Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 10: Chương mười



"Cô Văn là cô giáo ưu tú nhất cả nước, đại biểu nhân dân tỉnh ủy cả nước cũng là tổ trưởng bộ môn hóa của trường chúng ta, bắt đầu từ bây giờ cô ấy là giáo viên môn hóa của lớp chúng ta, chúng ta cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh cô Văn!”

Học kỳ mới bắt đầu, thầy giáo chủ nhiệm trẻ tuổi rất hưng phấn đứng trên bục giảng giới thiệu cô giáo dạy hóa với học sinh. Thì ra là cô giáo dạy hóa nghỉ sanh, mọi người bao gồm cả cô giáo chủ nhiệm đều không nghĩ rằng cô giáo kế nhiệm lại là “nhân vật lớn” đều rất vui mừng.

“Mọi người đều biết cô Văn rất bận, từ trước đến giờ chỉ dạy lớp tốt nghiệp, bây giờ có thể làm giáo viên chủ nhiệm môn Hóa của lớp mười, lớp chúng ta rất may mắn, mọi người nhất định phải càng thêm cố gắng học tập, nắm chắc cơ hội,không phụ lòng của thầy cô giáo đối với các em!”

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, cô giáo hơn bốn mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề, hương thơm mát lành, ưu nhã cảm ơn với mọi người, các bạn học sinh rất vui mừng, có bạn nhao nhao, có bạn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có Đinh Dật trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi mình thấy quỷ.

Nếu không phải thấy quỷ tại sao trên đời này lại có cô đen đủi như vậy, vị cô giáo tên Văn Tĩnh này không phải ai khác chính là vị cô giáo chỉ trích cô trên xe lửa, bởi vì rất đặc biệt nên cô khắc sâu vào tâm trí, không biết đối phương có khắc sâu giống cô hay không.

Những ngày tiếp theo, Đinh Dật không có thời gian suy nghĩ xem cô Văn có nhớ cô hay không, ít nhất trong giờ hóa đều không có thời gian. Văn Tĩnh có thể trở thành một cô giáo nổi tiếng là do bà có phương pháp dạy học, tiết tấu giảng bài của bà cực nhanh, nếu như tiết trước không chuẩn bị bài đầy đủ căn bản sẽ không cách nào theo dõi bài giảng của bà, trường học phát vở luyện tập để học sinh về chuẩn bị bài trước, tiết sau vào lớp bà cho một lượng bài tập, đề thi cho mọi người, với yêu cầu bài tập tiết trước phải hoàn thành.

Đây rõ ràng là phương pháp học dành cho học sinh lớp mười hai, bạn chỉ mới là học sinh lớp mười làm sao có thể thích ứng, vì vậy hoặc là dành hết tất cả thời gian tự học và làm bài tập hoặc là chờ người khác làm xong rồi lấy ra chép, người có ý thức trách nhiệm thì thức đến hơn mười hai giờ đêm, lại rơi vào trạng thái khi chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học.

Đinh Dật không thức đêm cũng không chép bài nhưng cũng không có ý định chỉ học một môn hóa, vì vậy bài tập thường không có cách nào hoàn thành. Văn Tĩnh không chỉ là giáo viên nổi tiếng, còn là giáo viên nghiêm nghị, không đúng hạn hoàn thành bài tập thì phải đứng ngoài lớp nghe giảng.

Vì vậy mỗi khi đến giờ học hóa mọi người đều sẽ thấy bóng dáng quen thuộc của bí thư đoàn Đinh Dật cùng với các bạn nam ham chơi nhất lớp đứng ngoài lớp nghe giảng, thỉnh thoảng bọn họ còn bị chỉ điểm hỏi một hai câu.

Có một lần đứng ở phía ngoài nghe giảng Đinh Dật cảm thấy có người thọt cô, phát hiện ra là thầy chủ nhiệm, theo như cáchvung tay múa chân mô tả sau nửa cánh cửa của thầy, lấy bút vẽ cộng với cử chỉ minh họa Đinh Dật mới hiểu được là thầyhỏi tại sao lại đứng ở đây.

Không hiểu rõ tại sao ư? Phạt đứng! Bắt nạt thầy giáo chủ nhiệm trẻ tuổi hiền lành, Dinh Dật tức giận dùng miệng nói cho thầy biết, ai quy định cán bộ lớp không bị phạt đứng chứ?

