Khoảng cách giữa vùng đất trũng và chân núi vốn không xa, hình ảnh Ngự Thiên Thần Minh chạy vào trong khe đất cũng đã bị Hắc Sắc Thực Chỉ phát hiện, khi đó hắn còn lo lắng: “Bọn họ sẽ không bỏ chạy chứ? Có cần đi đến để xem bọ họ chạy về hướng nào không?”
Nhưng kết quả là hắn đã lo hão rồi, đối phương không hề bỏ chạy. Hơn nữa, khi thấy hắn không chịu tiến lên, người ta còn chủ động chui ra để chào đón.
Hắc Sắc Thực Chỉ ngẩn ra, bốn đấu năm, kết cục thế nào đã định sẵn. Vì vậy khi vừa thấy đối phương chủ động xuất kích, hắn lập tức quyết định: “Lên núi trước!”
So với những tiểu đội từ xa chạy đến, thì tiểu đội của Nguyệt Hạ Độc Bạch cách bọn họ gần nhất. Trước hết cứ hội họp với bọn họ, nếu đánh được thì đánh, còn nếu không thì cũng có thể bỏ chạy kéo dài thời gian chờ viện binh.
Hắc Sắc Thực Chỉ đã tính toán như vậy trong lòng, hắn liên tục thúc giục ba người bạn nhanh chân chạy lên núi.
Thực sự thì không cần thúc giục, bởi vì trong bốn người thì Hắc Sắc Thực Chỉ là chiến sĩ nên có tốc độ chậm nhất. Ba người kia nếu chia ra để chạy lên núi thì hệ sốan toàn tăng hơn nhiêu. Tuy nhiên lúc này bọn họ lại phối hợp tốc độ của Hắc Sắc Thực Chỉ, nên không biết chậm đi bao nhiêu.
Mà ba người này cũng biết tính toán cân nhắc, vừa rồi đối phương chạy vù vù vù vù liền mười điểm là rõ mồn một trước mắt, năm người phe địch mạnh bao nhiêu bọn họ làm sao không biết? Lúc này bọn họ chỉ hận tốc độ rùa bò của Hắc Sắc Thực Chỉ, hận không thể đạp hắn một chân, mà Hắc Sắc Thực Chỉ còn cứ nói với ba người họ “mau mau mau” kia kìa!
“Đứng lại, muốn chạy hả!” Ngự Thiên Thần Minh tốc độ cao, tầm bắn lại xa. Bốn người kia lại vừa vặn nằm trong phạm vi công kích của hắn, vì vậy thanh niên này giương cung, sử dụng ngay một chiêu Thư Kích.
Thế là chỉ thấy bốn người kia vừa nỗ lực leo núi, mũi tên liên tục nhắm vào mông của bọn họ. Bốn người cứ thế trở thành bia sống của của Ngự Thiên Thần Minh. Đã vậy trong số bốn người bọn họ lại không có mục sư, trúng tên chỉ có thể nhịn, tất nhiên là kêu khổ không thôi.
Nhất là cái tên bị Ngự Thiên Thần Minh dùng Thứ Kích cắm trúng, tuy rằng hắn không có bị xử chết tại chỗ, những máu cũng chỉ còn một xíu, hắn bị hù xém chút nữa ngất đi.
“Công kích quá mạnh, quá mạnh!” Dưới sự hoảng sợ, lúc này hắn cũng không để ý đến nghĩa khí anh em gì nữa mà co chân lên chạy vội. Hắc Sắc Thực Chỉ thấy đồng đội nghe lời “mau mau mau” thật, cũng không còn không biết xấu hổ đi nhiều lời, chỉ tỏ vẻ tội nghiệp nhìn hai người còn lại bên cạnh.
