Cần Gì Phải Diễn Trò

Chương 14



“Mùa hè nóng bức, khó chịu vô cùng, muốn uống nước ô mai.”

“Mặc nhi tốt, ở cữ không được ăn băng đá, ngươi có nhịn một chút.” Hứa Thành nhìn mồ hôi trên người Mặc Nhiễm, thở dài, “Ở cữ không thể hóng gió không thể dính lạnh, lại đang mùa hè, thời tiết nóng nực, thật là khổ Mặc nhi.”

“Tối ngủ cũng không ngủ được… Ngươi lại không để cho ta dùng chiếu lạnh, mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại đều là mồ hôi khắp người.” Mặc Nhiễm phiền não xoay người, “Thật là còn khó chịu hơn mang thai.”

Hứa Thành sai thị nữ mang nước ấm đến, lau người cho y: “Mặc nhi ngoan, chờ Mặc nhi hết cữ, sẽ làm sẵn nước ô mai cho cho uống.”

“Thôi, dù sao cũng chỉ có một tháng, ta chịu đựng một chút là được.” Mặc Nhiễm thở dài, “Ta lại mệt nhọc, buồn ngủ.”

Khi Mặc Nhiễm tỉnh lại, trời đã ngả về tây, Hứa Thành ngồi ở mép giường nhìn y, cười tủm tỉm nói: “Mặc nhi, nhìn một chút ta mua cái gì.”

“Đây là…” Mặc Nhiễm tựa vào trên người Hứa Thành ngồi dậy, chỉ thấy trong phòng có một cái tháp nhỏ, trên tháp trải chiếu làm bằng tơ tằm màu trắng, “Đây là băng tàm ti?”

“Ánh mắt Mặc nhi thật là tốt.” Hứa Thành ôm y xuống đất, để cho người trải bằng băng tàm ti lên trên đệm giường, “Ta nghe nói băng tàm ti làm đệm, không dễ chảy mồ hôi, còn không tổn hại sức khỏe, khẳng định Mặc nhi thích.”

“Cái này …Này muốn bao nhiêu tiền a, ngươi thật là…” Mặc Nhiễm nhớ thời niên thiếu phú thương nào đó muốn đưa y một bộ cẩm y băng tàm ti, ban chủ trược tiếp nói lễ nặng không dám nhận, nếu là nhận sợ sẽ phải gả cho hắn làm trắc thật, từng tấc đáng giá ngàn vàng.

“Tiêu tiền vì Mặc nhi, bao nhiêu đều đáng giá.” Hứa Thành ôm y trở về trên giường, dịch góc chăn, Tốt Mặc nhi tốt, như vậy thoải mái không”

“Ngươi thật là, xài tiền như nước, ta nằm cũng đau lòng.”

Hứa Thành cười phết sống mũi của y: “Mặc nhi tốt, suy nghĩ nhiều như vậy suy nghĩ nhiều như vậy. Có thể để cho Mặc nhi thoải mái, chút tiền này coi là cái gì, Mặc nhi của ta, mới là tâm can bảo bối ngàn vàng khó mua.”

“Trước mặt nhiều người như vậy nói mấy lời ghen tuông, ngươi cũng không biết thẹn thùng.” Mặc Nhiễm nhìn người hầu che miệng cười, mặt đỏ bừng như bị sốt.

“Mặc nhi Mặc thẹn thùng a, vậy, tất cả các ngươi đi xuống, để cho ta phục vụ Mặc nhi.” Hứa Thành vẫy tay cho người hầu đi xuống, quay đầu cười nói, “Lang quân có gì sai bảo, nhỏ mặc cho sai khiến.”

“Băng tàm ti này tuy tốt, lúc đầu sẽ hơi lạnh, ngươi đi lên, làm ấm “giường” cho ta.” Mặc Nhiễm cũng cười, “Ngươi không ôm ta, ta không nỡ ngủ.”

Hứa Thành làm bộ làm tịch, xoay người bò lên giường nói, “Lúc Mặc nhi mang hài tử, ta luôn sợ mình không nhịn được, mấy tháng không ôm Mặc nhi ngủ, ta nhớ người vô cùng.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Mặc Nhiễm nhớ lại mọi chuyện trong lúc mang thai, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng quay lưng lại, “Ngươi không phải là nhìn ta bụng lớn eo to, chê ta lại mập lại xấu xí, vẫn còn ở nơi này đường đường chính chính nói những thứ này. Bây giờ ta sinh xong hài tử eo nhỏ lại, ngươi ngược lại là muốn ta đi.”

“Mặc nhi ngươi lại đang miên man suy nghĩ cái gì?” Hứa Thành không ngừng kêu oan uổng, “Mặc nhi ta thật là oan còn hơn đậu nga a, ta nếu thật sự nghĩ như vậy, mùa hè nóng bức này sẽ có tuyết rơi.”

