“Đừng nói nhảm, mau đi giúp coi!” Hàn Gia Công Tử đứng ở đỉnh núi, hắn đưa mắt trông về phía xa một lần ra vẻ hưởng thụ. Trong tầm mắt của hắn lúc này chỉ có những người của dong binh đoàn Hắc Thủ đang cuồn cuộn ở dưới chân núi. Mấy người Phiêu Lưu, Tả Thủ Tả Ái gì, Hữu Thủ Tả Soái gì gì đó, căn bản không ở trong tầm mắt cửa hắn.
“Phiêu Lưu, quyết thắng thua đi!” Ngự Thiên Thần Minh kích động gào to rồi lao lên: “Ủa mà người nào ta?”
Thân là cao thủ nên đương nhiên phải có kiến thức một chút. Vừa nhìn thấy có nhiều Phiêu Lưu như vậy, bạn trẻ Ngự Thiên Thần Minh liền biết đối phương có thuật phân thân, không cần phải giật mình kinh ngạc gì. Đối với Ngự Thiên Thần Minh mà nói có lẽ bốn người Phiêu Lưu đều để hắn phát tiết cũng là chuyện không tệ chút nào.
“Nói nhảm. Cậu nghĩ còn ai nữa!” Cố Phi quát.
Cái câu hỏi “người nào ta” của Ngự Thiên Thần Minh thật sự có chút không chuyên nghiệp, không qua não đã ra miệng. Để những cao thủ khác vừa nhìn, liếc mắt đã biết kẻ bị Cố Phi đè mới là hàng thật, vì sao? Bởi vì ba tên khác tuy không bị ai đè xuống, cũng đang giương nanh múa vuốt cào cào trên mặt đất.
Nếu như nói tên bị Cố Phi tóm kia là giả, trong ba người kia có Phiêu Lưu thật đang diễn trò thì, ông trời ơi, người này có thể bỏ qua lòng tự tôn dễ sợ luôn.
Ngự Thiên Thần Minh lúc này cũng kịp phản ứng, hắn dương dương tự đắc bước nhanh lại, đưa mắt nhìn Phiêu Lưu mà cười to: “Xem đi, anh cũng có ngày hôm nay kìa!”
Cố Phi cũng muốn chửi moá nó luôn rồi! Tính ra thì hắn cũng chỉ là pháp sư mà thôi, việc vật Phiêu Lưu xuống đất là do hắn dùng tiểu xảo, muốn đè tên này xuống là phải dùng sức, cũng may Phiêu Lưu cũng sức yếu, nhưng thế cũng không hề nhẹ nhõm.
Lỡ may mình chỉ cần hơi mệt buông lỏng một chút, Phiêu Lưu sẽ há mồm nói ra một chữ “khai” kích hoạt Lạc Y Hồng Liên phải làm sao giờ?
Tình hình này mà Ngự Thiên Thần Minh lại còn đắc ý cười như điên nữa, đạo tặc kia đã xông tới, và mũi tên bắn lén của Hữu Thủ Tả Soái cũng đã lao tới.
Trong thực chiến Ngự Thiên Thần Minh cũng không lơ mơ, nhưng mục tiêu hắn nhắm đến lại là Hữu Thủ Tả Soái, sau khi thấy đối phương bắn tên lén thì hắn cũng đáp trả bằng một mũi tên. Tính ra cậu ta cũng khá thông minh, hắn biết rõ sức mình nếu cận chiến với đạo tặc sẽ rất phiền phức. Vì vậy thanh niên này lập tức chọn đối xạ với Hữu Thủ Tả Soái.
“Móa!” Cố Phi khẩn trương, giờ còn đang ém miệng Phiêu Lưu đâu, làm gì có thời gian ứng phó với đạo tặc, cư nhiên Ngự Thiên Thần Minh kia lại còn bỏ rơi hắn. Cố Phi thật hối hận vì đã đưa bản thân vào cái cục diện không lên không xuống được này. Bạn nói hiện giờ cứ buông tay đi? Lỡ Phiêu Lưu kêu “khai” xong còn có hiệu lực, vậy thì phiền to rồi.
