nên tất nhiên có một người không cần đi tháo bẫy.

Vì vậy đám bạn khốn nạn kia đã lừa Bạch Diệp Nhược Vũ, mấy tên này nói là cái của hắn đã bị đạp trúng. Đám Tiềm Phục Giả thích nhất là lừa gạt lẫn nhau thế này, niềm vui lớn nhất của bọn họ chính là nhìn đồng bọn đặt một cái bẫy ở một chỗ rất xa mà không bị ai đạp trúng, sau đó thanh niên xấu số này sẽ phải sứt đầu mẻ trán quay trở lại tháo bỏ. Mà Bạch Diệp Nhược Vũ là một người đáng yêu nhất trong đám bọn họ, không ai nhắc nhở hắn thì hắn thường sẽ phản ứng rất chậm, cái tên tiểu bạch* rất đúng với danh xưng của hắn.

*Tiểu bạch là chỉ những người mới, tay mơ.

Lúc này hắn gần như đã cho là bug và chuẩn bị báo cáo với bên GM. Mãi đến khi Tàn Mộng Tử lại đột nhiên login rồi đạp phải bẫy, trong nháy mắt Bạch Diệp Nhược Vũ phát hiện mình đã có thể tiếp tục đặt bẫy được. Lúc này tất nhiên Bạch Diệp Nhược Vũ sẽ cảm tạ trời đất không thôi, hoàn toàn tương phản với Tàn Mộng Tử đang mắng cả nhà đối phương bên kia.

Từ trong mục nhiệm vụ truy nã của mình Tàn Mộng Tử biết được Cố Phi đã logout. Lúc này Tàn Mộng Tử đã không còn ảo tưởng lấy lại Trường Chu Đoản Thán mà hắn đang nghĩ cách làm thế nào né tránh đối phương. Thấy Cố Phi không lên mạng nên vội vàng liên hệ với đám anh em ở studio của mình, nhờ giúp đỡ làm nhiệm vụ truy nã tẩy điểm PK. Dù sao hiện tại Tàn Mộng Tử chẳng có đồ, đã vậy còn bị rớt xuống cấp 36, hắn thật đúng là chẳng có chiến lực gì.

Một đám anh em nhìn thấy bộ dáng chán nản này của hắn, cũng tràn đầy vẻ mặt thổn thức, rối rít an ủi gã.

“Tìm cơ hội cho hắn biết tay một trận!!” Mọi người nhao nhao bày tỏ thái độ.

Người của studio là không phải dạng bình thường, so với công hội thì bọn họ đoàn kết hơn kỷ luật hơn, so với người chơi bình thường, bọn họ càng có trình độ hơn, tính ra họ chính là những game thủ chuyên nghiệp. Dù cho Cố Phi biểu hiện ra thực lực rất mạnh mẽ, nhưng lại không thể hù dọa được bọn họ.

Chỉ là khi một đám người nghênh ngang đến chỗ nhiệm vụ truy nã mới phát hiện Tàn Mộng Tử đang là mục tiêu bị truy nã, hắn hoàn toàn không thể đổi được. Tàn Mộng Tử vẫn hơi hốt hoảng nên trong lúc nhất thời hắn không nhớ đến chuyện này. Mà bây giờ hắn đang nghĩ nên thế nào giải thích chuyện Trường Tru Đoản Thán như thế nào. Thẳng thắng nói ra thì hẳn có được xử lý khoan hồng không nhỉ? Tàn Mộng Tử đúng là tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trong lòng còn ôm một chút ảo tưởng cuối cùng, hắn tạm thời bỏ qua không nhắc tới chuyện này nữa mà tự mình chạy vào trong tù tẩy PK.

Kết quả hôm nay cũng không thấy được tiếng đồn thổi gì trên diễn đàn.

Hoàn toàn chính xác, việc chìa trang bị cướp được cho mấy người bạn coi là xong rồi, chứ còn lên diễn đàn khoe khoang cho mọi người đều biết, đây không phải phong cách của Cố Phi. Phong cách của Cố Phi là ngược lại, như việc ngày đó giúp Kiếm Quỷ đoạt lại Sương Chi Hồi Ức từ trong tay Tịch Tiểu Thiên vậy, lúc này Cố Phi đang nghĩ đến việc đem mấy món đồ cực phẩm này để trả lại cho người mất.

Trong quán rượu Tiểu Lôi, đám cao thủ nghe được Cố Phi có ý này thì đều rất kinh ngạc. Loại tinh thần nhặt của rơi trả cho người mất này từ trước đến nay đều tỷ lệ nghịch với giá trị của món đồ nhặt được. Người hiên ngang lẫm liệt nhặt được mười tệ sẽ trả lại liền, còn lúc nhặt được một triệu còn có thái độ muốn trả như vầy không còn cần suy xét lại.