“Lúc ta mang thai, ngươi không muốn ta cũng được đi, ngươi ngủ không ôm trứ ta, lần đó tắm... Ngươi cũng không cần ta, ngươi không phải là chê người ta nặng nề sao.” Mặc Nhiễm hừ một tiếng không muốn để ý hắn.

“Mặc nhi ngươi... Lúc ấy nhưng là ngươi tự mình nói không muốn, ngươi có biết hay không ta chịu đựng chín tháng này khổ cực bao nhiêu không?” Hứa Thành ôm y từ phía sau lưng, cọ đến đầu vai Mặc Nhiễm nói, “Ta chỉ sợ đường đột ngươi, nếu là ôm ngươi ngủ, ta khẳng định không nhịn được, Mặc nhi ngươi không biết mình lúc ngươi mang thai mê ngươi biết bao đâu, nhìn ngươi đến...” Hứa Thành ghé vào bên tai Mặc Nhiễm nhẹ nhàng nói, “Nhìn ngươi đến nỗi ngày ngày ở trong mộng đều muốn làm ngươi.”

Gò má Mặc Nhiễm nóng lên, quay đầu lai vừa vặn đối mặt với khuôn mặt của Hứa Thành gần trong gang tấc, người nọ không nói lời nào hôn lên, một phen môi răng dây dưa triền miên, Hứa Thành vẫn như cũ không chịu buông y ra, hai người lôi kéo ra một sợi chỉ bạc: “Mặc nhi làm sao lại cảm thấy ta không cần ngươi đâu, ta cũng xấu hổ mà nói với ngươi, ta mỗi buổi tối đều mộng xuân, đều là cùng Mặc nhi phiên vân phúc vũ, nằm mộng nhiều đến mức làm ta lo lắng mình se ở trong mộng tinh tẫn nhân vong mất, nên sao dám nói với Mặc nhi.”

“Dù sao hài tử cũng sinh, ngươi nói cái gì chính là cái đó thôi.” Mặc Nhiễm kéo qua tay hắn hắn che ở trên bụng mình, “Chờ ta lại hoài thêm một đứa nữa, ta nhìn một chút ngươi có thật sự muốn ta hay không.”

“Mặc nhi lại đang nói gì? Đứa nhỏ hành hạ ngươi thành như vậy, ngươi còn muốn đứa thứ hai?” Hứa Thành vội vàng xua tay, “Chúng ta không sinh, có mình Tuyên nhi là đủ rồi, không sinh, sẽ không sinh nữa…”

“Vậy sau này ngươi, há chẳng phải là lại cũng không đụng ta?” Mặc Nhiễm quay người tựa vào trong ngực Hứa Thành, “Được a, Hứa Thành, nếu là không dám đụng vào ta, ta liền đi khắp nơi nói, ta sinh hài tử, Hứa Thành liền không cần ta, ta nhìn ngươi làm sao thu dọn cục diện.”

“Nhưng là ta thật sợ ngươi đau một lần nữa…” Tay của Hứa Thành che ở trên bụng vẫn hơi lồi lên của Mặc Nhiễm, hồi tưởng lại ngày sinh sản đó bụng mềm mại co thắt giống như tảng đá, không nhịn được rơi lệ, “Ngươi bị bao nhiêu khổ mới sinh hạ đứa bé này, ta không bỏ được để cho ngươi nữa bị một lần… Sau khi ngươi bất tỉnh lang trung nói ngươi có thể mấy chục năm vẫn chưa tỉnh lại, ngươi không biết ta sợ bao nhiêu đâu, ta chỉ sợ ta lại không thể nhìn mặt ngươi lần nữa… Ngươi đánh chết ta, ta cũng không thể lại để cho ngươi mạo hiểm.”

“Ta đây không phải là không có sao sao.” Mặc Nhiễm hồi tưởng lại sinh sản thảm thiết, cũng cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng nghĩ đến hạnh phúc khi có hài tử của y và Hứa Thành, vẫn cười nói, “Mọi người đều nói, sinh đệ thai đầu là khó khăn nhất, lần sau sẽ dễ hơn, ta còn muốn sinh nữ nhi đâu.”

“Cho dù chúng ta có muốn mấy đứa, ngươi mới vừa sinh xong ba ngày, cũng không phải là lúc muốn hài tử, Mặc nhi ngủ trước đi.” Vuốt vai y giống như dỗ hài tử, ” Chờ ngươi dưỡng tốt thân thể, chúng ta hãy nói chuyện này.”

Nghĩ đến chuyện nhũ mẫu đặt hài tử ở bên cạnh, ngày ngày Mặc nhi bị hài tử làm ồn ào, hắn cũng sẽ không suy nghĩ muốn thêm mấy đứa. Hứa Thành nhìn khuôn mặt khi ngủ của Mặc Nhiễm, suy nghĩ như vậy.~ Hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.