Dáng vẻ thầy giáo chủ nhiệm há to mồm giật mình bộ dáng rất buồn cười, mấy người đứng phía sau cũng không nhịn được bật cười, những tiếng xôn xao nhanh chóng gây chú ý tới cô Văn.

“Thầy Trương, bên ngoài có chuyện gì sao?”

Giáo viên chủ nhiệm Trương Nhạc Thiên không ngờ sẽ bị bắt được cười hì hì nói: “Không có, không có, chỉ là thuận đường đi kiểm tra kỷ luật sau giờ học mới phát hiện ra là giờ học của cô, đã làm ảnh hưởng cô rồi, giờ học của cô chắc chắn sẽ không có ai làm ảnh hưởng, kỷ luật của lớp chúng ta rất tốt.”

Trương Nhạc Thiên ảo não chạy trốn, đám người Đinh Dật tiếp tục đứng chịu phạt.

Học sinh lớp mười là học sinh hạnh phúc nhất, tám giờ là có thể về nhà, chủ nhật còn được nghỉ, học sinh muốn tự học thì ở lại tới mười giờ. Học sinh lớp mười hai đều phải mười một giờ mới được tan học, hai tuần lễ mới được nghỉ một ngày.

Phần lớn nữ sinh trong lớp chọn ở lại trường, học sinh ở ngoại trú rất ít, trong lớp người có hoàn cảnh giống Đinh Dật chỉ có Nguyễn Thúy, diện mạo Nguyễn Thúy ngọt ngào dịu dàng, Đinh Dật tự nhận trách nhiệm đưa cô ấy về nhà.

Đinh Dật cùng Nguyễn Thúy nói cười đi ra khỏi trường học, vừa mới đi qua cổng đã nghe thấy có người gọi: “Đinh Dật.”

Tim Đinh Dật đập nhanh, không cần quay đầu lại cô cũng có thể phân biệt chính xác chủ nhân của giọng nói này. Cô dừng bước, người phía sau đi lên, quả nhiên là Chu Văn Bân, ngoại trừ anh ta còn ai có thể làm cho trái tim cô trong nháy mắt đập rộn như thế.

“Xin lỗi Nguyễn Thúy, mình có chuyện muốn nói riêng với Đinh Dật.” Chu Văn Bân nở nụ cười lễ phép nói, cho dù là ai cũng không thể cự tuyệt khuôn mặt đẹp như vậy. Nguyễn Thúy đầu tiên là sửng sốt, thấy nét mặt Đinh Dật liền hiểu rõ là chuyện gì, cô giả mặt quỷ chạy trước.

Gương mặt Đinh Dật ửng hồng, giống như con thỏ nhỏ, không để ý tớ phản ứng của Nguyễn Thúy, cô chỉ lo lắng đèn đường sáng quá rõ cho nên cúi đầu để tránh đối phương phát hiện sự khác lạ của cô, sau đó giọng nói cố gắng ổn định hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Không có việc gì, chỉ muốn nói chuyện với bạn một chút.”

Nói chuyện một chút là có ý gì? Sau khi tan học bạn ấy đuổi theo cô cũng chỉ vì muốn nói chuyện với cô một chút, trời ơi! Kiếm của cô đâu? Tuệ Kiếm của cô đâu? Tay chân Đinh Dật luống cuống, chân cũng bắt đầu tê dại.

“Vừa vào học mình nghe nói người đứng nhất cả thành phố học cùng lớp, Đinh Dật, cái tên nghe rất êm tai, chẳng qua mình không nghĩ đến lại là một cô gái xinh đẹp lại có chí khí như vậy.”

Người đứng nhất đó là quá khứ, hôm nay Đinh Dật lại hối hận học kỳ vừa rồi không học tập cho tốt nhưng bạn ấy lại khen cô xinh đẹp, khen cô có chí khí, đối với một cô gái mà nói, có gì vui hơn khi được một người bạn nam khen mình như vậy.

“Mình cảm thấy bạn là một cô gái rất thông minh, bài tập hóa học không thành vấn đề, tại sao lại tình nguyện chịu phạt đứng ngoài lớp chứ không làm hết bài tập?”

