Sau khi Triệu Ly Nông nói câu này, phòng họp cao nhất đột nhiên rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Rõ ràng sau khi hai người tiến vào, ngoại trừ Nghiêm Thắng Biến, những người khác đều im lặng và ngồi yên lặng trên ghế của mình, nhưng La Phiên Tuyết có thể nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của mọi người khi nhìn sang.
“Nói cho tôi biết, tại sao cô lại nghĩ như vậy?” Diệp Chấn Sơn đang đứng ở phía trước đột nhiên hỏi.
Triệu Ly Nông cúi đầu mở quang não, trước mặt xuất hiện một màn hình, cô giơ tay vuốt một cái, khi màn hình lật lên liền chia thành mấy chục bức tranh nhỏ: “Đây là những hình ảnh được cắt ra từ nhật ký.”
Tất cả những nghiên cứu viên cao cấp ngồi trước bàn hội nghị đều vô thức nhìn vào hình ảnh mà cô đưa ra.
“Đây là hình ảnh chúng tôi chụp khi ở Khâu Thành.” Triệu Ly Nông lại tung ra một loạt hình ảnh, phóng to và so sánh từng cái một: “Mấy tháng rồi cây cối nơi này vẫn không có gì thay đổi, thực vật dị biến ở Khâu Thành là có ý thức đặt bẫy.”
Triệu Ly Nông giải thích: “Thực vật bình thường cũng đặt bẫy để săn mồi, những loại nhỏ như bộ ruồi, lợi dụng mùi tiết ra để săn côn trùng. Những con đường được hình thành ở Khâu Thành đã không bị cỏ dại hoặc thực vật dị biến bao phủ trong vài tháng, mỗi tổ đội sẽ theo bản năng lựa chọn con đường thuận lợi tiến vào Khâu Thành, cuối cùng mọi người tập trung tại cùng một điểm đến.”
Cô nói không sai, những tổ đội đó đã đi vào thời gian không thống nhất, nhưng cuối cùng tất cả họ đều tập trung ở một nơi, ngay cả những con đường họ đi để vào thành phố cũng giống hệt nhau.
Chỉ vì con đường đó suôn sẻ.
Diệp Chấn Sơn gật đầu: “Cô nói tiếp đi.”
Triệu Ly Nông dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Bây giờ thực vật dị biến ở Khâu Thành có thể đang có ý thức săn lùng con người.”
Bầu không khí kỳ lạ đó lại xuất hiện trong phòng họp cao nhất.
Ánh mắt của La Phiên Tuyết rơi vào Nghiêm tổ trưởng trước bàn hội nghị, ông ta đang nghiêm túc nhìn Triệu Ly Nông bên cạnh, nụ cười ôn hòa trên mặt không biết từ lúc nào đã biến mất.
Cô ta đã đi theo Nghiêm tổ trưởng lâu như vậy, biết rằng đây là trạng thái ông ta đang nghiêm túc cân nhắc điều gì đó.
La Phiên Tuyết liếc nhìn Triệu Ly Nông đang ở bên cạnh cô ta, cô không nhìn bất cứ ai, mà hạ thấp mi mắt với vẻ mặt bình tĩnh.
Triệu Ly Nông chỉ là đang nghĩ về chuyện ở Khâu Thành và rơi vào suy nghĩ của chính mình.
Trước đây, khi thực vật phát sinh dị biến, chúng sẽ vô thức tìm kiếm mọi sinh vật sống xung quanh mình, nếu có con người ở xung quanh, con người sẽ là đối tượng bị tấn công đầu tiên.
Sau đó, nhân loại chỉ có hai biện pháp đối phó, một là gi ết chết thực vật dị biến, hai là giết không được, tránh khỏi lãnh thổ của thực vật dị biến này.
Hiện tại, những loài thực vật dị biến trong nội địa Khâu Thành không còn vô thức tìm kiếm các sinh vật sống nữa, mà trước tiên sẽ dụ dỗ con người đi vào, sau đó một lần tiêu diệt bọn họ.
Đôi mắt của Triệu Ly Nông rũ xuống, hơi chìm trong suy nghĩ, cô nhớ đến cảm giác dò xét mà Diệp Trường Minh đã nói lúc đầu, có lẽ từ khi vào thành phố đến khi rời đi, thực vật dị biến ẩn trong bóng tối đã quan sát bọn cô.
“Đội số 0 và đội số 3 đã gửi video ghi hình của họ đến.” Nghiêm Thắng Biến nói với hai người đứng ở cuối bàn: “Các cô xem nó đi.”
La Phiên Tuyết vô thức quay đầu nhìn sang Triệu Ly Nông, nhưng cô không nhìn lại cô ta, nghe thấy Nghiêm tổ trưởng nói, liền ngước mắt nhìn màn hình quang não đối diện.
