Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 253: Quan hệ thầy trò



Sau khi Tịch Tiểu Thiên rời đi, Cố Phi vẫn không để ý đến sự hối thúc của đám học sinh bên kia, hắn lại chậm rãi đi làm vài cái nhiệm vụ truy nã. Hôm qua Cố Phi đã nhận nhiệm vụ truy nã Tàn Mộng Tử, nhưng hôm nay vừa Login vào thì Tàn Mộng Tử đã tẩy sạch điểm PK nên nhiệm vụ này đã bị gán mác thất bại. Đây đã là lần thứ hai liên tiếp mà chuỗi của Cố Phi bị gián đoạn. Hắn thở dài một cái, việc hoàn thành liên tiếp 200 nhiệm vụ này chẳng biết đến năm nào tháng nào mới đạt thành.

Khi Cố Phi đang trên đường đi đến chỗ nhận nhiệm vụ truy nã thì hắn lại bị chặn lại.

Bởi vì số người chạy vào chơi game ngày càng nhiều, nên bầu không khí cũng bắt đầu trở nên sôi nổi như măng mọc sau mưa. Mà việc chặn đường Cố Phi ngày hôm nay cũng chính là một hạng mục tiêu khiển mới.

Ai cũng biết người mang điểm PK khi chết sẽ rất dễ rơi trang bị. Vì vậy có mấy người đi nhận nhiệm vụ truy nã không phải để hoàn thành, mà lại mời thêm ba – năm người bạn tốt để đi bạo kẻ kia, thực là việc làm hiểm ác đáng sợ không gì sánh được.

Vụ này là lần đầu tiên mà Cố Phi gặp phải vào hôm nay, tuy lúc bình thường hắn làm nhiệm vụ truy nã, nhưng điểm PK cũng không cao. Mà hôm nay, hắn lại tậu một phát đến hơn mười điểm, điều này đã dẫn đến đoàn người muốn giải trí cuối tuần kia.

Hơn mười điểm PK đó! Người này mà bị bạo chắc rơi đồ đầy đất đi! Vì vậy có vài tên hào hứng nhận nhiệm vụ rồi nhanh chóng tìm tới cửa. Vừa thấy Cố Phi, mấy tên này đã tung Thuật Giám Định. Trang phục không giám định được, kiếm thì Cố Phi đã đặt trong túi, nhưng đôi giày kia đã làm cho mấy tên này rới nước miếng ra đầy đất. Sau một hồi check hàng, mấy người này hài lòng gật đầu một cái rồi nhìn về phía Cố Phi quát to: “Đứng lại! Làm nhiệm vụ truy nã!”

Cái phong cách này là học từ Cố Phi, dù sao thì ở trong giới làm nhiệm vụ truy nã và bảng PK của thành Vân Đoan, hắn đều là nhân tài kiệt xuất.

Nghe mấy tên kia hét thì Cố Phi ngẩn ra, hắn thực sự chẳng biết ý đồ của mấy tên trước mặt, lại còn coi họ đều là người chơi chỉ thích đi làm nhiệm vụ mà thôi. Cố Phi cũng không muốn làm khó đám người cùng có sở thích chung với mình, không động thủ với bọn họ, xoay đầu bỏ chạy.

“Mau đuổi theo!” Cả đám người hò hét rồi đột nhiện nhận ra Cố Phi đã biến mất khỏi tầm mắt của mình.

“Trời, quá nhanh. Giày quá ngon!” Một người cảm thán.

“Moá, biết thế trực tiếp nhào lên chém là được, kêu la om sòm chi không biết!” Có người bất mãn.

“Bình tĩnh, tiếp tục truy đuổi thôi, tên kia làm gì có khả năng tẩy PK nhanh như vậy được!” Nói rồi cả đám nhất trí đuổi về phía Cố Phi vừa bỏ đi.

Cố Phi một bên làm nhiệm vụ truy nã, một bên thấy mấy người người khi nãy đuổi đến. Chỉ tội tốc độ di chuyển của Cố Phi quá nhanh, mấy người kia dựa theo tọa độ mà đuổi ttới thì chỉ kịp nhìn bóng lưng của hắn. Đã vậy bọn họ còn có lúc rất đáng thương. Sau một hồi khó khăn đuổi đến nơi, cả đám thấy Cố Phi vừa mới giải quyết một mục tiêu nên rất kích động chuẩn bị phát động công kích. Nhưng khi đó, Cố Phi quay qua cười với bọn họ một cái rồi lại biến mất.