Trong trò chơi cũng giống vậy, tùy tiện nhặt được hai cái đai lưng, có người muốn trả thì sẽ trả thẳng. Nhưng loại đồ cực phẩm như Trường Tru Đoản Thán này, sau khi nhặt được liền trực tiếp trở mặt với bạn bè cũng có, huống chi là tình huống Cố Phi và đối phương không chết không thôi có được không? Vấn đề chủ yếu là Cố Phi đã không tính là nhặt được của rơi. Ở trong mắt đám cao thủ, đây là hắn PK lấy được, rõ ràng là thành quả lao động cực khổ đó! Ngay cả Kiếm Quỷ nhân phẩm khá tệ cũng cho rằng như vậy, giá trị quan trong môi trường to lớn như game online này càng là như vậy, cách nghĩ của Cố Phi theo bọn họ thấy là cực kỳ không hợp lẽ thường.

“Ai biết cái này là của ai? Chẳng lẽ đi hỏi Tàn Mộng Tử?” Hữu Ca nói.

“Đây cũng là một cách…” Cố Phi gật đầu.

Hữu Ca cứng họng, cuối cùng nói: “Vậy nếu thật sự là của tên Tàn Mộng Tử kia thì sao?”

Hữu Ca cảm thấy vấn đề này có thể khiến Cố Phi hơi xoắn xuýt đôi chút, kết quả trình độ ý thức tư tưởng của Cố Phi rõ ràng trưởng thành hơn so với Hữu Ca tưởng tượng. Cố Phi không chút nghĩ ngợi liền trả lời: “Vậy tất nhiên là trả lại rồi.”

Mọi người cạn lời, chuyện này tuy rằng thân là người chơi game online sẽ cảm thấy Cố Phi quá cổ hủ, nhưng từ góc độ làm người thì không thể không nói đối phương làm như vậy rất tốt rất đúng đắn. Nhất thời mấy người cũng không biết nên khuyên thế nào.

“Vậy cậu đi tìm Tàn Mộng Tử hỏi đi! Xem thử gã có nói cho cậu hay không.” Hữu Ca nói.

“Việc này thì hơi khó, hôm nay login thì trị số PK của hắn đã tẩy xong rồi, nếu hắn là người dễ tìm như vậy thì đã sớm bị người chơi cả thành truy đuổi đến tận chân trời góc biển rồi!” Cố Phi nói.

Lúc trước khi Cố Phi đào móc được tên của Tàn Mộng Tử thì Hữu Ca từng ở trên diễn đàn phổ biến tuyên truyền các kiểu. Lúc đó người người đều lòng đầy căm phẫn bình luận biểu thị muốn cả đời đuổi giết người này. Có thời gian hoạt động của đám người Tàn Mộng Tử trở nên có chút đình trệ không thể không nói việc kia cũng là một phần nguyên nhân, nhưng cuối cùng vẫn không ai có thể đuổi giết được hắn.

Tuy chủ thành của trò chơi không được to lớn như thành phố ở hiện thực, nhưng dân số mấy trăm ngàn vẫn phải có, muốn từ bên trong đó tìm một người chơi thì độ khó rất lớn. Chỉ biết tên thì hoàn toàn vô ích, lại không có ảnh chụp càng không có địa chỉ nhà, điều này giống như là mò kim dưới đáy biển vậy, vì thế chuyện truy đuổi này cũng không giải quyết được gì.

Tàn Mộng Tử tiếp tục cuộc sống thoải mái, lúc mới đối địch với Cố Phi, hắn còn xếp trong đám người dẫn đầu cấp 40 đó.

“Để Hữu Ca đăng một bài post đi, người mất nhìn thấy được sẽ tự mình liên hệ.” Ngự Thiên Thần Minh hiến kế.

“Như vậy nhất định sẽ xuất hiện không ít người mất của.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Bảo bọn họ nói thuộc tính của trang bị là được! Trừ người mất đồ thì ai mà biết?” Ngự Thiên Thần Minh nói.

“Mấy người chúng ta, còn có đám Tàn Mộng Tử đều nói được… thiếu niên vừa bước ra đời không lâu, chưa đủ tuổi mà!” Hàn Gia Công Tử đùa cợt Ngự Thiên Thần Minh.

“Ế, hay là nói cậu muốn Thiên Lý làm như vậy, sau đó cậu tìm một người đóng vai người mất, lấy Trường Tru Đoản Thán đi?” Hàn Gia Công Tử mỉa mai.

“Thật là quá hèn hạ quá vô sỉ rồi!” Mọi người thán phục.

“Đây là anh ta nói, tôi không có nghĩ như vậy!” Ngự Thiên Thần Minh chỉ Hàn Gia Công Tử.

“Bọn tôi biết.” Cố Phi xoa xoa đầu Ngự Thiên Thần Minh: “Có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đó, cũng chỉ có hắn.”

“Nguyện thần phù hộ tên ác ôn này sau khi chết không được xuống địa ngục.” Chiến Vô Thương chó đội lốt người [1] cầu nguyện thay cho Hàn Gia Công Tử.

[1] Nguyên văn 人模狗样 – nhân mô cẩu dạng: thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.

“Xì, tôi chỉ là nhắc nhở cậu ta, muốn tìm được người mất đồ là một chuyện rất khó. Không bằng trực tiếp lấy nó đổi rượu uống cho sướng.” Hàn Gia Công Tử khinh thường nói.

“Để tôi tự nghĩ biện pháp!” Cố Phi đứng dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.