May sao hai người này cũng còn trượng nghĩa, không bỏ Hắc Sắc Thực Chỉ làm bia sống một mình ở phía sau mà chạy trước. Ba người lại tiếp tục leo núi dưới làn mưa bom bão đạn. Cũng may kỹ năng Thư Kích của Ngự Thiên Thần Minh cũng chưa cooldown xong, những chiêu công kích khác mặc dù tạo sát thương cao hơn cung thủ bình thương nhưng vẫn không thể giết trong nháy mắt, có thể chịu! Hơn nữa Ngự Thiên Thần Minh cũng chỉ có một mình, trong tay hắn là cung chứ không phải súng máy, đã vậy hắn phải vừa chạy vừa bắn, mục tiêu lại là mục tiêu sống, di chuyển liên tục. Có thể nói ngay cả thế vận hội Olympic cũng không có phần thi siêu khó như vậy, do đó lâu lâu bắn hụt cũng là chuyện bình thường.
Dù bắn hụt nhưng cũng không phải quá xa, bắn xuyên bên cạnh ba người họ. Cũng đủ gây cho họ sợ ứa ra một lưng mồ hôi lạnh. Thanh máu không đầy, nếu bị liên tục mấy mũi tên ghim vào trên người, khẳng định sống không nổi.
Hắc Sắc Thực Chỉ đã rất ra sức rồi. Hai người bạn của hắn cũng muốn ra sức nhưng cả hai lại phối hợp tốc độ của Hắc Sắc Thực Chỉ. Khổ vô cùng.
Bốn người chia làm một người chạy trước ba sau đang ra sức leo lên, chợt nghe được mấy tiếng kêu sợ hãi từ trên đỉnh núi, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ba người đứng bên cạnh bờ núi đang vung vung hai cánh ta cố gắng khống chế thăng bằng, nhưng nháy mắt đã bị phán vung tay cũng vô hiệu, ngửa mặt lên trời rồi bay xuống.
Bốn người ở phía dưới hoảng sợ. Phía sau có tên truy binh, trước mặt lại có cây lăn, à không, phải bảo là người lăn chặn đường mới đúng! Có lẽ công thành chiến thời xưa cũng không chỉ như thế này mà thôi!
Mà người chạy trước lại không lượng sức mình. Hắn thấy là người nhà mình lăn xuống nên muốn tiến lên đỡ. Trong lúc nhất thời hắn đã quên sức mạnh của mình có bao nhiêu? Mà đối phương lại lăn xuống từ trên đỉnh núi, trọng lực và thế năng sẽ chuyển hóa thành bao nhiêu động năng? Chỉ bằng hai tay của hắn có đủ để tạo lực cản cân bằng?
Nhưng hắn làm được rồi! Hắn đã tạo ra hai lực cân bằng! Nhưng kiến thức vật lý cho chúng ta biết dưới tình huống hai lực cân bằng, vật thể sẽ rơi vào một trong hai trạng thái: Một là bất động, hai là… chuyển động thẳng đều.
Rất đau lòng rằng, người anh em này lại rơi vào trạng thái thứ hai. Hắn bị kéo theo lăn vòng vòng. Bởi vì quãng đường này không có vật cản thêm vào sự cản trở kia nên tốc độ của hai người bắt đầu ổn định.
Nhưng đó cũng chỉ được một lúc mà thôi, bởi vì gia tốc trọng lực đã xuất hiện, trong chớp mắt hai người này xuất hiện tình trạng ngươi truy ta đuổi cùng nhau lăn xuống.
Quãng đường phía dưới chính là nơi đám Hắc Sắc Thực Chỉ đang đứng. Đáng lẽ ba người này sẽ đứng ra ngăn cản, nhưng vừa rồi đã nhìn thấy một màn đặc sắc, nên ba người này cũng không dám hành động. Cả ba đều ra vẻ trở tay không kịp, bỏ mặc đồng đội lăn xuống.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, nói thầm một tiếng hổ thẹn.
Nhưng lúc này lại thấy có mấy người lăn xuống, ba người quyết định đồng lòng tiến lên. Một người không chịu nổi, ba người cùng hợp lực chắc không thành vấn đề đi?
Chỉ là những người đang lăn xuống kia lại bị lệch quỹ đạo, trước mắt ba người chỉ có thể đỡ được một người. Vì vậy ba người cũng chỉ chấp nhận giang rộng vòng tay đón người đang lao thẳng đến chỗ họ.
Ba người hợp lực để đỡ một ngươi thực sự quá dễ dàng.