“Chuyện gì, chuyện gì thế?” Mấy người này không nghĩ ra, vì vậy cả đám chỉ đành nghiến răng dựa theo tọa độ được cung cấp mà truy đuổi. Cả đám cứ đuổi, mãi đến khi Cố Phi tẩy hết điểm PK trên trên người, thì cả đám mới thở hồng hộc chạy đến. Từ nãy đến giờ cả đám chạy như điên mà vẫn chưa tiếp cận được 30 mét trước người Cố Phi.

Lúc này, điểm PK đã xóa sạch, Cố Phi hớn hở đi đến trước mặt mấy người nọ, hắn híp mắt cười cười rồi ngâm thơ: “Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp?” [1]

[1] Nguyên văn: 煮豆燃豆萁,豆在釜中泣。本是同根生,相煎何太急。

Hán Việt: Chử đậu nhiên đậu cơ, Đậu tại phù trung khấp. Bổn thị đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp.

Dịch: Nấu đậu bằng dây đậu, Đậu ở trong nồi khóc. Rằng cùng một gốc sinh, Đốt nhau sao mà gấp!

Hai câu thơ trích từ bài thơ Thất bộ thi 七步詩 của Tào Thực 曹植 – con trai thứ ba của Tào Tháo, ý nghĩa đại khái là vốn có cùng một nguồn gốc thì cần gì phải bức ép nhau, đưa nhau vào đường chết như vậy. Sau khi Tào Phi lên ngôi, muốn loại trừ Tào Thực, một lần giữa triều, nhà vua lấy đầu đề “Anh em” (nhưng trong bài không được nói đến hai tiếng “anh, em”) bắt Tào Thực bước bảy bước, phải làm xong bài thơ, nếu không sẽ bị tội. Tào Phi là một người tàn ác thế mà khi đọc xong bài thơ trên cũng không khỏi không cảm động. Nhờ thế mà Tào Thực thoát chết.

Ý của Cố Phi là mọi người cùng làm nhiệm vụ truy nã, cứ dây dưa mãi như vậy làm gì. Nhưng lời đó vào tai của mấy tên này lại khiến cả đám bừng tỉnh: “Cmn, hóa ra cũng là một tên ăn cướp! Thảo nào điểm PK cao như thế.”

Nếu là đồng nghiệp, thì bỏ đi! Mấy người nghĩ như vậy, vì thế cả đám cùng cười đáp lại Cố Phi: “Có cơ hội thì hợp tác!”

Đây cũng chỉ là một lời xã giao mà thôi, dù sao thì hoạt động này liên quan trực tiếp đến việc phân phối lợi ích, vì vậy nên chỉ có mấy người bạn tốt tổ đội đi làm. Chuyện như vậy ai lại muốn thêm một người lạ mặt chui vô giành phần ăn được.

Nhưng Cố Phi lại tưởng bọn họ nói đến việc làm nhiệm vụ truy nã. Nhiệm vụ này hắn làm một mình là đủ rồi, hợp tác? Cái này không cần thiết. Nhưng người ta đã mở miệng mời, dù sao hắn cũng phải lịch sự đáp lại một cauu6 chứ nhỉ? Nghĩ vậy nên hùa theo gật đầu cho có lệ.

Cứ như vậy, hai bên đều nghĩ mình đã hiểu thấu đối phương. Mà cái đám người kia lại không nhịn được mà nghĩ thầm: “Quả nhiên cũng là người am hiểu sâu sắc đạo này. Chứ vừa nghe đến chuyện hợp tác thì lại ba chân bốn cẳng đòi bái làm huynh đệ thì chỉ có mấy tên gà!”

Sau khi hai bên ăn ý chia tay nhau, hộp tin nhắn từ bạn bè của Cố Phi đã sắp nổ tung. Tất cả đều do mấy nhóc học sinh liên tục gửi tin thúc giục hỏi thăm. Không đọc tin nhắn chính là bản lĩnh mà Cố Phi đã luyện được khi sinh tồn trong Trong Sinh Tử Tinh. Vì vậy tin tức có nhiều hơn hắn cũng không sợ. Mà lúc này Cố Phi lại bình tĩnh tìm một chỗ để phục hồi, rồi nhắn lại: “Sắp tới rồi.”

Ở nông trường Vân Giao bên ngoài thành Vân Đoan. Bọn học sinh đang chia làm hai đội mà luyện tập một cách đau khổ. Nông trường Vân Giao là một khu luyện cấp được cho là nơi luyện ngục chen chúc một nùi người, hiện tại người chơi càng nhiều, cho nên tình huống ở đây cũng không có chút nào cải biến cả.