Nhưng mà không thể không nói, những thành viên của Công Tử tinh anh đoàn vào thời khắc mấu chốt đều vô cùng đáng tin. Khi Ngự Thiên Thần Minh tập trung đối xạ với Hữu Thủ Tả Soái, Cố Phi cứ nghĩ mình sẽ bị tên đạo tặc của đối phương chém, thì Chiến Vô Thương đã dùng Xung Phong lao tới, hắn vừa vặn đâm nghiêng và đè anh bạn đạo tặc kia ở bên hông.
Đạo tặc xấu số kia hét thảm một tiếng, bị Chiến Vô Thương trực tiếp húc văng ra ngoài núi, bên cạnh người nọ chhính là đường biên của đỉnh núi, cứ thế người nọ vừa hét thảm không ngừng vừa lăn lông lốc xuống, từ trên đỉnh núi vang vọng đến chân núi.
Trận ác chiến trên đỉnh núi tạm thời dừng lại, cả đám đều cùng đứng ở đường biên đó nhìn xuống.
“Tôi không phải cố ý.” Chiến Vô Thương bất đắc dĩ. Hắn cũng chỉ lựa chọn cách công kích hữu hiệu nhất trong trường hợp đó thôi mà.
Ngay cả đám người dong binh đoàn Hắc Thủ đang tiến quân ở nơi xa, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng kéo dài từ đỉnh núi xuống dưới chân núi cũng phải dừng chân lại. Trong đội ngũ vô cùng nghiêm chỉnh cũng bắt đầu rối loạn.
“Đó là cái gì?” Có người nghi hoặc.
“Nghe có vẻ là một sinh vật đáng sợ.”
“Vãi, chẳng lẽ bọn họ còn có sủng vật?”
“Thế Giới Song Song có sủng vật hả?”
Trong chớp mắt cuộc thảo luận liền được dấy lên…
Nếu nói đến vẫn bận rộn thì chỉ có Cố Phi lúc này. Hắn còn sợ chữ “khai” chưa nói của Phiêu Lưu kia có còn tác dụng hay không. Vì vậy khi nhìn thấy mấy người kia đình chiến rồi chạy ra đường biên ngắm cảnh, hắn vừa tức vừa gấp gáp.
Sau khi Cố Phi rống lên hai tiếng, đoàn người mới tỉnh mộng. Đứng bên cạnh Kiếm Quỷ chính là Tả Thủ Tả Ái, hai người lại lập tức lao vào quần ẩu. Mà bên cạnh Ngự Thiên Thần Minh lại là Hữu Thủ Tả Soái, hai người đồng thời lui lại vài bước rồi bắt đầu bắn nhau chí chóe nữa rồi.
Chiến Vô Thương lại xoay người muốn giúp giải quyết Phiêu Lưu đang bị Cố Phi đè xuống kia, Ngự Thiên Thần Minh khẩn trương: “Không được, để thằng đó cho tôi!”
“Dẹp mẹ cậu đi, tranh thủ thời gian!” Cuối cùng Cố Phi không nhịn được mà văng tục. Là giáo viên nên hắn luôn chú ý lời ăn tiếng nói, nhưng cuộc sống mà! Luôn luôn có thời điểm khiến bạn hậm hực không nhịn xuống được.
Lúc này hắn bực quá mắng chửi một hai câu để giải tỏa căng thẳng, dù sao hắn cũng không thường mở miệng ra là chửi bậy, cớ sao lại không thể làm đây?
Nhưng xem ra Ngự Thiên Thần Minh thề phải giết chết Phiêu Lưu dưới tay mình, cậu ta thấy Chiến Vô Thương không để ý đến mình mà vẫn tiếp tục tiến lên thì vội vàng hét một tiếng “Công Tử”, rồi không thèm quan tâm đến Hữu Thủ Tả Soái, xoay qua bắn ra một mũi tên Thư Kích sắc bén về phía Phiêu Lưu trên mặt đất.
“Oa ha ha ha, Phiêu Lưu cùi bắp. Cuối cùng cũng bị anh đây giết chết. So với tôi á, anh còn cách xa vạn dặm đấy!” Tuy rằng trong nháy mắt giết chết một tên đã bị mất đi khả năng phản kháng, hơn nữa thanh máu của người đó vốn đã bị Cố Phi dùng kiếm chém hao bớt, nhưng vẫn khiến Ngự Thiên Thần Minh vui vẻ chưa từng có.
