Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 270: Có máu chó như thế không?



Hệ thống sẽ chờ công hội chiến kết thúc rồi mới tiến hành phát thưởng một lượt, chính vì thế sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi để giải tán dong binh đoàn trước kết thúc cuộc thi đấu đấy.

Làm cả nữa ngày hóa ra hai tên khốn kiếp này lo lắng chuyện này! Hàn Gia Công Tử hiểu ra cảm thấy dở khóc dở cười, nhất thời hắn cũng không phát hỏa ra ngoài, nhìn Cố Phi, cũng bắt đầu nói những lời triết lý.

“Cậu biết không?” Hàn Gia Công Tử nói rất dịu dàng, “Bởi vì cậu không giữ gìn được khí tiết tuổi già nên chúng ta đã mất đi cơ hội đạt được perfect, bởi vì không có perfect, nên chúng ta lại mất đi cơ hội được hệ thống phát thanh tuyên dương perfect đặc biệt để sỉ nhục đối thủ. Cái công hội đứng nhất thành Vân Đoan chó má gì, ông đây mới mới là công hội đứng đầu thành Vân Đoan, à không, là công hội số một của Thế Giới Song Song! Oa ha ha ha…” Càng nói, âm thanh của Hàn Gia Công Tử càng to, cuối cùng hắn trực tiếp cười điên cuồng.

Cố Phi tỉnh ngộ: “Uống nhiều rồi hả?”

Hữu Ca gật đầu xác nhận: “Khi nãy trong trận đã uống không ít…” Vừa nói hắn vừa nhớ lại đống vỏ chai ở trên đỉnh núi cao trong chiến trường. Đống vỏ chai này được ánh mắt trời chiếu vào thật sự chói mắt.

“Uống nhiều rồi? sao tôi lại không nhìn ra?” Chiến Vô Thương còn khó hiểu kìa!

“Móa, uống nhiều đến nỗi công hội với dong binh đoàn cũng không phân rõ còn bảo không uống nhiều ư? Chúng ta là công hội hả?” Cố Phi cũng bắt đầu mắng, có đôi khi ngu ngốc cũng làm cho người ta căm tức.

“Ồ…” Chiến Vô Thương phản ứng kịp, đúng thật khi nãy Hàn Gia Công Tử mới vừa kêu to hắn là công hội số một của Thế giới Song Song.

“Haiz…” Kiếm Quỷ thở dài, không hề nói chuyện, không hổ là bạn bè lâu năm, hắn đã sớm nhận ra Hàn Gia Công Tử quá chén.

“Thiên Lý, chuyện khi nãy rốt cuộc là làm sao?” Cuối cùng Hữu Ca cũng hỏi vấn đề này, mọi người cũng đang khó hiểu đây!

“Là phản xạ thương tổn.” Cố Phi trả lời.

“Ồ…” Các cao thủ ngâm nga, dĩ nhiên chỉ cần nghe được từ này là bọn họ đã hiểu thấu mọi chuyện.

“Bi ai mà! Thực sự là bi ai!” Hàn Gia Công Tử lại bắt đầu dạy dỗ: “Các vị đang ngồi không phải đều là cao thủ đứng đầu sao? Phản xạ thương tổn! Đây chính là thứ để khắc chế chức nghiệp có sát thương cao nhưng máu thấp mà cũng không nghĩ tới, lòng các người không thấy hổ thẹn hả, sao lại để người khác lợi dụng chơi cho một vố như vậy!” Hàn Gia Công Tử gõ bàn.

“Anh cũng không phải là không nghĩ tới sao?” Ngự Thiên Thần Minh không nhịn được hỏi.

“Tôi?” Hàn Gia Công Tử liếc mắt, “Người thuần khiết cao thượng như tôi sẽ có những suy nghĩ hèn hạ như thế?” Hàn Gia Công Tử hỏi ngược một câu cực kì hung hăng, tất cả mọi người chịu không nổi.

“Phục luôn, say mà vẫn còn tự luyến thế được. Kiếm Quỷ, phải mất bao lâu tên này mới tỉnh?” Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ.