Mà người đã lăn xuống lưng chừng dốc núi tuy được người cứu vẫn còn gào khóc thảm thiết. Có thể thấy rằng việc lăn lộn dù là ở đâu cũng rất khổ, nếu cứ như vậy mà lăn xuống chân núi liền trực tiếp chết mất ư?
“Anh bạn, anh bạn, không sao rồi!” Một người trong đám chân thành an ủi.
“Hả?” Người nọ mở to mắt, khi nhận thấy mình đã dừng lại hắn vui mừng vô cùng, luôn miệng cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì, nhà mình…” Chưa nói hết câu, người anh em chân thành giàu cảm xúc này đã hóa thành ánh sáng rồi tan biến.
Hắc Sắc Thực Chỉ và người còn lại liền thay đổi sắc mặt, cư nhiên lại quên sạch phía sau còn có truy binh! Vì vậy Hắc Sắc Thực Chỉ vội vàng xách người té núi nửa đoạn lên rồi nói: “Mau, lên núi.”
“Lên núi??” Người nọ kinh hô: “Trên núi rất nguy hiểm đấy!”
“Nguy hiểm?” Hắc Sắc Thực Chỉ mờ mịt hết sức, “Không phải trên núi chỉ có một người à?’
Đúng vậy, trên núi chỉ có một người, nhưng cũng là một người nguy hiểm nhất.
Trong Thế Giới Song Song, pháp sư ngâm xướng chia làm hai bước. Bước đầu tiên là hô tên của pháp thuật, chỉ cần hô thôi cũng sẽ tiêu hao pháp lực rồi pháp thuật bắt đầu được hình thành; sau đó mới đến từ phát động để pháp thuật tiến hành công kích.
Nếu như chỉ đọc tên phép mà không hô từ phát động thì pháp thuật sẽ được hình thành nhưng không công kích, vì vậy nó tự nhiên cũng không gây sát thương. Giống như ở các khu Logout an toàn, ở đây chỉ có thể đọc tên pháp thuật nhưng từ phát động lại bị vô hiệu.
Chính vì vậy, khi đối đầu với pháp sư thì khi pháp sư ngâm xướng phải nhanh tránh, đây là nhận thức chung của mọi người. Do đó hiện nay, pháp sư sẽ không hò hét ầm ĩ nữa. Mỗi người đều lầm bầm trong miệng như thủ thỉ tâm sự, có thể nói là nhẹ nhàng vô cùng mà lượng sát thương gây ra cũng vẫn như cũ.
Vậy mà lúc này, Cố Phi lại không dịu dàng như vậy, đều là gân giọng hô to: “Hỏa Thụ Thiên Trọng…”
“Vù vù vù vù!” Không để hắn hô xong, tất cả mọi người đều bỏ chạy. Đó là pháp sư giết người trong nháy mắt đó! Ai còn dám nghi ngờ uy lực pháp thuật của Cố Phi nữa, nên càng sớm né càng an toàn.
Con mắt chăm chú nhìn về hướng Cố Phi chỉ kiếm. Bọn họ phát hiện là chính giữa đỉnh núi, thế là mọi người tự động dạt ra gần biên.
Đây chính là hiệu quả mà Cố Phi muốn, hắn chỉ có ngâm xướng nửa câu rồi thay đổi trong nháy mắt. Trong tíc tắc hắn đã Dịch Chuyển Tức Thời đến gần biên, ba người kia không kịp đề phòng nên cứ thế bị Cố Phi đẩy xuống. Chính vì vậy mới xảy ra một màn vừa rồi.
“Hai lần Dịch Chuyển Tức Thời, một lần Song Viêm Thiểm rồi…” Nguyệt Hạ Độc Bạch một bên tính toán mà trong tâm lại cảm thấy kinh hoàng, trái tim đập bình bịch liên hồi.