Mà lúc này những mũi tên của Hữu Thủ Tả Soái cũng phốc phốc ghim vào người Ngự Thiên Thần Minh. Nhưng tiếng hô “Công Tử” khi nãy của Ngự Thiên Thần Minh cũng đã phát huy tác dụng, Hồi Phục Thuật của Hàn Gia Công Tử đã chuẩn xác phủ lên người hắn.
Phe mình chỉ có hai người mà đối phương lại có sáu người, đã vậy họ lại còn có mục sư. Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái cũng không ngốc đến mức chơi cứng. Vì thế, sau khi Hữu Thủ Tả Soái bắn một phát Truy Tung Tiễn về phía Ngự Thiên Thần Minh thì hắn xoay người xuống núi.
Mà ở góc bên kia, Tả Thủ Tả Ái cũng muốn tránh, nhưng lúc này hắn đang chơi cận chiến, hơn nữa đối thủ lại là Kiếm Quỷ – người có tốc độ cao hơn hắn 100m/s lận, muốn tránh là tránh được ư? Hơn nữa Hữu Ca rảnh rỗi không có việc làm cũng đã chạy đến trợ trận, dưới sự giáp công của hai người, mặc cho Tả Thủ Tả Ái vung quyền chân đá đi chơi đánh nghi binh lừa dối thì người ta đều không thèm nhìn thẳng, ngạnh kháng quyền cước của hắn, sau đó cứ thế giết chết hắn đơn giản như vậy rồi.
Tốc độ của Hữu Thủ Tả Soái rất nhanh, trong chốc lát hắn đã chạy xuống núi được một phần ba, Ngự Thiên Thần Minh muốn đuổi theo nhưng lại bị Hàn Gia Công Tử gọi lại: “Người của đối phương sắp tới, tránh thôi!” Lúc này những người của dong binh đoàn Hắc Thủ đang cuồn cuộn đánh tới.
Ngay cả thời gian Cố Phi gặm hoa quả cũng không có liền theo mấy người xuống núi, dọc đường hắn lại nhận được tin nhắn ngắn từ Phiêu Lưu, rất buồn bực nói: “Không nên chơi như vậy chứ!”
“Ai biểu pháp thuật của anh quá mạnh, là bị ép mà.” Cố Phi trả lời.
“Lần sau còn chơi chiêu đó là tôi cắn tay cậu đó!” Phiêu Lưu nói.
“Không thể nha, cậu chính là pháp sư đệ nhất, làm sao lại có thể làm ra chuyện không hợp thân phận như thế được.” Cố Phi cười cười trả lời, đồng thời trong lòng lại không cho là đúng, nếu có thể há miệng cắn tay, còn không nói nên lời một từ “khai”? (Tác giả: Bạn hiền nào hứng thú có thể thử xem, hai ngươi thử mô phỏng, xem có thể cắn tay hay không / Akiko: bonus từ ‘khai’ = mở có cách đọc là [kāi]. Tự bịt miệng mình rồi thử cũng có thể, không cần chơi hai người đâu ~)
Mấy người vội vã chạy đến chân núi. Kế hoạch đánh lén đỉnh núi cũng có thể coi là đã thành công, nhưng trên thực tế chỉ thu được 3 điểm tích luỹ. Phiêu Lưu có cao tay trâu bò cỡ mấy đi chăng nữa, ở trước mặt hệ thống cũng chỉ là một điểm thôi.
Xuống tới dưới núi, sáu người lại dùng lại cách chui vào mô đất trũng để ẩn náu. Lúc này Cố Phi mới có thời gian rảnh, cầm một trái cây lên định ăn, chợt nghĩ tới lúc mình ém miệng Phiêu Lưu, lòng bàn tay đã dính nước bọt của tên kia. Nghĩ đến đây liền thấy buồn nôn, vội đút thanh kiếm vào túi, đổi trái cây sang tay phải mới cầm ăn.
“Bây giờ đi đâu?” Hữu Ca hỏi.
“Không cần đi đâu nữa, cứ đợi ở chỗ này.” Hàn Gia Công Tử trả lời.
“Hả?”