Mặt Đinh Dật càng đỏ hơn, trong tiềm thức của cô cũng đã từng mắng cô giáo môn hóa, cô là học sinh giỏi, là bí thư chi đoàn nhưng chỉ không thích làm bài tập. Dù không làm nhưng cũng không ảnh hưởng đến thành tích, hai lần kiểm tra trắc nghiệm hóa học cô đều đứng nhất, chắc chắn vẻ mặt cô Văn cũng sẽ không thoải mái nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện này với ai.

Nhưng tại sao bạn ấy lại nói với cô những việc này, mặc dù bạn ấy là lớp phó học tập nhưng cũng sẽ không quan tâm đến tất cả các bạn trong lớp như vậy, ở trong lớp mọi người đều cạnh tranh, tất cả các cán bộ trong lớp đều giả tạo, học giỏi mới là vua, thi tốt nghiệp trung học phổ thông mới có thể quyết định được số mệnh của mỗi người.

Thì ra cô đối với bạn ấy đặc biệt như vậy.

Đường về nhà sao trở nên dài, dài đến nỗi Đinh Dật cảm thấy chân không thể bước tiếp làm cho cô không thể nào kiểm soát lời nói của mình, để lộ ra tâm sự, đường về nhà sao có lúc lại ngắn như vậy, ngắn đến nỗi cô muốn làm một người xuân phong cũng không được. Chỉ là cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất cô biết được nhà Chu Văn Bân cùng hướng với nhà cô lại cách trường Nhất Trung không xa, sao bạn ấy lại đến Nhất Cao học chứ, thật kỳ lạ.

Kỳ quái hơn nữa chính là tâm tư con gái, đầu tiên không cảm thấy gì, nhưng càng về sau, Đinh Dật lại cảm thấy giữa cô và Chu Văn Bân không giống nhau. Nụ cười của bạn ấy đối với người khác là khách khí, đối với cô lại rất thật, ánh mắt của bạn ấy đối với cô cũng là đắm đuối đưa tình. Tính tình Nguyễn Thúy yên tĩnh hướng nội, ngày hôm sau gặp Đinh Dật cũng không nói gì, chỉ vui vẻ nhìn cô, mặc dù Đinh Dật xấu hổ lại làm vẻ mặt thản nhiên, thích một người cũng không phải là chuyện gì xấu.

Trên căn bản tính Đinh Dật giống con lừa, càng thúc giục cô làm việc gì cô lại càng cố gắng làm ngược lại nhưng lần này Đinh Dật chủ động biến hành động của bản thân trở nên ngây thơ, mỗi ngày cố gắng thêm thời gian làm bài tập hóa, tuy bài tập nhiều nhưng không đến nỗi cô không làm được.

Xuân về hoa nở, có bạn học rủ đi chơi xuân nhưng trường học sợ nguy hiểm chỉ đồng ý tổ chức đi vườn cây cùng sông nhỏ chơi, học sinh đến từ thành phố cũng đã đi rồi nên cảm thấy không hứng thú. Đinh Dật thấy vậy thương lượng với trường lớp, đề nghị mọi người bỏ chút thời gian đi leo núi Thạch Long, núi Thạch Long thuộc khu bảo tồn cấp quốc gia, phong cảnh thơ mộng, trên núi còn có rừng rậm với diện tích lớn, quanh năm có mây mù vây quanh, giống như tiên cảnh.

Nhưng hoạt động lần này tốn tiền hơn nữa lại tốn thời gian, Đinh Dật nói rõ có thể không cần miễn cưỡng, có thể tự nguyện ghi danh. Không ngờ dựa vào mối quan hệ đứng phạt nhiều ngày, các bạn nam nghịch ngợm trong lớp cũng rất nể mặt cô hưởng ứng tham gia rất nhiệt tình, Chu Văn Bân thấy Đinh Dật tò mò nhìn mình cũng mỉm cười gật đầu, bạn ấy gật đầu liền có rất nhiều bạn nữ ghi danh.

Số lượng người ghi danh đạt tới hai mươi người chiếm gần một nửa lớp. Số lượng nhiều chứng tỏ hoạt động được mọi người hưởng ứng, giáo viên làm sao có thể không duy trì trật tự hoạt động, đảm bảo hoạt động diễn ra an toàn tạo thành một gánh nặng trên vai bí thư chi đoàn Đinh Dật cùng lớp trưởng Ngô Khiêm. Ngô Khiêm là một học sinh giỏi ngoan ngoãn, ngiêm túc, bình thường luôn nghiêm khắc thực hiện các chính sách của giáo viên chủ nhiệm, nhưng trên phương diện tổ chức các hoạt động lại không am hiểu lắm, làm cho người đề xuất hoạt động là Đinh Dật phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm.