Kiếm Quỷ trầm mặc một lúc: “Không lâu lắm đâu, thực sự với trạng thái này của hắn chúng ta vẫn có thể trao đổi được. Chỉ có điều sẽ nói hơi nhiều.”

Bên kia Hữu Ca đã tiếp tục câu chuyện: “Phản xạ thương tổn, loại trang bị này tôi vẫn chưa từng thấy qua trong Thế Giới Song Song. Mọi người thấy qua chưa?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

“Loại trang bị này chắc chắn cũng có xác suất và tỷ lệ giống như trí mạng. Vì vậy phải tập trung rất nhiều mới có thể phát huy tác dụng, chứ nếu xác suất và tỷ lệ phản xạ không cao thì cũng giống như gân gà. Hơn nữa, vì để nâng cao hiệu quả phản lại, phòng ngự của bản thân chắc cũng sẽ hạ xuống vô cùng thấp, điều này đồng nghĩa với việc tự đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm trước. Hơn nữa ở Thế Giới Song Song hiện nay vẫn chưa có thuốc uống khôi phục trong chiến đấu, có thể nói nếu chỉ có một mình thì không hề có biện pháp sống sót!” Hữu Ca phân tích.

“Còn nữa!” Chiến Vô Thương bắt đầu bổ sung, “Loại trang bị này rất nhàm chán, muốn đối phó với địch nhân thì phải để người ta đến đánh vô người mình. Nếu như trong PK, moá nó, người khác không công kích vào người thì có phải thành đồ bỏ không? Cho nên cái này chỉ có thể đem ra lừa những người không biết. Mà cũng chỉ có thể lừa được một lần chứ không thể dùng lần hai. Nhưng mà ở trong Thế Giới Song Song có Thuật Giám Định mà, có thể giám đinh được trang bị của đối phương, cậu xem loại trang bị này còn có tác dụng gi?”

“Nói đi nói lại, Thiên Lý, anh không dùng Thuật Giám Định đi?” Ngự Thiên Thần Minh đột nhiên nhớ tới.

“Khụ… tôi chưa bao giờ dùng.” Cố Phi trả lời. Thuật Giám Định của hắn luyện thì có luyện, nhưng thực sự bỏ nó một góc.

Mấy người cao thủ nhìn nhau rồi đồng loạt kêu lên: “Thật nguy cmn hiểm!!!”

“Thói quen xấu như thế, phải sửa!!” Chiến Vô Thương lại nói thành khẩn khuyên can nữa rồi.

“Đúng đó, nếu như đối thủ biết anh không có thói quen dùng Thuật Giám Định, chỉ sợ họ đã sớm tậu cho mình một bộ phản xạ thương tổn để chơi chết anh rồi!” Ngự Thiên Thần Minh ồn ào.

“Ủa, nếu như người hôm nay dùng phản xạ thương tổn làm anh chết, đã biết thủ đoạn này sao lại không lấy ra sớm đối phó anh mà lại giấu đến cuối cùng?” Chiến Vô Thương nghi ngờ.

“Thiên Lý với người đó không phải có quen biết sao? Chắc cũng kiểu bán nhân tình đi!” Ngự Thiên Thần Minh mặt mày rạng rỡ, “Là người đẹp nào á? Tôi đã được gặp chưa vậy?”

Cố Phi quay mặt đi không nói chuyện. Bên kia Hữu Ca lại tiếp tục: “Nếu là kiểu ban ơn lấy lòng thì khi đó đầu hàng là được rồi, còn gọi Thiên Lý qua đó làm gì?”

“À, chắc là muốn lấy tôi làm chuột bạch để cô ấy thực nghiệm đi? Dù sao thì cô ấy cũng muốn dùng cách này để đối phó người khác.” Cố Phi giải thích.

“Hừ!” Người im lặng hồi lâu – Hàn Gia Công Tử vốn đang ngủ gà ngủ gật lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cái đầu gục xuống không có ngẩng lên, chỉ lạnh lùng quăng qua một câu: “Trừ tên ngu ngốc này ra thì còn tìm đâu ra người trước khi PK mà không dùng giám định ư?”