“Bọn họ lên núi sẽ không thấy chúng ta. Khi đó họ lại phải tìm kiếm, nhưng đây cũng là điểm mù của họ. Thế là những chỗ khi nãy họ đã tìm cũng trở nên vô nghĩa. bọn họ lại bị đặt vào tình huống ban đầu, phải làm lại từ đầu, để lại hai ba người làm mắt trên núi, sau đó…”
“Không phải đâu, làm sao đơn giản như vậy được?” Những cao thủ đã lĩnh hội được ý đồ của Hàn Gia Công Tử. Tên này muốn lợi dụng những điểm mù trên bản đồ để đánh lén dong binh đoàn Hắc Thủ, mang bọn họ vào một cái chết tuần hoàn.
Hai bên cứ đánh lén rồi tìm người tới lui, quả thực giống như việc liên tục làm lại nhiệm vụ của hệ thống không ngừng.
“Cứ như vậy đánh lén vài chục lần là giết sạch hết bọn họ á?” Ngự Thiên Thần Minh khó tin nói.
“Nếu như bọn họ là NPC thì sẽ bị giết sạch một cách đơn giản như vậy.” Hàn Gia Công Tử nói, “Nhưng tiếc là bọn họ lại là con người. Chỉ cần là người có đầu óc, chắc chắn họ sẽ nghĩ đến việc chúng ta tiến hành đánh lén lần nữa.”
“Ồ, nói cũng phải.”
“Nếu như vậy, bây giờ bọn họ không thể binh chia hai đường được nữa. Nếu để lại hai ba người thì sẽ tặng điểm cho chúng ta, ngay cả có cao thủ Phiêu Lưu trấn thủ cũng không ăn thua,thì bây giờ bọn họ sẽ có hành động kiểu gì đây?” Hàn Gia Công Tử đặt ra câu hỏi.
Mấy người lẳng lặng nhìn Hàn Gia Công Tử, chờ hắn tuyên bố đáp án.
“Xin mời chờ xem đi!” Hàn Gia Công Tử nói một cách tỉnh queo.
“Móa!” Các cao thủ phiền muộn.
Nhưng lần này không phải do Hàn Gia Công Tử muốn ra vẻ thần bí mà che dấu không nói. Thực sự tình hình lúc này vô cùng rắc rối, ngay cả bản thân hắn cũng không thể biết chính xác hành động tiếp theo của đối phương.
Hắn không hề quen thuộc đối phương nên tự nhiên cũng không tài nào bắt được mạch suy nghĩ của bọn họ. Tuy rằng Hàn Gia Công Tử có vài dự đoán nhưng cũng phải chờ hành động tiếp theo của đối phương thì mới biết ăn khớp với loại thiết tưởng nào của mình.
Khi đoàn người của dong binh đoàn Hắc Thủ thờ hồng hộc chạy đến đỉnh núi. Sáu người của Công Tử tinh anh đoàn sớm đã không còn tung tích.
Sau một hồi lượn vòng vòng trên đỉnh núi rồi đưa mắt nhìn về phía xa. Cuối cùng họ phát hiện ra một người đang lăn lộn trên đồng bằng không xa. Vừa hỏi thì cả đám đều biết đó là Hữu Thủ Tả Soái, vừa tham gia cuộc thi chạy đường dài, đại bộ đội lên núi thì hắn xuống núi.
Nếu là những công hội bình thường, đấu pháp như vậy sẽ dễ làm cho bọn họ cảm thấy bị trêu đùa rồi dẫn đến việc mất bình tĩnh là dễ thấy. Nhưng dong binh đoàn Hắc Thủ lại lấy việc làm nhiệm vụ để kiếm sống. Hệ thống vô lại vô sỉ kia họ còn nhẫn được thì nói gì đến mấy chuyện nhỏ như thế này.
Cuối cùng, đúng như Hàn Gia Công Tử đoán trước, bọn họ nhận ra Công Tử tinh anh đoàn có thể tiến hành đánh lén lần hai. Dù việc để lại mắt là vô cùng cần thiết, nhưng nếu chỉ để lại ba bốn người thì lại không ổn.
Để lại ba bốn người không được, như vậy, ngược lại, tự nhiên là để lại toàn bộ.
“Mọi người ở lại, tiểu Y, tiểu Tịch, tiểu Ảnh…” Đội Trưởng Hắc Sắc Thực Chỉ chỉ tay vào vài người, “Các cậu chia ra tìm ở các rừng cây, nhớ là phải tìm thật kỹ! Phát hiện ra điều gì thì lập tức báo tin về.”
“OK!” Vài đoàn viên nhận lệnh, mỗi người đều tự mình tìm hướng, đi xuống núi rồi.