Video chưa được chỉnh sửa, tất cả các góc được trộn lẫn với nhau nên rất khó xem.
Ban đầu, Đội số 0 và đội số 3 chạm trán với con rết dị biến, nhưng cuối cùng, khung cảnh bị dừng lại khi một loại cây giống như dây leo xuất hiện sau lưng Diệp Trường Minh.
La Phiên Tuyết cau mày: “Có thực vật dị biến ẩn giấu trong cơ thể động vật dị biến?”
Đây không phải là một điều phổ biến.
Nghiêm Thắng Biến liếc nhìn khuôn mặt của Triệu Ly Nông, cô rất bình tĩnh, khi nhìn thấy thực vật dị biến xuất hiện từ cơ thể động vật dị biến cũng không kinh ngạc: “Cứ tiếp tục xem tiếp.”
Mở đầu video là cảnh đội số 0 một mình đi đến dưới gốc cây thông.
Đoạn video này bất luận xem bao nhiêu lần, nó vẫn khiến người khác khó chịu.
Tào Văn Diệu và Lý Chân Chương ngồi bên cạnh trực tiếp quay mặt đi không nhìn màn hình quang não nữa, nhưng âm thanh rõ ràng phát ra từ dàn âm thanh đắt tiền trong phòng họp cao nhất vẫn khiến họ vô cùng khó chịu.
Triệu Ly Nông nhìn màn hình, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề trốn tránh.
“Cái này... “ Sắc mặt của La Phiên Tuyết có chút tái nhợt: “Những cái rễ cây này chính là mô phỏng theo công kích của con người.”
Cô ta cảm thấy video phát cảnh sợi rễ cây thông như là ảnh đối kháng phản chiếu trong gương, mô phỏng theo chiêu thức của đội số 0, hơn nữa sau đó còn đối phó với đội số 0.
“Còn nhìn thấy gì nữa?” Nghiêm Thắng Biến hỏi La Phiên Tuyết.
La Phiên Tuyết sửng sốt một lúc, bởi vì cô ta không nhìn ra ý nghĩa khác, cô ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh tạm dừng trên màn hình quang não, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại những nội dung đã xem, suy nghĩ mình đã bỏ lỡ cái gì.
Một lúc sau, cô ta nói: “Hình như có thứ gì đó khác đang điều khiển rễ cây thông này. Sau khi cây thông khô héo, máu trong rễ chảy ngược xuống đất.”
Nghiêm Thắng Biến gật đầu.
Thấy vậy, La Phiên Tuyết từ từ buông lỏng hai tay đang nắm chặt trên đầu gối.
“Tiểu Triệu, cháu cảm thấy thế nào?” Đan Vân đang tựa lưng trên ghế, thẳng người ngồi dậy hỏi.
Triệu Ly Nông nghiêng đầu nhìn Đan Vân, trầm mặc một lát mới mở miệng: “9 phút 43 giây.”
“Cái gì?” Mặc dù suy nghĩ của Đan Vân luôn nhảy vọt, nhưng lần này bà không thể theo kịp dòng suy nghĩ của cô.
Trong phòng hội nghị cao nhất, một số nghiên cứu viên cao cấp nhìn Triệu Ly Nông với ánh mắt khó hiểu, cũng có tâm tình khó hiểu, chỉ có hai người nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Từ học tập chiêu thức của đội số 0 đến cách sử dụng chiêu thức của đội viên để đối phó với đội viên khác, chỉ mất 9 phút 43 giây.” Triệu Ly Nông hơi ngẩng đầu nhìn hình ảnh tạm dừng trên màn hình quang não: “Nó có chỉ số IQ cao.”
“Nó? IQ?” Đan Vân sờ lên mặt mình, sau đó đột nhiên lại ngã người ra sau ghế, nhỏ giọng nói: “Xem ra chỉ còn dư lại nhân loại chúng ta là dậm chân tại chỗ.”
Tuyên bố này không phải là mới. Ngay từ mười năm đầu tiên dị biến, một số nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã có quan điểm cực kỳ bi quan. Họ cho rằng con người là một loài sắp bị tự nhiên đào thải, vì thế không cần thiết tự cứu mình.
Tương lai là một thế giới mới của thực vật và động vật dị biến.
“Đội số 0 mất hơn một giờ mới có thể xử lý đám nhện dị biến, đốt sạch tơ nhện cho tất cả những người bị mắc kẹt. Trong khoảng thời gian này, cây thông hoặc những rễ cây bị điều khiển chưa bao giờ tấn công đội số 0.” Nửa câu sau Triệu Ly Nông tạm dừng vài lần: “Tôi thiên về … nó đang quan sát, giống như … một đứa trẻ hiếu kỳ về thế giới xung quanh.”