Nếu như Cố Phi không có vấn đề pháp lực ít ỏi, nếu như pháp lực của hắn có thể sử dụng không ngừng… Hai mươi người? Sợ là ba mươi người cũng bị hắn chém sạch sẽ đi!? Nguyệt Hạ Độc Bạch đã không tài nào hiểu được, người này tại sao có phản ứng nhanh như vậy, bất kì công kích nào cũng đều bị hắn nắm giữ khẽ hở giữa các chiêu thức mà né tránh, còn khi hắn phản kích, không ai có thể né được, hay cản nổi.
Từ lúc đánh nhau với Cố Phi đến giờ, một người bị đẩy vào hố lửa, một người bị đẩy xuống núi, ba người bị một nhát Song Viêm Thiểm chém chết, vừa rồi lại có ba người bị đẩy xuống nữa. Mà khi đó hắn đọc lên Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm kia, nhưng sau đó liền biết đấy là phô trương thanh thế thôi nên pháp lực không bị tiêu hao.
Lên núi 20 người, lúc này cũng chỉ còn 12 người. Thế nhưng, pháp lực của Cố Phi cũng chỉ còn thừa lại cho một chiêu công kích bằng Song Viêm Thiểm hoặc một lần Dịch Chuyển Tức Thời nữa thôi.
Cuối cùng Nguyệt Hạ Độc Bạch cũng không còn cảm thấy nặng nề nữa, hắn thét lên ra lệnh cho mọi người: “Không cần sợ, pháp thuật của hắn phát động rất chậm, nghe hắn ta ngâm xướng xong rồi tránh cũng kịp.”
Việc thiếu hụt của Cố Phi đã được nội bộ của dong binh đoàn Hắc Thủ nhấn mạnh nhiều lần.
Nhưng với uy danh của pháp sư giết người nháy mắt, trong thực chiến thì có mấy người dám ung dung đối mặt? Việc vừa nghe ngâm xướng là tránh né đã trở thành phản xạ có điều kiện, cái gì chậm hay không chậm, vào lúc đó đã sớm quên.
Lúc này đối thủ đã xác nhận rõ chỗ thiếu hụt của Cố Phi, thêm vào Nguyệt Hạ Độc Bạch lại có kinh nghiệm giao thủ với Cố Phi. Vì vậy bọn họ phân tán chỗ đứng, không cho Cố Phi cơ hội một phát Song Viêm Thiểm như lần trước; Mà việc ngâm xướng phám thuật phạm vi giả để lừa mọi người đến bên cạnh bờ sau đó đẩy xuống tàn nhẫn cũng đã bị xem thấu.
“Chỉ còn một pháp thuật… không biết hắn sẽ dùng cái gì?” Nguyệt Hạ Độc Bạch nhìn chằm chằm Cố Phi, “Chắc sẽ không Dịch Chuyển Tức Thời rồi đẩy mình xuống núi chứ!” Nguyệt Hạ Độc Bạch quét mắt về phía sau, tuy rằng hắn biết mình còn cách đường biên một khoảng khá xa nhưng đáy lòng của hắn vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Tâm trạng của mấy người khác cũng không khác biệt lắm với Nguyệt Hạ Độc Bạch, dưới tình huống người đông thế mạnh nhưng họ vẫn chú ý đến từng cử động của Cố Phi.
Trong lúc này Cố Phi vẫn trấn định mỉm cười như lúc Nguyệt Hạ Độc Bạch vừa lên núi, rõ ràng hắn đã chiếm thế chủ động, vì thế cục vẫn bị hắn dẫn dắt.
Đẩy người xuống núi, Song Viêm Thiểm ăn ba, Dịch Chuyển Tức Thời bất ngờ không cách nào phán đoán… tất cả những thứ Cố Phi đã làm, đối thủ đều tiến hành phòng bị một cách bất đắc dĩ. Lúc này đã không ai dám đứng quá gần biên núi, hơn nữa họ đã phân tán chỗ đứng rồi nhìn chăm chú vào Cố Phi, ai cũng sợ hắn biến mất rồi xuất hiện phía sau lưng.
20 người, đứng trên đỉnh núi thì có hơi chật… Hiện tại chỉ còn 12 người, có vẻ ổn hơn rồi nhỉ!
Cố Phi lẳng lặng nghĩ, đột nhiên hắn lại bước ra một bước, lại một lần nữa chủ động xuất thủ.