Nhưng vấn đế là xưa không thể so bằng nay, người chơi hiểu biết ít về trò chơi, đều đi tìm một lão đại mạnh làm chỗ dựa vững chắc. Ví như Chung Cực Tam Ban đều dựa vào A Phát – người có đẳng cấp cao hơn một bậc mà tới nông trường Vân Giao bắt nạt đoạt địa bàn của người khác vậy. Không hẳn lúc nào cũng được như ý, vì ai bị bắt nạt liền gọi lão đại ra, người cấp 40 về đây bắt nạt lại A Phát…

Quá trình thì thôi không cần nói đến làm gì, chẳng qua cũng giống như việc A Phát bắt nạt mấy tên hơn 20 một xíu vậy, đối phương chỉ cần hai chiêu đã khiến A Phát cúi đầu xưng thần rồi.

Đất luyện cấp tự nhiên lại bị cướp về, đám học sinh Chung Cực Tam Ban đương nhiên lại chạy đi chỗ khác đoạt đất, qua lại thường xuyên, luôn là A Phát bắt nạt người khác xong thì có cao thủ đến xử lý A Phát.

Khi Cố Phi chạy đến thì A Phát vừa bị một tên đạo tặc cấp 40 đâm gần chết. Mà cả đám bạn của hắn lại đang ngồi bên bờ ruộng than thở khiển trách A Phát là một tên bất lực. Sự xuất hiện của Cố Phi đã đem đến ánh rạng đông cho mấy tên nhóc này. Thấy hắn đến, cả đám kêu khóc rồi nhào lên vây quanh Cố Phi mà kể khổ. Cố Phi rất thông cảm nên gật đầu rồi vung tay lên: “Xếp hàng đi! Thầy dẫn bọn em đi chỗ khác!”

Tư tưởng của mấy đứa học sinh tương đối đơn giản, bọn nó chỉ cảm thấy mình bị người khác bắt nạt thì phải tìm người đến đòi lại công đạo mới ngầu, đổi chỗ trốn tránh không phải không đáng mặt đàn ông rồi sao. Nhưng đối mặt với việc đe dọa cho chạy bền tám vòng của Cố Phi, cả đám dù không cam lòng nhưng không ai dám ý kiến. Cuối cùng cả đám đều lặng lẽ chỉnh đốn đội ngũ, tinh thần ý chí sa sút cúi gằm đầu xuống đất.

Vốn tưởng là Cố Phi sẽ giúp bọn họ giải quyết uất ức. Ai ngờ Cố Phi lại bắt cả đám cụp đuôi rời đi, điều này thực sự khiến cho sự uất ức kia càng thêm uất ức.

Sau khi cả đám xếp hàng chỉnh tề, dưới sự chỉ đạo của Cố Phi, bọn học sinh buồn bã ủi xìu theo sát phía sau hắn. Cả đám cúi đầu chạy thật xa, một lát sau A Phát – người có nhiều kinh nghiệm nhất đám phải trợn chừng mắt. Cuối cùng hắn đã phát hiện nơi mà mình đang chạy đến là một khu luyện cấp quá cao cấp. Sơn cốc Vân Hà và thung lũng Vân Hà, quái vật ở đây đều là cấp 40. Vì vậy Cố Phi cũng không dám dẫn mấy nhóc đi sâu vào trong, dù sao cấp của đám học sinh này đều kém rất xa Trọng Sinh Tử Tinh nên có đi vào khu luyện cấp 50 thì đám này cũng không phát huy được tác dụng.

Tuy rằng một mình Cố Phi có thể ứng phó, nhưng hiệu suất làm việc quá thấp. Bây giờ mang cả đám học sinh đi luyện cấp chứ không phải chuyện đùa, hiệu suất làm việc rất quan trọng. Vì vậy sau một hồi suy nghĩ chu đáo, Cố Phi mang đội vào khu luyện cấp 40. Sau khi vào sơn cốc, hắn tùy ý tìm hai khu đất rồi tiến lên một mình đàm phán, solo, sau đó lấy địa bàn cách đơn giản.

Nếu như chỉ tranh đoạt hai khu đất thì 20 người cùng nhau luyện có hơi chen chúc chật chội một chút. Nhưng nếu lấy thêm đất thì một mình Cố Phi cũng không thể ứng phó được.

Sau khi an bài cho đám học sinh cấp thấp ngồi một bên, hắn phân công cho đám học sinh cấp cao hơn đi lùa quái. Nếu tên nào có năng lực thì có thể tự do đánh, về sau mới đến phiên Cố Phi biểu diễn khả năng giết trong chớp mắt cực kì rung động.

Điều này không chỉ làm cho đám học sinh kính phục không ngớt, mà mấy tên người chơi xung quanh cũng phải kinh hãi đưa mắt nhìn qua. Nhất thời đám học sinh cảm thấy tự hào chết được.