“Ừ, đúng đó!” Chiến Vô Thương lập tức phụ họa, “Không phải tôi vừa nói rồi sao? Phương pháp này quá bị động, cho nên chỉ có thể dùng để âm thầm đánh lén một lần. Ở Thế Giới Song Song đã có Thuật Giám Định nên loại trang bị này không hề có giá trị trong PK. Cho nên nó không được đem ra dùng trong PK.”

“Cũng không hẳn!” Nếu lặng lẽ sắp xếp một hai người ẩn trong đám đông. Cho dù Thiên Lý có thói quen sử dụng Thuật Giám Định thì một đống người như vậy cũng không có khả năng giám định từng người mà! Đến lúc đó hắn ném ra một pháp thuật phạm vi ra, ầm ầm, Thiên Lý liền ngủm.” Ngự Thiên Thần Minh lên tiếng.

“Cái này chắc không được đâu? Phản xạ thương tổn thường áp dụng cho những công kích gần người thôi!” Chiến Vô Thương nói.

“Cái này phải xem thiết lập của trò chơi nữa!” Hữu Ca tiếp lời.

“Ừ, trước đây tôi chơi XXX thì nó cũng phản lại các công kích tầm xa.” Ngự Thiên Thần Minh nêu ra một trò chơi làm ví dụ.

“Ở Thế Giới Song Song thì sao? Ruốt cuộc là có hay không?”

“Không có!” Hữu Ca tuyên bố.

Hai người hồ nghi: “Không phải anh còn chưa thấy trang bị phản xạ sao?”

Hữu Ca dở khóc dở cười: “Chưa thấy trang bị nhưng thiết định về quan hệ phản xạ thì tôi vẫn biết được, thực sự nó không có tác dụng với công kích tầm xa.”

“Ra là vậy, thảo nào Thiên Lý có thể sống đến ngày nay.” Ngự Thiên Thần Minh nói.

“Chậc chậc, Thiên Lý sau này phải chú ý vào, nếu mấy tên có thù với cậu biết cậu có khuyết điểm chẳng bao giờ dùng Thuật Giám Định, nhất định sẽ dùng nó tính kế cậu.” Chiến Vô Thương nói.

“Ơ, lẽ nào người đẹp trong trận chiến vừa rồi dùng cách này để chuyên môn nhắc nhở Thiên Lý về vụ ấy sao?” Ngự Thiên Thần Minh sợ hãi than.

“Có tình có nghĩa như thế? Có cần máu chó như vậy không?” Chiến Vô Thương cũng hùa theo làm mọi người cùng nhìn về phía Cố Phi.

“Ngu ngốc, nếu muốn nhắc nhở thì nói một tiếng là được, làm chuyện phiền phức như vậy làm gì?” Đột nhiên Hàn Gia Công Tử lại lên tiếng.

“Đúng đó, đúng đó!” Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh gật đầu lia lịa.

“Trừ phi…” Hàn Gia Công Tử lại còn không nói hết câu.

“Trừ phi cái gì?” Hai người kia vội vàng hỏi.

“Trừ phi cô ấy sợ Thiên Lý không tin điều cô ấy nói.” Hàn Gia Công Tử trả lời.

“Sau đó liền chơi một vở diễn? Woa, còn máu chó hơn hồi nãy, không đến nỗi đấy chứ!” Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh liên tiếp hất đầu.

Cố Phi cũng hoảng hốt, hai thanh niên một già một trẻ này sao lại ăn ý thế. Thêm vào Hàn Gia Công Tử nửa say nửa tỉnh, lâu lâu như lên đồng phát biểu một câu, phân tích chân tướng sự việc nghe vô cùng hợp lý rõ ràng…

Thiên lừa đảo này thực sự muốn nhắc nhở mình chuyện này sao? Ngẫm lại trước khi chia tay, hình như cô ấy thật sự có nhắc mình sau này nhớ dùng Thuật Giám Định. Tuy rằng giọng điệu có chút mỉa mai. Nhưng mà, chiếu theo suy nghĩ của Hàn Gia Tử thì giọng điệu đó rất phù hợp với hoàn cảnh.