“Nói càng ngày càng thái quá.” Lý Chân Chương không muốn nghe những câu nói như thế này, quá mức phá vỡ lẽ thường.
La Phiên Tuyết quay sang nhìn Triệu Ly Nông, nghĩ rằng cô sẽ bác bỏ hoặc giải thích thêm, nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng.
“Viện nghiên cứu nông học Trung ương sẽ cử một đội đặc biệt đến đóng quân bên ngoài Khâu Thành. Ngày trở lại không chắc chắn, còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Nghiêm Thắng Biến chỉ vào La Phiên Tuyết và Triệu Ly Nông, cuối cùng giải thích lý do gọi hai người họ đến: “Tôi hy vọng hai cô sẽ đi cùng tôi.”
“Tôi sẵn sàng đi.” La Phiên Tuyết ngay lập tức đồng ý, đây là một vinh dự.
Triệu Ly Nông bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Thắng Biến: “Chỉ mình tôi có thể đi sao? Các tổ viên khác thì sao?”
Nghiêm Thắng Biến nhìn cô thật sâu: “Cô có thể chọn các tổ viên cùng đi.”
Vấn đề liên quan đến Khâu Thành quá mức đáng sợ, việc đóng quân này sẽ là một đại công trình.
“Đi ra ngoài đi.” Nghiêm Thắng Biến mở tập tài liệu trước mặt và cúi đầu.
Hiển nhiên là đang nói với Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết.
Hai người hơi khom người xuống, sau đó xoay người rời khỏi phòng họp cao nhất.
Bước vào thang máy, La Phiên Tuyết nhấn số thang máy ở tầng của cô ta, sau đó nhấn nút cho Triệu Ly Nông, lùi lại một bước và đứng cạnh cô.
“Tại sao cô lại cảm thấy những cái rễ kia giống như đứa trẻ hiếu kỳ quan sát?”
Triệu Ly Nông ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của La Phiên Tuyết xuyên qua cửa thang máy nhẵn nhụi: “Chỉ là cảm giác thôi, có lẽ khi cô đi tới Khâu Thành thì có thể hiểu được.”
“Lúc trước các cô đi Khâu Thành biết được rất nhiều thứ, tổ trưởng nói không sai, ở bên ngoài căn cứ xác thực có thể trưởng thành nhanh hơn.” La Phiên Tuyết khẽ thở dài: “Tôi không nên suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm.”
“Cô có nhiệm vụ của cô.” Triệu Ly Nông nhìn về người trên cửa thang máy: “Phòng thí nghiệm là bộ phận không thể thiếu trong việc nghiên cứu, bằng không thì Dị sát đội đã ở bên ngoài lâu như vậy, nhìn thấy càng nhiều thứ hơn, hẳn là đã sớm tìm thấy phương pháp giải quyết.”
La Phiên Tuyết không thể không cười: “Ý cô là Dị sát đội không có tế bào nghiên cứu?”
“Mỗi người đều có thế mạnh riêng.” Triệu Ly Nông nghiêm túc nói: “Chỉ dựa vào một người, không thể làm tốt việc nghiên cứu.”
“Đinh ——”
Cửa thang máy mở ra, La Phiên Tuyết đi ra ngoài, khi cánh cửa sắp đóng thì quay người lại: “Tiểu Triệu, tôi rất mong chờ chúng ta sẽ cùng nhau đi đóng quân bên ngoài Khâu Thành.”
…
“Như thế nào?” Nghiêm Thắng Biến nhìn mọi người xung quanh: “Còn có tổ đội nghiên cứu nào muốn đi không?”
Sau khi hai nghiên cứu viên trẻ tuổi rời đi, phòng họp cao nhất bắt đầu thảo luận về việc đóng quân bên ngoài Khâu Thành.
Các nghiên cứu viên cao cấp đều đang do dự.
Vừa sợ Khâu Thành quá nguy hiểm, đến đó chưa chắc đã về được, cũng sợ tổ đội nghiên cứu đi đến đó sẽ phát hiện ra điều gì, cuối cùng đạt được thành tích khiến mọi người choáng ngợp.
Đan Vân giấu tay dưới bàn để gửi tin nhắn cho đứa con gái bình khí xui xẻo của mình, nhất thời tay không có phản ứng.
La Liên Vũ ở đối diện giơ tay: “Nghiêm tổ trưởng, lần này tôi không đi được, hạng mục của tôi sắp kết thúc, tuần này tôi muốn trở về nơi đóng quân.”
Nghiêm Thắng Biến hiểu rõ gật đầu: “Được. “
Việc La Liên Vũ từ chối dường như gửi đi một tín hiệu, bà ta nghĩ rằng kết quả của Khâu Thành không tốt bằng hạng mục của mình, sau khi các nghiên cứu viên cao cấp khác nhìn nhau thì cũng lần lượt lựa chọn từ bỏ.