Tuy rằng cấp của đám học sinh rất lộn xộn, nên kinh nghiệm phân phối cũng khá loạn. Nhưng tính ra thì hiệu suất tăng kinh nghiệm vẫn rất khả quan. Nhất là mấy tên cấp siêu thấp, nhu cầu cao mà đi đoạt chẳng được bao nhiêu, nhưng kinh nghiệm vẫn tăng đều đều. Lúc cả đám học sinh đều giơ tay hoan hô, mừng rỡ, vui vẻ thì Cố Phi đột nhiên dừng tay, rồi quay qua ra lệnh với âm thanh lớn: “Xếp hàng đi!’

“Ủa, chuyện gì vậy?” Bọn học sinh nghi hoặc.

“Hơn chín giờ rồi, các em nên logout đi!” Cố Phi nói.

“Aaaa!!” Bọn học sinh hò hét: “Thầy ơi, hôm nay là cuối tuần mà, chơi nhiều một chút!” Kỳ thực có không ít học sinh ôm tư tưởng chơi game suốt đêm tới đây.

“Cuối tuần nhỉ.” Cố Phi lẩm bẩm, “Nếu vậy thì chơi đến chín giờ rưỡi đi!”

“Aaaa!” Có người nhìn đồng hồ rồi hét lên. “Bây giờ là chín giờ hai mươi bảy rồi!!”

“À há, cho nên mới nói vì cuối tuần thầy mới ưu đãi cho các em rồi. Gần chín giờ rưỡi, từ chỗ này trở về thành logout còn cần không ít thời gian, cho các em chút thời gian tự do hoạt động đấy, khi mười giờ toàn bộ phải off!!” Cố Phi nói.

“Aaaa!” Đám học sinh dù hò hét nhưng không dám dị nghị. Đứa nào dám mở miệng? Nói xong có dám ở tiết thể dục chạy tám vòng thử xem…

Trong giây lát, mấy bạn trẻ bên Chung Cực Tam Ban nhận ra một chân lý mà bọn nó đã quên từ lâu. Vốn dĩ học sinh ở ngoài đời tránh giáo viên còn không kịp, chứ làm gì có chuyện cả một đám chủ động tiến đến trước mặt? Cho dù cùng tồn tại trong trò chơi nhưng giáo viên vẫn là giáo viên, học sinh vẫn là học sinh, bản chất chưa bao giờ thay đổi. Vì vậy mưu đồ cả hai bên bỏ qua thân phận mà bình đẳng với nhau là chuyện rất khó. May ra cả hai không quen biết nhau như Ngự Thiên Thần Minh và Cố Phi thì được.

Nhưng mấy tên học sinh đứng trước mặt này lại có quan hệ thầy trò thực sự với Cố Phi, vì vậy quan hệ này không thể chỉ vì trò chơi mà thay đổi. Dù cho ngoài đời chắc chắn sẽ có một vài giáo viên vô cùng thân thiết với học sinh mà có thể bỏ qua vấn đề này. Nhưng cả đám học sinh của Chung Cực Tam Ban đều biết việc này có rất ít khả năng xảy ra trên người thầy Cố Phi. Mặc dù chỉ là giáo viên thể dục, nhưng Cố Phi cũng tương đối nghiêm túc. Môn thể dục này dù sao cũng không được coi trọng lắm trong chương trình học, vì vậy thành tích đều được cho một cách tùy ý. Dù học sinh có không đạt tiêu chuẩn nhưng giáo viên cũng sẽ giúp học sinh sửa lại cho đủ đạt. Tuy nhiên chỉ có mỗi Cố Phi là chiếu theo nguyên tắc để làm việc. Thầy giáo nghiêm túc, cẩn thận, tỉ mỉ như vậy mà đám này còn dám chủ động đụng lên tiếp cận, đúng là bị heo cuỗm mất lý trí mà!

Nhưng vấn đề là cả đám đã lỡ làm rồi, lúc này muốn trốn cũng không thoát được. Nói đi cũng phải nói lại, Cố Phi đối với mọi người vẫn rất tốt, ngoại trừ tương đối hạn chế thời gian bọn họ chơi game thôi. Đám người phát tiết ức chế trong kênh chat công hội một hồi, rồi tội nghiệp hỏi Cố Phi: “Thầy ơi, ngày mai có luyện cấp không?”

“Ngày mai? Ngày mai chắc là không được, mai thầy phải đi đánh trận chung kết của dong binh đoàn rồi.” Cố Phi đưa mắt ra xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.