Nhưng mà hai tên Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương lại làm ầm ĩ. Đúng là máu chó quá rồi, cô ấy thực quá rảnh.

Cố Phi là người thuộc về phong cách thẳng thắn, lòng có nghi vấn là hắn hỏi thẳng. Vì vậy hắn lập tức mở danh sách bạn bè ra đê hỏi thăm thì phát hiện Tịch Tiểu Thiên đã logout.

Lúc này kim đồng hồ cũng đã vượt quá chín giờ, trận chung kết của công hội chiến cũng đã bắt đầu, điều này cũng đồng nghĩa với cuộc thi đấu dong binh đã kết thúc tuyệt đối.

Bất chợt, đám học sinh của Chung Cực Tam Ban rầm rầm gửi tin nhắn đến.

“Thầy ơi, thành ở đoàn nào thế?”

“Công Tử tinh anh đoàn đó, có vậy cũng không biết hả?”

“Aaa!!! Đứng đầu kìa, thật là lợi hại!” Bọn học sinh kinh hô.

“Thầy ơi, kết nạp bọn em vô dong binh đoàn của thầy đi!” Có người xin.

“Đi đi đi. Vô cái dong binh đoàn lộn xộn này làm gì!” Cố Phi trách cứ.

Rồi hắn quay đầu lại nhìn các đoàn hữu của mình. Hàn Gia Công Tử, tính cách ác liệt, điên cuồng tự luyến, say rượu; Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh một tên thì già mà không nên nết, một tên thì trẻ người non dạ, cả hai đều hám gái; Hữu Ca thì hơi cẩn thận một chút, nhưng hắn luôn luôn lo cái này cái kia, không biết là Hữu Ca hay là Ưu Ca; Cuối cùng là Kiếm Quỷ, nhân phẩm cũng khá đáng tin. Chỉ tội tên này quá đam mê game, chắc chắn không phải là gương tốt cho học sinh.

Quả nhiên là một đoàn cặn bã mà! Cố Phi cảm khái. Dù sao thì hắn cũng không dám phân tích mình, một tên cuồng PK. Tính ra thì tình hình của Cố Phi còn nghiêm trọng hơn năm người kia! Cứ nhìn mấy người có điểm PK ở thành Vân Đoan lo lắng hồi hộp là hiểu rồi.

Cuối cùng sáu người cùng ngồi chờ trong quán rượu. Bọn họ đang chờ cho công hội chiến kết thúc. Hệ thống đã nói sẽ đồng loạt phát thưởng mà. Không biết được cái gì đây? Mấy người vừa kích động vừa suy đoán trong lòng.

Chốc lát sau, Hàn Gia Công Tử đã tỉnh rượu. Nhưng Ngự Thiên Thần Minh lại say ngã, tên nhóc xấu xa này hoàn toàn không có tửu lượng gì. Nhưng mà dù say nhưng hắn tương đối ngoan, chỉ nằm ra cái ghế bên cạnh rồi ngủ khò khò.

“Ngự Thiên, cậu quá sơ suất, đây là thời điểm mấu chốt, sao cậu có thể ngủ…” Chiến Vô Thương cười trộm.

Thời gian cứ thế trôi qua. Cuối cùng, âm thanh của hệ thống lại vang lên, kết quả cuối cùng của công hội chiến được công bố: Hạng nhất, không chút nghi ngờ gì là Tung Hoành Tứ Hải, hạng hai là công hộiThiết Giáp, tên thứ ba là Hoa Đăng Sơ Thượng (mới vừa lên đèn), đây là cái tên mà Cố Phi chưa hề nghe đến.

“Sắp có thưởng!!” Chiến Vô Thương kích động túm lấy Cố Phi, người thường hợp ý với hắn là Ngự Thiên Thần Minh, vẫn còn đang ngủ kia kìa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.