Hai người tính toán thu tiền, thật may là trong lớp có bạn là con của công ty vận tải, đồng ý cho mượn miễn phí một chiếc xe chở học sinh đi, tiết kiệm một khoản tiền không nhỏ. Trước lúc xuất phát, Đinh Dật chia hai mươi bốn người thành sáu tổ, mỗi tổ phải đảm bảo có ít nhất hai học sinh nam, cũng bầu ra một người làm tổ trưởng. Lúc chia tổ thì các bạn nữ đều muốn trong nhóm của Chu Văn Bân, Đinh Dật nói như đinh đóng cột: “Không được, Chu Văn Bân hào hoa phong nhã, sợ rằng không thể nhận nhiệm vụ bảo vệ các bạn nữ, thôi đi theo mình đi, mình đảm bảo đưa bạn ấy về an toàn.” Nói giỡn, cô khổ cực tổ chức hoạt động không phải để cho các cô ấy có cơ hội.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, không ít bạn nam cười ha ha, trong lớp có không ít bạn rất sợ uy danh của Đinh Dật, gương mặt Chu Văn Bân ửng đỏ nhưng cũng không có mở miệng phản bác. Rất nhiều bạn nữ không cam lòng nhưng không tìm ra lý do hợp lý, huống chi cô cũng không muốn chia Chu Văn Bân đi tổ khác, Đinh Dật tuyên bố khiến mọi người không ứng phó kịp.

Núi Thạch Long cách thành phố hơn một trăm cây số, phần lớn đều là cao nguyên, hơn nữa còn có vẻ nguy nga cao vút. Đường núi quanh co gập ghềnh, vào núi không lâu, xe không cách nào đi vào thêm nữa, dừng ở bãi đỗ xe, mọi người không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi bộ.

Các nam nữ thanh niên mười mấy tuổi cười cười nói nói leo núi, cũng không cảm thấy mệt mỏi, đi hơn một tiếng mới nhìn thấy cáp treo. Cuối đường cáp treo lên đỉnh núi còn phải leo hơn một giờ, vì đi lên đỉnh núi có thể nhìn thấy toàn cảnh núi Thạch Long, mọi người quyết định ngồi cáp để tiết kiệm thời gian.

Một cáp treo có thể ngồi ba người, hai người cũng được, Đinh Dật thấy Chu Văn Bân lên cáp treo, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm bạn nam đang muốn đi lên, bạn nam kia hình như không cách nào nhịn được ánh mắt sắc bén của cô,rúc cổ thu hồi bước chân ra khỏi cửa.

Đinh Dật hả hê, theo sự di chuyển của cáp treo, chỉ cảm thấy phong cảnh dọc đường rất đẹp. Trên ngọn núi có rất nhiểu tảng đá quý hiếm, rừng cây rậm rạp, ánh nắng vàng chiếu qua vùng mây mù, chiếu sáng trên đường, vô cùng rực rỡ, thỉnh thoảng còn có sóc, động vật hoang dã ẩn hiện giữa rừng, thiên nhiên cùng con người hài hòa.

Chu Văn Bân cũng đắm chìm trong cảnh sắc thiên nhiên bên ngoài, vừa thưởng thức vừa nghe Đinh Dật thao thao bất tuyệt giới thiệu. Truyền thuyết nói rằng núi này có long mạch, một vị đã từng nhận chức thư ký thủ trưởng trung ương của bốn tỉnh, đưa nghĩa địa ông bà đến đây từ vạn dăm xa xôi, sau này quả nhiên có số làm quan, trước mắt là dưới mấy người trên vạn người.

"Thật là buồn cười, bản thân là cán bộ cộng sản cao cấp, thế nhưng tin tưởng những điều không có thật.” Sau cùng Đinh Dật phát biểu ý kiến của mình.

“Thật ra thì rất nhiều người, bao gồm mọi người đều biết đại danh nhân, đều có lúc mê tín, giống như.......”

Ha ha, thì ra Chu Văn Bân cũng như vậy, Đinh Dật rất thỏa mãn với điều mình vừa phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.