“Tôi sẽ đến đó.” Chu Thiên Lý nói: “Trong một ngày đã có quá nhiều động vật dị biến xuất hiện ở Khâu Thành, đó là cơ hội cho tôi nghiên cứu.”
“Còn có tổ đội nghiên cứu nào đi không?” Nghiêm Thắng Biến hỏi lại lần nữa.
Lúc này, Đan Vân cuối cùng cũng gửi tin nhắn xong, giơ tay: “Tôi không đi, Tiểu Triệu chính là người trong tổ đội nghiên cứu của tôi, vì vậy cô ấy đi là được rồi.” Lý Chân Chương nghe xong lời này của bà, trong lỗ mũi khịt ra một tiếng, Đan Vân đây chính là giảo hoạt.
Triệu Ly Nông vừa nãy có thể đi lên đây, rõ ràng là Nghiêm Thắng Biến rất vừa ý, tương lai có thể ông ta sẽ kéo đến tổ đội nghiên cứu của mình giống như La Phiên Tuyết, nhưng Đan Vân lại cố tình nhắc lại rằng Triệu Ly Nông là tổ viên của tổ bà, muốn nhắc nhở người khác.
Ngồi ở cuối cùng, sắc mặt Tào Văn Diệu thay đổi mấy lần, cuối cùng giơ tay: “Nghiêm tổ trưởng, tôi đi.”
Ông ta muốn mạo hiểm một lần, nếu thật sự có phát hiện gì trọng đại ở Khâu Thành, đến lúc đó ông ta càng có địa vị trọng yếu hơn.
Cuối cùng, người trong tổ đội nghiên cứu được xác nhận đó là nghiên cứu viên cao cấp Nghiêm Thắng Biến, Chu Thiên Lý và Tào Văn Diệu.
Về phần Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết, nhiều khả năng hai người họ được Nghiêm Thắng Biến đặc biệt tới đề cập để mở mang kiến thức và kinh nghiệm.
“Các cậu biết hết rồi?” Triệu Ly Nông vừa đi xuống, còn chưa kịp nói gì về việc đi Khâu Thành, Mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy đã vây quanh cô nói muốn cùng đi.
Hà Nguyệt Sinh lập tức chỉ vào Ngụy Lệ: “Chị ấy đã nói với chúng tôi.”
Ngụy Lệ ngẩng đầu lên và nói: “Mẹ chị nói.”
“Ngày mai sẽ rời đi, thí nghiệm này làm không xong được.” Triệu Ly Nông nhìn lệ dương và hoa hướng dương dị biến bên trong phòng kính.
Hoa hướng dương
Lệ dương
“Khâu Thành hiện tại trọng yếu.” Nghiêm Tĩnh Thủy đề nghị: “Chúng ta trở về lại làm tiếp.”
Triệu Ly Nông lắc đầu: “Quá lãng phí, tôi đi hỏi anh Khang xem có thời gian hay không.”
Bởi vì ngày mai phải rời đi, tối nay mọi người đều phải trở về thu dọn hành lý, Triệu Ly Nông cũng không ngoại lệ, cô để thủ vệ quân ở lại trong phòng thí nghiệm, cả đêm không ngủ, lựa chọn tiếp tục viết xong kế hoạch thí nghiệm, sáng sớm mai gửi cho Khang Lập.
Khang Lập rất nhanh đã trả lời cô: [Đã nhận được kế hoạch, anh đã ở phòng thí nghiệm rồi, yên tâm, chờ các em trở về nhất định có thể nhìn thấy kết quả thí nghiệm.]
AAA nông dân Tiểu Triệu: [Cảm ơn anh Khang.]
Ba tổ đội nghiên cứu viên cao cấp muốn đến Khâu Thành, quân đội trung ương đã gửi bốn máy bay trực thăng vận tải lớn, đến khi đó ở bên ngoài Khâu Thành sẽ thành lập một đồn phòng ngự nhỏ để đóng quân.
Mỗi tổ đội nghiên cứu viên cấp cao đều ở trên một chiếc máy bay vận tải riêng, để đề phòng một chiếc có chuyện, tất cả nghiên cứu viên cao cấp phải hy sinh, đoàn người Triệu Ly Nông ngồi trên máy bay trực thăng, đến bãi hạ cánh vận tải của quân đội, Chu Thiên Lý lên chiếc máy bay trực thăng vận tải cuối cùng.
Bốn chiếc máy bay trực thăng vận tải cỡ lớn lần lượt cất cánh, Diệp Chấn Sơn đứng trên tháp canh nhìn họ rời đi với vẻ mặt nghiêm túc, ông không thể đoán được nhiệm vụ lần này sẽ có tác động gì đối với tương lai, cũng không biết những người này có thể hoàn chỉnh trở về hay không.